CÔ GÁI NHỎ CỦA GIÁO SƯ THỜI

Cô quyết định đi xem phim với Giang Ti Kỳ, vừa hay cô ấy nói cũng muốn đi ra ngoài chơi, hai người hẹn nhau trước cửa rạp chiếu phim, vừa gặp mặt, Giang Ti Kỳ đã thấy ngay vết thương trên mặt cô rồi tự trách một lúc lâu.


Thật ra cũng không có gì nghiêm trọng lắm, vết thương đã gần khỏi rồi, chắc có lẽ khoảng cách giữa hai người khá gần nên Giang Ti Kỳ nhìn một cái đã nhìn ra, Đinh Nhàn cũng không lừa cô ấy, liền kể mọi chuyện xảy ra một lần nữa.


"Đều tại tớ, nếu ngày đó tớ đưa cậu về là tốt rồi."


Đinh Nhàn nắm tay cô ấy, hai người vừa đi vào trong vừa nói: "Cậu cũng là con gái, cậu đưa tớ về nếu lỡ gặp chuyện thế này thì thành ra hai người đều gặp họa rồi."


"Không thể biết được, thêm một người thì nhiều thêm một phần sức, cậu không xem trong tivi à, một người thì gây sự chú ý của đám người xấu để chúng phân tâm, người còn lại nhân cơ hội gọi điện báo cảnh sát." Giang Ti Kỳ vừa nói, lại nghiêng đầu nhìn cô một cái, trong lúc vô tình bỗng thấy vết tím bầm trên cổ cô, "Tên côn đồ này quá ác mà, ngay cả cổ cũng không buông tha, bóp cổ cậu để lại nhiều vết như vậy."


Đinh Nhàn: "Không phải..."


Giang Ti Kỳ thấy cô đỏ mặt, nhất thời hiểu ra, "Ôi ôi ôi, chuyện không thích hợp với trẻ con nha! Không ngờ giáo sư Thời điên cuồng như vậy!!!! Đinh Tiểu Nhàn ơi Đinh Tiểu Nhàn, cậu thật có phúc đó!"


Xung quanh đó có người nhìn qua, Đinh Nhàn lấy khuỷu tay đụng người cô ấy một cái: "Cậu nhỏ giọng chút đi."


Giang Ti Kỳ cũng ý thức được mình quá kích động nên vội vàng che miệng lại, hai người nhìn nhau một cái rồi cười đến run rẩy.


...


Thời Dịch không có ở đây, Đinh Nhàn liền bận rộn việc của mình, đọc một ít sách, thời gian cũng nhanh chóng trôi nhanh, biết anh bận rộn, cô không gửi tin nhắn cũng không gọi điện, chỉ chờ anh gọi cho mình.


Ngày thứ ba, Đinh Nhàn thấy được tin tức về vụ tai nạn liên hoàn kia ở trên mạng, một chiếc xe chở hàng lớn tông vào đuôi một chiếc xe đang chạy phía trước, tài xế điều khiển trong tình trạng say rượu, lại đang ở trên đường cao tốc nên những chiếc xe gần đó cũng gặp họa, một người chết tại chỗ, những người còn lại đều bị thương.


Người tử vong tại chỗ là con trai duy nhất trong nhà, gần đến năm mới nên về quê nhà đoàn viên với gia đình nhưng lại xảy ra chuyện như vậy, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.


Bình luận trên mạng là một chuỗi lời mắng chửi, tất cả đều nhằm vào người tài xế lái chiếc xe chở hàng kia.


Bạn trên mạng 1: Không tuân thủ quy tắc giao thông chính là xem thường tính mạng bản thân và người khác, vừa say rượu vừa lái xe trên đường cao tốc, bản thân không muốn sống thì thôi đi, còn liên lụy nhiều người như vậy, thật con mẹ nó vô cùng căm ghét loại người như vậy!


Bạn trên mạng 2: Đồng ý với lầu trên! Sắp tết rồi mà còn gặp chuyện thế này... Haiz, hy vọng người nhà nạn nhân có thể mạnh mẽ vượt qua.


