CÔ GÁI NHỎ CỦA GIÁO SƯ THỜI

Đinh Nhàn đứng dậy chào tạm biệt với các bạn học, có người nói: "Một mình cậu lại là con gái nữa, đi về không an toàn đâu, đợi lát nữa chúng tôi đưa cậu về."


Một bạn học khác ngồi bên cạnh cười nói: "Bạn trai người ta tới đón, không đến lượt cậu đưa đâu."


"Đúng vậy, có lý có lý lắm, hoa khôi của lớp đã thuộc về người khác rồi, cậu cũng đừng thương nhớ nữa."


"Nhớ cũng vô ích thôi." Giang Ti Kỳ duỗi tay ra khoác lên vai Đinh Nhàn, "Đinh Tiểu Nhàn nhà tôi có bạn trai đẹp như vậy, chỉ bằng các cậu không hơn được đâu."


Mới vừa nói ra lời này, có người không phục lên tiếng, "Năm đó tôi không dám bày tỏ thôi, nếu tôi bày tỏ nói không chừng..."


"Nói không chừng cái gì hả." Giang Ti Kỳ cười cười, "Năm đó không phải hotboy Nhậm Thạc Minh chặn người ở cầu thang để tỏ tình đó sao, kết quả thế nào hả?"


Chuyện này đều truyền khắp trường nên mọi người đều biết, bọn họ cũng tự biết, mấy nam sinh cao ngạo kia mặc dù trong lòng biết mình thua kém người khác nhưng ngoài miệng lại không phục, kiên quyết nói nếu mình ra tay theo đuổi thì Đinh Nhàn chắc chắn sẽ là bạn gái của cậu ta, vì vậy mọi người đưa ánh mắt nhìn về phía Đinh Nhàn.


Một ngày bị mọi người trêu đùa nhiều lần, Đinh Nhàn có chút xấu hổ gãi gãi trán, trong lúc nhất thời không biết nên nói thế nào cả, ngay sau đó đột nhiên mọi người ồn ào lên, nói muốn phạt một ly, cô không có biện pháp gì đành uống một hớp nhỏ mới được bỏ qua.


Ra khỏi phòng bao, Đinh Nhàn nhanh chóng chạy đến cửa thang máy, chờ đi xuống dưới lầu, mới phát hiện bên ngoài không biết đã bắt đầu mưa phùn từ khi nào, cô chú ý đến chiếc xe quen thuộc đỗ cách đó không xa, nhoẻn miệng cười rồi bước chân nhanh hơn.


Thời Dịch thấy cô, mở cửa xe ra chạy lại, trước khi cô bước chân ra màn mưa đã kịp thời ngăn người lại.


"Anh Thời Dịch."


Cô gái nhỏ ngước đầu nhìn anh, ánh mắt vô cùng sáng, có lẽ ngồi trong phòng bao khá lâu nên hai gò má đỏ lên, mặt cô có hơi tròn, mang theo nét phúng phính, cộng thêm nụ cười trên môi kia, đáng yêu vô cùng, khiến cho người ta muốn véo một cái.


Và thực tế anh đã làm như vậy, xoa tóc cô, véo mặt cô, hôn cô, ôm cô, chỉ cần ở chung một chỗ với cô, thì sẽ không tự chủ được làm ra những động tác thân mật như thế, mang theo mọi sự cưng chiều.


Đinh Nhàn vỗ vỗ tay anh, "Mỗi ngày đều véo, sau này mặt em mà có to ra là tại anh cả đấy."


Thời Dịch cười cười, cởi áo khoác ra che trên đỉnh đầu cô, nửa ôm người đi ra.


Đến trước xe, Thời Dịch mở cửa ghế phụ ra, Đinh Nhàn leo lên ngồi, người đàn ông cũng nhanh chóng đi qua ghế lái ngồi vào, "Cạch" một tiếng đóng cửa lại, không gian trong xe liền trở nên nhỏ hơn, chỉ còn lại hai người.


