CÔ GÁI NHỎ CỦA GIÁO SƯ THỜI

Liên tiếp mấy ngày nay Thời Dịch cũng không liên lạc về nhà, ba người trong nhà thật ra đều lo lắng cho anh nhưng trên mặt lại không thể hiện ra, ban ngày cũng không nói về chuyện này, buổi tối khi về phòng thì cau mày lo lắng không chút nào che giấu.


Thời Dịch cố ý giấu giếm, nhưng chuyện này sao có thể lừa được chứ, chỉ cần động não một chút đã biết anh nhất định đi khu thiên tai rồi.


Mấy ngày nay tinh thần của Khương Ngã không tốt lắm, bà chưa tắm rửa gì chỉ ngồi trên giường tìm kiếm tin tức về khu thiên tai, Thời Hoành Thâm rút lấy điện thoại từ trong tay bà: "Đừng xem nữa, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có bao nhiêu tin tức đó."


Ông đưa tay ra ôm bà, nhẹ giọng nói: "Thời Dịch đã tham gia cứu viện như thế này nhiều lần rồi, có rất nhiều kinh nghiệm, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."


Khương Ngã tựa lên vai ông, hỏi: "Chúng ta quyên góp cho khu thiên tai đó được không?"


Thời Hoành Thâm nói: "Yên tâm đi, anh sẽ cho người mua chăn, bánh mì cứu đói, mùa đông lạnh giá, người lại nhiều, chắc chắn sẽ cần những thứ này."


Khương Ngã rũ mắt, thở dài một hơi: "Chúng ta cũng chỉ có thể làm được như vậy thôi."


"Đúng vậy, con trai còn có ích hơn anh."


Khương Ngã lại nói tiếp: "Trên mạng nói những người bị thương đều chuyển đi bệnh viện, chắc Thời Dịch cũng về bệnh viện rồi."


"Ừ, chờ nó hết bận sẽ liên lạc với chúng ta."


Thời Hoành Thâm đứng dậy vào phòng tắm xả nước nóng ra, lúc đi ra thì nhìn thấy Khương Ngã vẫn ngồi đó ngẩn người, ông đỡ bà đứng lên, "Đi tắm rồi ngủ một giấc thật ngon thôi."


Ông hơi ngừng lại rồi nói tiếp: "Đừng nghĩ nhiều, chúng ta lo âu quá rõ ràng sẽ làm cô nhóc Đinh Nhàn lo lắng hơn thôi."


Khương Ngã: "Em biết."


Đinh Nhàn lúc nào cũng nghĩ như vậy, cô chỉ sợ tâm tình của mình lộ ra ngoài sẽ ảnh hưởng đến người lớn, cô thử điều chỉnh tâm tình bằng cách chơi game, đọc sách nhưng không có cách nào ngăn nổi dòng suy nghĩ của mình, cuối cùng cô đành dứt khoát bỏ đi, lúc ở một mình cô thường lấy hình hai người chụp chung ra xem, nhớ anh vô cùng rồi mơ màng ngủ lúc nào không hay.


Ngày hôm sau bắt đầu tổng vệ sinh, ba người chạy lên chạy xuống, mệt vã cả mồ hôi, bận rộn một ngày cuối cùng cũng dọn dẹp xong, Khương Ngã và Đinh Nhàn ngồi trên sofa nghỉ ngơi, đột nhiên di động để trên bàn vang lên, hai người nhanh chóng ngồi thẳng lưng nhìn vào màn hình điện thoại, trong lòng đầy vui mừng.


Đinh Nhàn cầm điện thoại lên "Alo" một tiếng, âm thanh phát ra có hơi run rẩy.


Thời Dịch ngồi trên giường bệnh, nghe được giọng nói của cô, nhất thời cảm thấy ấm lòng, nhẹ giọng hỏi cô: "Đang làm gì vậy?"


"Mới vừa dọn dẹp vệ sinh xong." Đinh Nhàn liếc nhìn Khương Ngã nói: "Bác trai bác gái rất lo lắng cho anh."


Nghe được tiếng động ngoài này, Thời Hoành Thâm cầm cái sạn đi ra từ phòng bếp, đang muốn mở miệng nói chợt bị Khương Ngã đẩy trở lại: "Là điện thoại của Thời Dịch."


Thời Hoành Thâm hiểu ra, thở phào nhẹ nhõm, trước khi quay vào phòng bếp, còn nói: "Em nhìn em lo lắng mấy ngày nay đi, đây không phải lần đầu Thời Dịch tham gia cứu viện, làm sao có chuyện gì được."


Khương Ngã: "Anh còn nói em, làm như anh không lo lắng vậy."


Hai vợ chồng liếc nhau một cái rồi bật cười.