Bạn trên mạng 3: Mạnh mẽ, nói thì dễ quá rồi, nhà kia người ta chỉ có duy nhất một đứa con, nghe nói là từ nơi khác chạy xe về quê ăn tết, cha mẹ ở nhà vui mừng mong chờ, kết quả lại chờ được tin tức như vậy, một gia đình hạnh phúc tốt đẹp bị hủy hoại như vậy, tôi nguyền rủa người tài xế đó!


Bạn trên mạng 4: Nghe nói có một người bị thương vô cùng nghiêm trọng phải đưa trực tiếp vào phòng cấp cứu, mẹ nó, tại sao người chết không phải là tên tài xế chứ! Thật quá ghê tởm! Hy vọng những người khác không sao [Cầu nguyện] [Cầu nguyện].


Bạn trên mạng 5: Nghe nói tài xế xe hàng thất tình, bạn gái chê anh ta chỉ là một người lái xe hàng, không muốn cùng anh ta về quê ăn tết, hai người nói chia tay, làm ầm ĩ một trận rất lớn.


Bạn trên mạng 6: @Bạn trên mạng 5 Cút đi, chuyện như thế này còn có người đi tẩy trắng, thất tình thì sao? Bất kể phát sinh chuyện gì cũng không nên mang tính mạng ra làm trò đùa.


Bạn trên mạng 7: Mình không muốn sống thì đi nhảy xuống biển đi, làm gì phải gieo họa đến trên người người khác chứ, thứ người như vậy sống trên đời chỉ tổ làm không khí ô nhiễm thôi.


Bạn trên mạng 8: Tôi là con gái duy nhất, cho dù gặp phải chuyện gì tổn thương đến mình cũng để nó đi qua, trên còn có cha mẹ, không dám chết.


Bạn trên mạng 9: Đọc tin tức, cả người cảm thấy không tốt chút nào, tôi cũng có một đứa con duy nhất, nếu như nó xảy ra chuyện gì bất ngờ, tôi không thể tưởng tượng được mình sẽ suy sụp đến mức nào. Thật ra trọng tâm không phải là nhà đó có mấy đứa con, mà là sinh mạng vô giá, sinh mạng đáng quý, sinh mạng yếu ớt, mọi người nhất định phải tuân thủ nguyên tắc giao thông, tích đức vì mình cũng vì người nhà.


...


Đinh Nhàn đang đọc chợt Thời Dịch gọi điện đến, cô bắt máy, đặt điện thoại bên tai "Alo" một tiếng, "Xong chưa anh?"


"Ừ." Thời Dịch nghe giọng nói của cô có gì đó không đúng, hỏi: "Sao vậy?"


Đinh Nhàn hít mũi một cái, hỏi anh: "Nghe nói có một người phải cấp cứu, tình huống bây giờ sao rồi?"


"Đã vượt qua giai đoạn nguy hiểm."


Cô lại hỏi: "Những người khác thì sao?"


"Cũng không có gì đáng ngại, qua một thời gian ngắn thì có thể xuất viện." Thời Dịch dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Người tài xế lái xe hàng bị thương nghiêm trọng ở não, đến bây giờ còn chưa tỉnh lại."


Đầu bên kia là một hồi trầm mặc, Thời Dịch đoán được cô gái nhỏ đã đọc tin tức, thấp giọng nói: "Lát nữa anh sẽ về."


Đinh Nhàn cắn môi dưới: "Anh lái xe cẩn thận một chút."


Người đàn ông hỏi: "Lo lắng cho anh?"


Đinh Nhàn vừa muốn mở miệng chợt nghe được đầu dây bên kia vang lên một giọng nữ: "Thời Dịch, anh nhìn mẫu này được không?"


Đinh Nhàn cau mày, cô nhận ra được giọng nói này là của Từ Hoàn Chi.


Nên theo bản năng hỏi anh: "Anh không ở bệnh viện à?"


"Ừ." Thời Dịch không gạt cô, nói: "Sau khi tan làm thì ra ngoài với đồng nghiệp một tí."


Trong lòng Đinh Nhàn dâng lên vị chua, lại có chút buồn bực, cô cứ nghĩ anh đang bận rộn ở bệnh viện, chờ cả nửa ngày...


Cô trực tiếp ngắt cuộc gọi.