Thời Dịch thuận tay đem áo khoác đặt phía sau xe, mới vừa xoay đầu, cô gái nhỏ đã cầm khăn giấy lau mặt cho anh.


Vừa rồi anh chỉ quan tâm đến cô nên cả người bị ướt không ít, Đinh Nhàn lau xong, sờ đầu anh một cái, lòng bàn tay liền ướt, cô lại rút hai tờ khăn giấy giúp anh lau tóc.


Thời Dịch ngửi mùi hương trên người cô, trong lòng rung động, duỗi tay ra ôm eo cô, nhẹ nhàng dán lên đôi môi mềm mại của cô, còn chưa kịp tiến thêm một bước bỗng nhiên bị cô đẩy ra, "Anh đừng động."


"Uống rượu?"


Bàn tay Thời Dịch đổi chỗ dán vào lưng cô, thấp giọng hỏi.


Đinh Nhàn trực tiếp chối: "Không có."


Thời Dịch cong môi, nghiêng người đè cô lên ghế ngồi, Đinh Nhàn bị động tác của anh làm cho sợ hết hồn, đẩy anh ra, "Làm gì vậy?"


"Anh kiểm tra một chút."


"Em thật sự không có..."


Không cho phép cô tranh cãi, người đàn ông đè xuống, môi lập tức bị chặn lại, anh đã không còn thỏa mãn với sự đụng chạm nhẹ nhàng nữa, anh mút vào hai cái, chợt nếm được vị rượu ngọt ngào nhàn nhạt trong miệng cô, cô cắn chặt răng không để cho anh hôn sâu hơn, Thời Dịch trừng phạt cắn môi dưới của cô, Đinh Nhàn đau đến nỗi phải thốt lên, anh nhân cơ hội này đưa lưỡi vào, gió táp mưa rào điên cuồng khuấy động, hung hăng mút vào, dường như muốn nuốt trôi hết mùi rượu trong miệng cô.


Đinh Nhàn có hơi không chịu nổi vỗ vai anh, nghiêng đầu đi muốn né tránh, nhưng bàn tay người đàn ông vẫn giữ chặt đầu cô, động tác dần chậm lại, anh dịu dàng câu lấy cái lưỡi đinh hương của cô, quấn quýt không rời.


Bên ngoài là tiếng mưa rơi tí tách, bên trong xe lại là một màn nóng như lửa, khi kết thúc cả người Đinh Nhàn cũng mềm nhũn mất lực, cả người xụi lơ trên ghế ngồi, thở hổn hển, Thời Dịch chôn đầu ở cổ cô, hơi thở cũng dồn dập như cô, điều chỉnh lại một chút, anh ngẩng đầu lên, môi cô bị anh hôn đến sưng đỏ như muốn nhỏ máu, anh giơ tay lên, ngón cái đè lại môi dưới của cô, thấp giọng nói: "Không đứng đắn."


Môi có hơi đau nhói, nhiệt độ vẫn chưa tan đi, ngón tay người đàn ông chạm vào càng nóng hơn, cũng không phải là lần đầu thân mật như vậy, nhưng có lẽ Đinh Nhàn bị động tác này của anh trêu ghẹo, tim nhất thời đập nhanh điên cuồng, anh không ngừng thở ra hơi nóng làm cô hít thở không thông.


Cô nhịn xuống xúc động muốn hôn anh, đẩy cánh tay anh ra, "Anh cũng biết mà, trường hợp này muốn không uống rượu cũng khó, em vẫn luôn trốn, cố gắng dùng nước hoa quả thay thế rượu rồi."


"Em chỉ uống có một ngụm nhỏ thôi, hơn nữa em cũng không có say, cho nên không tính là uống rượu được." Đinh Nhàn nhìn thấy vết hôn mình đã lưu lại trên cổ anh vào buổi sáng, đưa tay ra sờ một cái, hỏi: "Anh định thưởng gì đây?"