...


"Còn em?" Thời Dịch tựa vào đầu giường, thấp giọng hỏi cô.


Đinh Nhàn cắn môi, kìm nén không cho nước mắt rơi xuống, cô lo lắng cho anh, cô muốn hỏi anh khi nào về nhưng cảm thấy không thích hợp, không biết tình hình ở bệnh viện bây giờ thế nào, trầm mặc hồi lâu, cả ngàn từ muốn nói cuối cùng chỉ nói: "Anh Thời Dịch, em nhớ anh."


Lúc ở nhà, phần lớn thời gian hai người đều ở chung với nhau, chỉ cần xa cách một phút thôi đã thấy nhớ nhung vô cùng rồi, yêu đúng người, chỉ hận mỗi phút mỗi giây đều được ở cạnh nhau.


Thời Dịch nghe ra giọng nói của cô có vẻ không đúng, nhìn thời gian một chút nói: "Đừng khóc, ngoan nào, lát nữa anh sẽ về."


"Không khóc đâu." Đinh Nhàn hết lần này tới lần khác phủ nhận, cô giơ tay lên lau nước mắt, hỏi anh: "Tình huống trong bệnh viện bây giờ thế nào rồi?"


"Đã ổn rồi."


Đinh Nhàn lại nói: "Bác trai đang nấu ăn, mọi người ở nhà sẽ chờ anh về ăn tối nhé."


"Mọi người cứ ăn trước đi, bên này anh còn có chút việc, sau khi kết thúc mới về được."


Đinh Nhàn không khỏi bĩu môi nói: "Vậy mà anh còn nói một lát."


Thời Dịch cười khẽ, vừa muốn mở miệng thì thấy bác sĩ Triệu đi vào, anh nhanh chóng nói: "Em nghỉ ngơi sớm đi, anh làm xong công việc mới về được, anh cúp máy trước đây."


Bác sĩ Triệu nhìn vẻ mặt này của Thời Dịch cũng đủ biết anh đang nói chuyện với ai, anh ta đẩy gọng kính một cái, "Tôi đáng ra nên đợi tí nữa hẵng vào."


Thời Dịch không để ý đến anh ta, anh bắt đầu cởi áo ra, lúc đưa tay lên thì động đến vết thương khiến anh nhíu mày, trên trán toát mồ hôi lạnh.


Bận rộn vài ngày, rốt cuộc cũng có thời gian rảnh, đang muốn gọi điện về nhà ai ngờ trong bệnh viện lại có người gây rối, đó là một người đàn ông trung niên, tinh thần có hơi thất thường, cầm dao gọt hoa quả chĩa về phía y tá, nói rất nhiều câu lộn xộn, mọi người nghe vào tai cũng không hiểu gì, viện trưởng định trấn an ông ta nhưng không ngờ lại khiến ông ta điên cuồng hơn, cầm dao xông tới, Thời Dịch động tác nhanh nhẹn chế trụ ông ta từ phía sau, mới vừa kìm một tay ông ta chợt con dao từ tay phải đâm tới, một giây không chú ý, ngực bị đâm một nhát.


Bác sĩ Triệu thấy vậy vội ngăn cản: "Cậu gấp gì hả?"


Vốn là một bác sĩ, gặp chuyện thế này phải cắt áo ra xử lý vết thương, ngược lại anh trực tiếp cởi ra luôn.


Vết thương thật ra không lớn, nhưng mà do động tác của Thời Dịch quá mạnh làm động đến vết thương, đúng như lời bác sĩ Triệu đã nói, anh vô cùng vội, trong đầu đều là giọng nói của cô gái nhỏ, nhỏ nhẹ dịu dàng, còn lộ ra vẻ khóc thút thít, anh vừa nghe đã đau lòng, hận không thể lập tức xuất viện để xuất hiện trước mặt cô, đem cô ôm vào trong ngực, an ủi một chút.


Bác sĩ Triệu vừa băng bó cho anh vừa nói: "Sao hả, sợ cô nhóc lo lắng?"


Thời Dịch: "Không nói cho cô ấy biết."


Chỉ như vậy đã khóc, nếu biết tin anh bị thương thì không biết sẽ đau lòng thành thế nào.


Bác sĩ Triệu ngước mắt nhìn anh một cái: "Cậu lừa được à?"


"Có thể lừa bao lâu thì hay bấy lâu."


Băng bó xong, Thời Dịch mặc áo vào, khoác áo khoác lên rồi đi ra ngoài, bác sĩ Triệu lắc đầu rồi cười không ngừng, người đàn ông này lúc có bạn gái rồi thật sự rất khác trước kia.


