CÔ GÁI NHỎ CỦA GIÁO SƯ THỜI

Đinh Nhàn thấy tin nhắn này thì sửng sốt một lúc lâu, không biết anh nói mấy ngày cụ thể là mấy ngày, vào đêm giao thừa có thể về được không?


Cô chưa từng cùng anh trải qua thời khắc năm mới đâu.


Điện thoại vẫn còn đang rung, trong nhóm không ngừng nhảy ra tin nhắn mới, cô hồi phục lại tinh thần, soạn một tin nhắn ngắn gửi đi.


[Vâng ạ, anh Thời Dịch, anh làm việc thật tốt nhé, em và hai bác ở nhà chờ anh *^^*]


Sau đó lại mở Wechat ra, kết quả chỉ mới thoát ra ít phút lại bị mọi người trêu chọc một phen.


Chủ nhà 1: Đúng rồi, sau này hai người có kết hôn thì nhớ tổ chức ở tiểu khu nha, mọi người sẽ hỗ trợ cho, nhiều người thêm náo nhiệt, các người nhìn tôi đi, tổ chức ở tiểu khu, rời nhà lại gần, vô cùng thuận lợi.


Chủ nhà 2: Đúng vậy đúng vậy, hãy để cho một fan CP như tôi được ăn nhiều thức ăn cho chó đi, thật mong chờ ngày hai người tu thành chính quả!


Chủ nhà 3: Lần trước hôn lễ của đôi kia là do tôi trang trí, đã nghĩ ra rất nhiều phương án lãng mạn, ví như phía sau ghế ngồi sẽ được cột một trái bóng bay màu hồng, trong nháy mắt khi hai người tuyên thệ xong, mọi người sẽ cùng nhau tháo sợi dây ra, tất cả bóng bay sẽ bay lên trời, tạo thành một đại dương mênh mông màu hồng phấn. Đến lúc hai người kết hôn, tôi cũng có thể làm theo yêu cầu của người thân hai nhà.


Chủ nhà 4: Tôi có thể phụ trách việc chụp ảnh, hai người có thể xem thử ảnh mà tôi đã chụp, kỹ thuật có thể nói là tốt đó.


Chủ nhà 5: Con gái tôi đã 5 tuổi rồi, có thể làm hoa đồng cho hai người đó~


Chủ nhà 6: Con trai tôi 6 tuổi, cũng có thể làm hoa đồng nha~


...


Thường vào cuối năm sẽ có nhiều người kết hôn, vì những ngày này đều là ngày tốt, việc tổ chức hôn lễ ở tiểu khu đã không biết bắt đầu từ khi nào, năm nay Đinh Nhàn đã được nhìn thấy một vài hôn lễ được làm ở đây, còn có mấy vị hàng xóm quen thuộc đi hỗ trợ, bận rộn cả một ngày, rồi lại hào hứng mang một đống kẹo cưới về nhà, lột ra nhét vào trong miệng Thời Dịch, nghiêng đầu hỏi anh ngọt không, người đàn ông cười một tiếng rồi bẹo má cô nói: "Không ngọt bằng em."


Anh bóp bóp mặt cô, lúc nhẹ lúc mạnh, nhưng không hề buông tay, Đinh Nhàn trả thù bóp lại mặt anh, rồi bóp mũi anh, sờ sờ miệng anh, còn xấu xa chọt chọt cổ anh.


Thời Dịch buông tay ra kéo người lại gần, nắm tay cô lên khẽ cắn, "Anh muốn ăn kẹo."


"Để em lột vỏ kẹo ra cho anh."


"Anh không nói đến cái này." Giọng Thời Dịch có chút khàn, quay người lại hôn môi cô: "Anh muốn ăn em."


Đinh Nhàn thì thầm: "Em cũng không phải kẹo đâu."


"Sao mà không phải hửm?" Thời Dịch cười, nói bên tai cô những lời đùa giỡn lưu manh.


Đinh Nhàn bị lời nói của anh làm mặt đỏ bừng lên, giơ tay lên muốn đánh người nhưng đã bị người đàn ông dễ dàng nắm lại, anh hỏi đầy dịu dàng: "Thật sự muốn làm hôn lễ như vậy?"


Cô nhất thời sửng sốt, nghĩ thầm người đàn ông này quá tinh ý, cô chưa nói gì anh đã nhìn thấu rồi.


Sợ anh chê cười mình vội vàng nên Đinh Nhàn nghiêng mặt qua, mạnh miệng nói: "Ai muốn kết hôn chứ."


Thời Dịch cười khẽ, hôn lên má cô: "Nhanh thôi, chỉ còn 125 ngày nữa."


Cô ngẩn ra, lúc này mới nhận ra không chỉ cô gấp mà anh cũng gấp giống vậy, đếm từng ngày trôi qua.


...