Thời Dịch cầm điện thoại, lúc này bất giác nhận ra cô đang ghen, vội vàng gọi lại nhưng không có ai bắt máy, bác sĩ Triệu lại gần, hỏi anh: "Sao vậy? Chọc giận cô nhóc kia rồi à?"


Thời Dịch liếc anh ta một cái, ánh mắt đó lạnh như băng.


Nếu không phải tại cậu ta thì Từ Hoàn Chi cũng không biết, càng không đến, như vậy cô gái nhỏ sẽ không ghen.


Bác sĩ Triệu nhún vai một cái, tự giác im miệng.


...


Làm xong việc, Thời Dịch về nhà, Đinh Nhàn mới vừa ăn cơm xong, đang làm ổ trên sofa chơi game cùng với mấy người Giang Ti Kỳ, thấy anh về cũng không phản ứng gì, còn cố ý chơi thêm ván nữa.


Cô nhóc vẫn còn đang tức giận.


Thời Dịch về phòng thay đồ ở nhà ra, rồi đi đến ngồi xuống cạnh cô, chờ cô chơi xong một trận thì kéo tay cô qua, Đinh Nhàn nhanh chóng rút tay về, rồi xoay người đưa lưng về phía anh.


"Vẫn còn giận?" Thời Dịch trực tiếp ôm cô từ phía sau, hạ thấp giọng nói bên tai cô: "Dáng vẻ ghen tuông của cô nhóc nhà anh thật đáng yêu."


Ba con chó độc thân trong đội: !!!!!! Chơi game thì chơi game, khoe ân ái cái gì!


Ngay sau đó Đinh Nhàn bị đồng đội lấy lý do "Trong game cấm ân ái" đá cô ra khỏi đội ngũ, yêu cầu cô giải quyết vấn đề tình cảm xong thì chơi game tiếp, hơn nữa, không được kích thích mấy người độc thân như họ nữa.


Đinh Nhàn: ...


Tình huống này lại rất hợp ý Thời Dịch, anh ôm cô, cười cười nhìn cô: "Đoán xem hôm nay anh đi đâu?"


"Em không thèm quan tâm anh đi đâu." Đinh Nhàn muốn tránh thoát khỏi cái ôm của anh, nhưng mới vừa cử động một cái đã bị người đàn ông ôm chặt hơn.


"Vài người trong khoa của anh cùng đi đến cửa hàng trang sức."


Đi chung với Từ Hoàn Chi?


Ý nghĩ này vừa mới hiện ra, trong lòng Đinh Nhàn càng chua hơn, kéo kéo tay anh: "Anh buông ra."


Thời Dịch thuận thế nắm lấy: "Anh có mua một thứ cho em."


"Không cần."


Đinh Nhàn muốn rút tay ra nhưng bị người đàn ông cầm chặt hơn.


"Thật sự không cần?" Anh đang nghịch ngón tay cô, từng ngón một, vô cùng nhỏ nhắn, lại trắng nõn.


"Không cần."


"Vậy anh cho người khác à."


"Ai thèm."


Vừa dứt lời, cô liền phát giác ra ngón tay chợt lạnh, cúi đầu nhìn thì thấy người đàn ông đang đeo một chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô!


Tim nhất thời đập chậm nửa nhịp, ngay sau đó thình thịch thình thịch, mãnh liệt đập liên hồi, giống như giây tiếp theo sẽ bay luôn ra ngoài vậy.


Nhìn cô như vậy, trong lòng Thời Dịch vô cùng vui vẻ, nhưng ngoài miệng vẫn lạnh nhạt: "Nó nhỏ quá cho người khác cũng không đeo vừa, hay là em cứ đeo đi."


Một lúc lâu sau Đinh Nhàn mới phản ứng được, nhìn về phía chiếc nhẫn trên tay mình một cái, càng nhìn càng vui mà, cô cảm giác như mình đang mơ vậy, cô làm gì cũng không nghĩ ra Thời Dịch mua nhẫn cho mình.


"Anh Thời Dịch, anh mua lúc nào?!"


"Sau khi anh tan làm." Hai ngày rồi không thấy cô, khiến anh nhớ vô cùng, anh cọ nhẹ cổ cô, tham luyến ngửi mùi hương trên người cô.


Đinh Nhàn ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi: "Anh đang cầu hôn với em sao?"