"Không cho."


"Anh chơi xấu." Đinh Nhàn chợt nhận ra, "Anh đã sớm suy tính xong, trừng phạt chính là cái này, mà thưởng cũng là cái này có đúng không?"


Thời Dịch nhìn cô cười, không trả lời.


Cô đã biết!


"Anh là tên xấu xa!" Đinh Nhàn đang muốn véo cánh tay anh, chợt người đàn ông đè xuống, cô bị dọa sợ vội vàng rụt tay về, nghiêng đầu đi né tránh môi anh, giọng nói nhỏ nhẹ: "Anh Thời Dịch, đừng ở đây."


Trung tâm giải trí ở gần đây, xung quanh có không ít người, cô không muốn bị người khác nhìn thấy đâu.


Thời Dịch nhìn chằm chằm cái ngực đang phập phồng của cô mấy giây, lại cúi đầu xuống, cô gái nhỏ đưa tay ngăn ở ngực anh, cau mày cảnh cáo, "Anh Thời Dịch, anh mà làm bậy nữa, em sẽ..."


"Em sẽ làm gì?"


Người đàn ông nhướng mày, nhìn cô đầy hứng thú, Đinh Nhàn lập tức nghèo từ ngữ, nói liên tục hai lần từ "Em sẽ..." cũng không nói được gì nữa, Thời Dịch thấp giọng cười, giúp cô cài chặt dây an toàn, rồi phả hơi nóng vào mặt cô, "Nghĩ gì vậy?"


Đinh Nhàn biết mình lại bị đùa bỡn, trừng mắt với anh một cái, dùng sức đẩy anh ra, nhỏ giọng thầm thì: "Em không muốn."


Vừa dứt lời điện thoại chợt vang lên, cô lấy ra nhìn, là một dãy số xa lại, do dự mấy giây cô mới bắt máy, "Alo" một tiếng.


"Đinh Nhàn, tôi là Tôn Giai Nghiên, mẹ tôi vừa mới gọi bảo tôi về sớm, cậu đã đi chưa vậy, nếu chưa thì cho tôi đi nhờ với."


Tiếp theo cô ta đọc địa chỉ nhà mình.


Thời Dịch khởi động xe đang muốn đạp chân ga thì Đinh Nhàn đưa tay lên tỏ ý bảo anh dừng lại, rồi nói với người trong điện thoại: "Chúng tôi còn chưa đi, cậu xuống đây đi."


Cúp điện thoại, Đinh Nhàn nói lại với Thời Dịch: "Có một bạn học nữ cũng phải về sớm, chúng ta đưa bạn ấy về đi."


Thật ra thì không thuận đường đi, nhưng cô cũng không tiện từ chối, dù gì giờ cũng là trời tối, để cô gái về một mình cũng không được, nhất là thoát khỏi chuyện lúc trước nên bây giờ cô để ý hơn rất nhiều.


Thời Dịch "Ừ" một tiếng, trong phút chốc, trước cửa nhà hàng liền xuất hiện một thân ảnh, Đinh Nhàn kéo kính xe xuống, ngoắc tay với cô ta, "Chỗ này!"


Tôn Giai Nghiên thấy cô, vội vàng chạy đến, ngồi vào xe, cô ta cởi áo khoác ra, nhìn người đàn ông ngồi ở ghế lái mấy lần, nói: "Đinh Nhàn, cảm ơn cậu nha."


"Không có gì, đều là bạn học chung lớp thôi mà." Bên ngoài gió rất lớn, thổi một tí nước mưa vào trong xe, chạm vào mặt cô lạnh như băng, Đinh Nhàn giật mình, vội vàng kéo cửa kính xe lên, quay đầu nói địa chỉ với Thời Dịch.


"Bạn trai cậu thật tốt nha, đã trễ thế này còn tới đón cậu." Tôn Giai Nghiên nói câu này nhưng ánh mắt vẫn dính trên người Thời Dịch.