Đinh Nhàn gửi một icon cười vui vẻ rồi thoát ra ngoài, cô cất điện thoại đi rồi xuống lầu. Mới vừa đi xuống tới cô đã nghe được một trận âm thanh ồn ào, ngay sau đó có một dì nhìn thấy cô, hơi sửng sốt vài giây sau đó nở nụ cười đi về phía cô, "Con chính là Nhàn Nhàn à."


Đinh Nhàn vừa mở miệng những người còn lại đã đồng loạt nhìn sang.


"Tiểu tử Thời Dịch kia được lắm, tìm được một cô bạn gái xinh đẹp thế này."


"Đứa nhỏ Thời Dịch này thật hiểu chuyện, còn dẫn về nhà, còn Lục Trác nhà chúng ta ngay cả bạn gái còn không có."


"Bà cũng đừng gấp, bà nhìn Thời Dịch đi, cũng độc thân nhiều năm, duyên phận đến có cản cũng không cản được, đến khi đó sẽ dẫn về ngay thôi."


Bị nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm, Đinh Nhàn hơi ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, Khương Ngã dắt tay cô, giới thiệu từng người: "Nhàn Nhàn, đây là bác Lục, mẹ của Lục Trác."


"Đây là..."


Bây giờ Đinh Nhàn mới biết bọn họ đều ở gần đây, mấy nhà có quan hệ rất tốt, bình thường không thể gặp nhau chỉ có tết đến mới được tụ tập một lần, cô chào hỏi từng người một, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn, khiến cho mấy người lớn ở đó đều yêu thích, rối rít khen ngợi, nói Thời Dịch có mắt rất tốt, tìm được một người bạn gái giỏi giang như vậy.


Sau bữa tối, Đinh Nhàn rảnh rỗi hàn thuyên với mọi người một lúc mới trở về phòng, rửa mặt xong cô làm ổ trên giường chơi điện thoại, lướt nhìn vòng bạn bè một lượt, đang lúc muốn thoát ra chợt nhìn thấy một tin trên Wechat: Mấy ngày nay tuyết đều rơi liên tục, nên dẫn đến việc sạt lở, hiện tại thôn Khư Ngân huyện E bị sạt lở vô cùng nghiêm trọng, các quân nhân và đội cứu viện có mặt tại hiện trường đang tiến hành tìm kiếm và cứu nạn.


Mí mắt Đinh Nhàn không ngừng giật, cô nhấn vào đọc bảng tin này một lượt, lại nhìn tin nhắn Thời Dịch gửi cho cô, càng nhìn lòng càng hoảng hốt.


Anh nói sắp tới có nhiệm vụ, có phải là đi cứu viện hay không?


Cô lại tìm kiếm tin tức một chút, nơi bị sạt lở là ở một vùng quê xa xôi, địa hình nơi đó khá nguy hiểm, tuyết vẫn còn rơi, mặc dù đã rơi nhỏ đi nhiều nhưng vẫn sẽ tạo ra ảnh hưởng nhất định.


Đinh Nhàn mở một video quay cảnh sạt lở, thấy sợ hãi vô cùng, cảm giác hít thở không thông ập đến, khó khăn lắm mới đè nén lo âu trong lòng xuống, vừa nhắm mắt liền thấy những hình ảnh đáng sợ mới xem.


Giang Ti Kỳ gửi tin nhắn đến rủ cô cùng chơi game, nhưng cô đã không còn chút tâm tình nào để chơi nữa, ngón tay run rẩy gửi đi mấy chữ: [Sợi Gừng, cậu nói xem nhân viên cứu hộ ở khu vực thiên tai sẽ không xảy ra điều gì bất ngờ đúng không?]


Sợi Gừng: [Cái này khó mà nói được, khu vực thiên tai sẽ không đoán được phát sinh cái gì đâu, trận động đất năm ngoái lúc phát sinh dư chấn cũng có bác sĩ bị đá rơi trúng bị thương, đài truyền hình có nói qua đó, hình như hôn mê hai ngày mới tỉnh.]


Sợi Gừng có chút hiếu kỳ: [Đúng rồi, sao đột nhiên cậu lại hỏi vấn đề này thế?]


Suy nghĩ của Đinh Nhàn vẫn còn quanh quẩn trong tin nhắn vừa rồi của Giang Ti Kỳ, vị bác sĩ đó cô có biết, là đồng nghiệp của Thời Dịch, thiếu chút nữa đá đã rơi trúng đầu anh ta, vào lúc nguy cấp may mà anh ta phản ứng nhanh nên đá đập trúng ngực, ngất xỉu tại chỗ.


Đinh Nhàn vỗ vỗ mặt mình, không để bản thân suy nghĩ lung tung nữa, qua hai phút mới trả lời tin nhắn của Giang Ti Kỳ: [Thôn Khư Ngân huyện E xảy ra sạt lở, mà trùng khớp Thời Dịch lại nói anh có nhiệm vụ, mấy ngày nay không về được, không biết có phải đến đó cứu viện không.]