Thời Dịch: "Anh không vội, trước tiên em hãy hoàn thành việc học tập của mình rồi hãy nói đến việc kết hôn."


"Em gấp." Đinh Nhàn lại cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc nhẫn: "Bây giờ sinh viên kết hôn rất bình thường."


Thời Dịch bật cười, cọ cọ mũi cô: "Có gấp đi chăng nữa cũng phải chờ đến năm sau."


"Biết rồi."


Vốn cũng không gấp như vậy, anh tặng cô một chiếc nhẫn đã khiến cô không khống chế được trái tim mình rồi.


Đinh Nhàn xoay xoay chiếc nhẫn hai vòng, phát hiện nó rất vừa vặn, đột nhiên nhớ ra mấy ngày nay người đàn ông này thỉnh thoảng sẽ đùa nghịch bàn tay cô, thì ra anh đã có chủ ý này từ lâu.


Thời Dịch hỏi cô: "Có thích không?"


"Thích!"


Đinh Nhàn thật sự thích đến không buông tay được, còn để lên môi hôn một cái, Thời Dịch nhìn cô như vậy thì miệng cười vui vẻ, xoa đầu cô sau đó cúi đầu hôn cô.


Tâm tình cô gái nhỏ đang rất tốt nên cũng hôn đáp lại anh, đôi môi mềm mại ma sát, cái lưỡi đinh hương quấn lấy anh, Thời Dịch bị kích thích hơi giật mình, rồi trực tiếp áp người lên sofa, vừa muốn cởi nút áo cô chợt động tác của cô ngừng lại: "Chờ một chút."


Đinh Nhàn nhìn anh, hỏi: "Anh và Từ Hoàn Chi cùng nhau chọn cái này hả?"


Thời Dịch không ngờ cô còn khúc mắc với chuyện này, anh đưa tay ra sửa tóc cô lại: "Anh tự chọn."


"Gạt người." Đinh Nhàn không hề tin tưởng anh, bĩu môi: "Trong điện thoại em có nghe được, cô ta còn hỏi anh."


Cô ho nhẹ một tiếng rồi nhại theo giọng của Từ Hoàn Chi: "Thời Dịch, anh nhìn mẫu này được không?"


Đinh Nhàn nắm lỗ tai anh, thật sự rất giống một người vợ ghen tuông, "Em không hề nói sai, cô ta đã hỏi anh như vậy đúng không?"


"Khoan đã." Thời Dịch kéo tay cô xuống, "Ngoài anh ra còn có ba người khác đi chung nữa."


Về chuyện chiếc nhẫn này anh đã nghĩ từ hai ngày trước, cưới cô vào cửa là chuyện sớm muộn, không bằng để cô yên tâm một chút, tránh cho cô suy nghĩ lung tung cả ngày, lo lắng anh không cần cô.


Nhưng người như Thời Dịch đối với chuyện mua đồ trang sức không có hiểu biết gì, có chút lo lắng lỡ như tự chọn mà cô gái nhỏ không thích thì sao, nên khi tan làm anh có tra trên mạng vài kiểu, muốn dẫn cô đi mua, kết quả không cẩn thận bị bác sĩ Triệu đi vào nhìn thấy, lần này không thể gạt được, qua cái miệng rộng của anh ta thì khoảng mười phút sau Từ Hoàn Chi đã biết, hai người đó một hai phải đi theo anh, anh cũng không thể làm gì khác.


Nhưng mà chiếc nhẫn này đúng là Thời Dịch tự chọn thật, nhìn những cái khác một lúc lâu vẫn không hài lòng, chợt liếc mắt một cái thì thấy nó, lúc đó cảm thấy ngón tay cô vừa nhỏ vừa thon dài, lại trắng nữa, khi đeo vào nhất định sẽ rất đẹp, và sự thật đã đúng như dự đoán.


Thấy cô gái nhỏ đang bĩu môi giận dỗi với anh, Thời Dịch nhẹ giọng dụ dỗ: "Cô ta cũng là đồng nghiệp với anh, người ta kiên quyết đi theo anh cũng không thể đuổi đi được, lần trước những lời cô ta nói ở nhà mình em cũng đã nghe rồi, còn anh có thái độ gì với cô ta em cũng biết, sau đó nữa cô ta có tìm anh nói chuyện một lần, ý là thật lòng chúc phúc cho chúng ta, sau này chỉ xem anh như bạn bè, anh cũng đối xử với cô ta như những người đồng nghiệp khác, hai người đã nói rõ, cũng không có ở riêng với nhau, nếu anh làm quá mức sẽ khiến sau này khó tránh khỏi lúng túng."