Thời Dịch trước kia lạnh lùng vô cùng, bất kỳ người phụ nữ nào chủ động tới cửa anh đều làm như không thấy, kết quả lại thua trên người một cô nhóc, chỉ một câu nói đã câu hồn của anh đi.


Thời Dịch vừa đi xuống lầu vừa gọi điện thoại cho Khương Ngã.


"Mẹ."


"Về rồi à?"


"Đang trên đường." Thời Dịch mở cửa xe ngồi vào.


Khương Ngã nghe được âm thanh đóng cửa xe, nói: "Chú ý an toàn, Nhàn Nhàn vẫn còn ở dưới nhà chờ con."


Thời Dịch chống một tay bên cửa kính xe, tuyết vẫn còn rơi, có trận gió lạnh thổi đến, anh nhìn bệnh viện trước mặt, hơi mím môi, trong lòng có chút tự trách, "Đã để mẹ lo lắng rồi."


Giữa mẹ con, không cần nhiều lời, chỉ một câu nói đã có thể hiểu được tâm ý của đối phương, mắt Khương Ngã hơi ẩm ướt, bà nhìn Thời Hoành Thâm một cái, đang muốn đưa điện thoại cho ông thì Thời Hoành Thâm khoát khoát tay: "Một lát nữa nó về rồi mà."


Đàn ông mà, bình thường sẽ không biểu lộ những cảm xúc thế này.


...


Xe còn chưa lái vào trong sân, Thời Dịch đã thấy cô đứng ở cửa, hai tay đút vào túi áo, hơi co người, run lẩy bẩy trong trận gió lạnh.


Đinh Nhàn bị ánh sáng của đèn xe làm chói mắt, thấy anh về, tinh thần nhanh chóng phục hồi, chạy bịch bịch tới.


Thời Dịch nhanh chóng ngừng xe, mở cửa xe ra, người mới vừa bước xuống, cô gái nhỏ đã nhào vào ngực anh, lực hơi lớn khiến anh lui về sau dựa vào trên thân xe.


Anh hơi cau mày, đứng thẳng ôm chặt cô, thấp giọng hỏi: "Sao lại biết anh đi khu thiên tai?"


"Em không phải kẻ ngốc."


Đinh Nhàn ôm chặt eo anh, vùi đầu trước ngực anh cọ cọ mấy cái, Thời Dịch đau đớn hít một hơi khí lạnh, rốt cuộc không chịu nổi phải đẩy ra, anh nâng tay lên phủi phủi bông tuyết trên đầu cô, rồi xoa xoa tóc cô: "Thật sự nhớ anh vậy à?"


"Trời lạnh thế này, còn để em chờ lâu như vậy." Cô gái nhỏ khẽ bĩu môi nói: "Còn lừa gạt em nói một lát sẽ về, rõ ràng một lúc lâu rồi, chân em cũng đã tê rần."


Thời Dịch vừa nghe, càng đau lòng hơn nữa, sờ sờ mặt cô, cúi đầu muốn hôn cô chợt nghe cô nói: "Trước đó em đã nghĩ, nếu như anh không về em sẽ tìm một người trẻ tuổi hơn anh, đẹp trai hơn anh, tốt hơn anh gấp trăm ngàn lần, sau đó thì đá anh đi, cho dù sau này anh có níu kéo thế nào em cũng sẽ không thèm để ý."


"Tốt hơn anh gấp trăm ngàn lần?" Thời Dịch cười nhẹ một tiếng, cúi đầu cắn môi cô, hung hăng mút vào gặm cắn, "Người đàn ông nào có thể tốt hơn anh hửm?"


"Uhm..."


Một tay anh chế trụ gáy cô, ánh mắt thẳng tắp nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, Đinh Nhàn bị anh nhìn có hơi chột dạ, dời tầm mắt đi, cố ý nói: "Để em nghĩ đã."


Vừa dứt lời, cánh tay người đàn ông giữ chặt hơn, không nhịn được cúi đầu chặn môi cô lại.


Trong bóng đêm gió thổi lá cờ trên cao bay phấp phới, hai người ôm nhau thật chặt, triền miên một lúc lâu.


Ở cửa sổ tầng trên, Khương Ngã che miệng cười trộm.


Thời Hoành Thâm còn chưa biết Thời Dịch đã về, không khỏi hỏi: "Cười cái gì?"


Ông đi tới cạnh bà, nhìn theo ánh mắt của bà, Khương Ngã vỗ tay ông: "Anh nhỏ giọng chút đi."


Bà quay đầu đi lấy điện thoại mở camera ra, vừa đi đến bên cửa sổ vừa bắt đầu quay.


Thời Hoành Thâm không biết làm sao, nói với bà: "Em cũng đừng có làm loạn."


Khương Ngã trừng ông một cái: "Anh đừng nói nữa."