Giang Ti Kỳ không biết chuyện này, nên lên mạng tìm hiểu một chút, rồi sau đó nhìn lại tin nhắn mà mình đã gửi đi, hận không thể vả cái miệng rộng của mình một cái, vội vàng an ủi: [Nhàn Nhàn, cậu yên tâm đi, giáo sư Thời sẽ không có chuyện gì đâu, bọn họ đều là người đã được huấn luyện chuyên nghiệp, hơn nữa sạt lở và động đất không giống nhau, tuyết bên đó cũng có dấu hiệu sắp ngừng rơi rồi, sẽ không có gì bất ngờ xảy ra đâu, cậu đừng nghĩ lung tung, nghỉ ngơi sớm đi, giáo sư Thời làm xong nhiệm vụ sẽ quay về đón năm mới với cậu.]


Đinh Nhàn trả lời lại cô ấy: [Biết rồi, cậu cũng nghỉ ngơi sớm chút.]


Tuy nói như vậy nhưng làm sao có thể không nghĩ được, làm sao không lo lắng cho được.


Ném di động qua một bên, cô vùi cả người vào trong chăn, cả đêm mất ngủ, lăn qua lộn lại không làm sao đi vào giấc ngủ được, ngày hôm sau thức dậy hai mắt thâm đen, Khương Ngã vừa nhìn thấy thì vô cùng đau lòng: "Nhàn Nhàn, con sao vậy? Tối qua ngủ không ngon à?"


Đinh Nhàn xoa xoa đôi mắt đau nhức, nói: "Con bị lạ giường."


Khương Ngã nghe vậy liền nói: "Ăn sáng xong thì ngủ thêm đi, trước kia bác cũng bị lạ giường, lâu lắm mới tập thành thói quen được."


Đinh Nhàn ngồi trước bàn ăn, ăn cháo bát bảo, nhưng lại cảm thấy không có vị gì cả.


Buổi sáng Thời Hoành Thâm có thói quen đọc báo, ông ấy đeo kính, nhìn vào mục nào đó, chân mày hơi nhíu lại, Khương Ngã gọi ông: "Đừng đọc nữa, ăn sáng trước đi."


"Ở thôn Khư Ngân xảy ra sạt lở vào ngày hôm qua, vô cùng nghiêm trọng." Thời Hoành Thâm hơi dừng một chút, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì, "Tối qua Thời Dịch không về, có phải đã đi tới khu thiên tai rồi không?"


Khương Ngã đoạt lấy báo từ trong tay ông ấy, đọc qua một lần, không khỏi nhíu mi.


Bà biết tính chất công việc của con trai mình, tối hôm qua không về nhà, hai vợ chồng bà cũng không nghĩ gì nhiều, hiện tại lại xảy ra chuyện này nên khó tránh khỏi sẽ liên hệ hai chuyện này với nhau.


Nghe vậy, Đinh Nhàn ngẩng đầu lên nói: "Ngày hôm qua anh ấy có nhắn tin cho con, nói là ở bệnh viện xảy ra chút chuyện, phải trực đêm không về được."


Lúc trước Thời Dịch có nói, lúc anh tham gia cứu viện thường sẽ gạt người nhà, tránh bọn họ phải lo lắng.


"Ở khu thiên tai cũng được, ở bệnh viện cũng được, đây vốn là công việc của nó." Thời Hoành Thâm đứng dậy ngồi xuống bàn ăn, "Nó đã lựa chọn việc này thì phải làm thật tốt, chúng ta đều là người thân của nó nên phải cho nó một sự ủng hộ lớn nhất."


"Đã gần tết rồi sao lại xảy ra chuyện này chứ." Khương Ngã cầm đũa lên, nhưng cũng không có khẩu vị gì.


Bà chỉ có một đứa con trai, nói không lo lắng là giả, những năm gần đây, mỗi khi anh tham gia cứu viện, bọn họ đều ăn không ngon ngủ không yên, nhưng khi nghĩ đến việc anh cứu giúp người dân ở nơi xảy ra thiên tai, thân là cha mẹ, bọn họ đều cảm thấy tự hào vì anh.


Ăn sáng xong, Đinh Nhàn đi về phòng, mặt mày đều ủ dột, nắm chặt điện thoại trong tay, nhưng không dám gọi điện cho anh, sợ làm trễ nải công việc của anh.


Không nhịn được lại tiếp tục tìm kiếm tin tức về thôn Khư Ngân, lòng cô đều đặt ở nơi đó, đồng thời cũng ích kỷ hy vọng anh có thể bình an vô sự, cô sẽ luôn chờ anh, chờ anh về.


Anh đã nói sang năm mới sẽ cưới cô vào cửa mà.

Bình luận

Truyện đang đọc