Người đàn ông nói một tràng dài, cũng không biết trong lòng cô nghe ra ý gì, anh không khỏi giải thích nhiều hơn, sợ cô không hiểu ý mình, lại nói tiếp: "Đinh Nhàn, nếu anh đã chọn em thì trong lòng cũng chỉ có một mình em mà thôi."


Đinh Nhàn cũng biết mình đã suy nghĩ nhiều, nếu Từ Hoàn Chi thật sự muốn có cái gì đó với anh thì làm gì đến lượt cô, người đàn ông nói với cô những lời chân thành như vậy, thật sự rất cảm động, cô ngửa đầu hôn anh, "Anh Thời Dịch, trong lòng em cũng chỉ có một mình anh."


Thời Dịch cong môi cười: "Làm chút chuyện chính sự chứ?"


"Chuyện gì hả?" Đinh Nhàn làm bộ nghe không hiểu.


Người đàn ông chui đầu vào trong áo đến trước ngực cô, Đinh Nhàn vỗ vai anh: "Quay về phòng."


Thời Dịch mút vào vài cái mới ôm người đi về phòng rồi ném lên giường.


Đinh Nhàn đứng lên đang muốn cởi nút áo anh thì điện thoại bỗng vang lên, cô nhìn người đàn ông một cái, lui về sau mấy bước, trên mặt mang theo nụ cười hài hước: "Anh Thời Dịch, em muốn video call với Sợi Gừng."


"Không cho phép bắt máy." Thời Dịch đã cởi áo ra ném lên giường, chợt nhào đến bắt lấy chân cô.


Đinh Nhàn hoảng sợ không ngừng nhảy lên, nhanh chóng lấy điện thoại rồi trượt một cái bắt máy.


"Ha ha, Đinh Tiểu Nhàn, cậu không cần tớ nữa à?" Giang Ti Kỳ đổi camera điện thoại ra phía trước rồi quay khung cảnh bên ngoài, "Cậu nhìn xem bây giờ tớ đang ở đâu nào?"


Đinh Nhàn nhìn sắc mặt người đàn ông, nhịn cười, liếc mắt nhìn người trong điện thoại: "Đến lúc mấy giờ?"


Năm nay Giang Ti Kỳ phải đến nhà bà ngoại ăn tết, đã lên xe sáng ngày hôm qua.


Thời Dịch không biết làm sao đành đi vào phòng tắm.


Đinh Nhàn nhìn bóng lưng anh, che miệng cười trộm.


Giang Ti Kỳ: "Đến đây lúc 5 giờ chiều, Nhàn Nhàn, cậu không biết đi xe vào ngày tết kinh khủng thế nào... Đợi đã, chiếc nhẫn trên tay cậu là sao hả?"


Đinh Nhàn nhanh chóng giấu tay đi, nhưng đã không kịp rồi, Giang Ti Kỳ thấy rất rõ ràng, còn né tránh: "Trời ơi!!! Đinh Tiểu Nhàn, cậu đang tàn sát chó độc thân đó!!! Cậu có thể để cho những con chó độc thân này sống sót không hả!!!"


Giang Ti Kỳ bên kia nói liên tục mấy lần trời ơi, "Kiếp trước cậu đã làm chuyện gì tốt mà kiếp này lại tốt số như vậy, người ta 30 tuổi còn chưa có gì mà cậu mới vừa 19 tuổi đã xác định việc quan trọng nhất đời người rồi."


"Haiz, Đinh Tiểu Nhàn, có phải cậu định năm sau kết hôn không, sau đó sinh con rồi làm bà chủ gia đình à?"


Đinh Nhàn: "Sao thế chứ! Tớ còn chưa tốt nghiệp đại học đâu! Cậu đừng nói bậy!"


"Theo tốc độ phát triển của hai người các cậu thì rất có thể đấy."


Mới yêu

Bình luận

Truyện đang đọc