Nói xong lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào điện thoại, chuyên tâm quay phim.


Thời Hoành Thâm: "..."


...


Đinh Nhàn ôm cổ anh, ngẩng đầu nhiệt liệt hôn trả lại, cô chủ động đưa lưỡi ra dây dưa, Thời Dịch bị cô dễ dàng kích thích càng khó nhịn hơn, không biết đủ là gì càng muốn nhiều hơn, từ môi hôn xuống cổ, càng hôn càng sâu, càng hôn càng dùng sức, Đinh Nhàn có chút không nhịn được, đưa tay ngăn trước ngực anh.


Thời Dịch nhíu mi, cầm tay cô kết thúc nụ hôn nóng bỏng này.


Môi của anh còn dán bên tai cô, thở hổn hển, nóng bỏng vô cùng, một hơi lại một hơi như được phóng đại lên gấp trăm lần, vô cùng rõ ràng, tràn đầy dục vọng, Đinh Nhàn nghe được khiến tim đập nhanh, đỏ bừng cả mặt, trong đầu bây giờ đều là hình ảnh hai người triền miên ở trên giường.


Gò má hoàn toàn đỏ bừng, dường như muốn phát điên, cô hơi đẩy anh ra, nhấp nháy đôi môi hơi khô, đưa tay lên sờ cằm anh, mới vừa rồi lúc hôn cô, râu trên cằm anh đụng vào khiến cô hơi đau.


Bàn tay nhỏ bé của cô sờ soạng cằm anh, cô nói: "Anh nên cạo râu đi."


Lúc này Thời Dịch mới nhớ ra dáng vẻ bây giờ của mình hơi lôi thôi, đã mấy ngày bận rộn làm sao chú ý được đến những thứ này, anh cúi thấp đầu, nhẹ nhàng ngậm ngón tay cô, "Về nhà em giúp anh cạo đi."


"Được." Đinh Nhàn ôm cổ anh, "Anh Thời Dịch, anh ôm em về đi."


Thời Dịch hơi chần chờ một giây, cuối cùng thuận thế ôm cô, đi được mấy bước liền nhíu mày, rốt cuộc cũng không dừng lại mà ôm cô vào nhà.


Vào phòng, mở đèn lên, Thời Dịch chợt nhận ra có gì đó khác biệt, anh đảo mắt nhìn một vòng, không nhịn được bật cười: "Em trang trí?"


Đinh Nhàn lắc đầu, cả người như một con gấu túi bám vào người anh, "Là ý của bác gái."


"Anh thấy mẹ anh dựa theo sở thích của em đó chứ." Thời Dịch thả cô lên giường, ánh mắt rơi vào tấm hình đối diện.


"Anh không thích?"


Thời Dịch cúi đầu nhìn cô, véo nhẹ mũi cô một cái: "Em thích là được."


Nếu như trước kia đặt anh vào một căn phòng mộng ảo thế này để anh ngủ, chỉ cần ở thêm mấy phút anh đã cảm thấy cả người không được tự nhiên rồi, nhưng bây giờ thì ngược lại, chỉ cần cô gái nhỏ thích, anh sẽ không cảm thấy gì cả.


Đinh Nhàn đứng lên, ôm hôn anh, cô nhắm hai mắt lại, tim đập thình thình không ngừng, chủ động với anh.


Cô gái nhỏ châm lửa, mới một lát đã cởi áo khoác anh ra, hô hấp Thời Dịch hơi loạn, nắm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, thấp giọng nói: "Đừng làm rộn."


Người này đột nhiên đứng đắn khiến cô có chút không quen, Đinh Nhàn nghi ngờ nhìn anh, nhưng không nói ra được lạ ở chỗ nào, Thời Dịch sợ cô nhìn ra được gì, xoa đầu cô, cười xấu xa: "Nghĩ gì hửm?"


Bị người ta vạch trần, Đinh Nhàn cực kỳ xấu hổ, đẩy tay anh ra, xoay người đi, chợt bị kéo vào trong ngực, "Xấu hổ gì hả?"


Hai người đã ở bên nhau bao lâu rồi chứ, rốt cuộc cũng chỉ là một cô gái nhỏ, nói một câu đã đỏ mặt.


Đinh Nhàn bực bội tựa trong ngực anh, không nói gì, qua mấy giây sau, cô ngửi được mùi máu tanh, chợt thấy không đúng, đưa mắt nhìn sang thì thấy trước ngực người đàn ông có một vệt máu thấm ra ngoài áo sơ mi, nhìn vào khiến cô giật cả mình.


Cô ngẩn ra, nhất thời đỏ mắt rồi nhìn thẳng vào mắt Thời Dịch.

Bình luận

Truyện đang đọc