Thời Dịch mím môi cười, liếc nhìn Đinh Nhàn không lên tiếng nữa.


Người ngồi sau lại nói: "Ôi Đinh Nhàn, lúc bạn trai cậu theo đuổi cậu ngoại trừ đi họp phụ huynh thì còn dùng chiêu gì khác nữa không?"


"Tôi theo đuổi anh ấy."


Đinh Nhàn hào phóng thừa nhận, trên mặt không đỏ chút nào.


Thời Dịch nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng cong lên, chuyên tâm lái xe.


"Thật hay giả!" Mặt Tôn Giai Nghiên đầy vẻ kinh ngạc, "Hoa khôi lớp chúng ta lại đi theo đuổi, để những nam sinh khác biết chắc bất ngờ lắm, nhớ năm đó cậu là nữ thần được các bạn nam hoan nghênh nhất, người theo đuổi cậu cũng xếp một hàng dài, không phải đưa thư tình thì chính là chocolate, trong ngăn bàn lúc nào cũng có quà vặt, ngay cả hotboy... Tên gì nhỉ, hình như họ Nhậm..."


"Nhậm Thạc Minh." Đinh Nhàn nhắc nhở cô ta.


"Đúng đúng đúng, chính là Nhậm Thạc Minh." Tôn Giai Nghiên nhìn chằm chằm người đàn ông ngồi ở chỗ ghế lái, đáng tiếc cô ta không thấy rõ biểu cảm trên mặt anh, "Năm đó Nhậm Thạc Minh chặn cậu lại ở cầu thang cưỡng hôn, chuyện huyên náo này mọi người đều biết, mọi người còn tưởng các cậu sẽ yêu nhau nữa đó."


Đinh Nhàn: ???


Ngày hôm đó là sinh nhật Thời Dịch, cô nhớ rõ ràng mình chỉ nói một câu thôi mà, sao lại biến thành cưỡng hôn thế này, mọi người đều bịa ra vậy sao?


May là Đinh Nhàn có ngốc cỡ nào cũng biết rõ suy nghĩ của người này, Tôn Giai Nghiên và cô vốn không quen thân gì, chỉ xem như là bạn cấp ba mà thôi, lúc học cấp ba cũng không nói chuyện với nhau, cô cũng lười phản bác lại.


Tôn Giai Nghiên bắt đầu nói liên tục: "Chuyện này huyên náo trên sân trường một trận, có người nói cậu và Nhậm Thạc Minh đã sớm ở cạnh nhau, chẳng qua không công khai mà thôi, có người lại nói cậu có một bạn trai là đàn em học lớp mười, còn có người nói cậu là bạn gái của Địch Nhiên..."


Đinh Nhàn hơi yên lặng, vừa định cắt đứt lời cô ta nói đột nhiên điện thoại vang lên.


Sợi Gừng: [Nhàn Nhàn, tớ mới vừa nghe nói Tôn Giai Nghiên hỏi lớp trưởng số điện thoại của cậu, vừa nhận được liền đi ngay.]


Đinh Nhàn: [Cậu ta đang ở trên xe của tớ.]


Giang Ti Kỳ đang uống nước, thấy tin nhắn này thiếu chút nữa đã phun hết ra ngoài, bị sặc một cái, vừa thuận khí vừa hỏi: [!!!! Tình huống gì đây?]


Đinh Nhàn liếc nhìn kính chiếu hậu rồi trả lời lại: [Nói là đi nhờ xe, bây giờ đang đếm xem tớ có bao nhiêu bạn trai tin đồn ở trường học, còn nói tớ bị Nhậm Thạc Minh cưỡng hôn...]


Sợi Gừng: [Trời ạ! Quá đáng quá, lại còn nói cậu bị cưỡng hôn, cô ta đang muốn giáo sư Thời chú ý à?]


Đinh Nhàn: [Đại khái là vậy.]


Giang Ti Kỳ chặn rượu mà bạn học mời, hỏi cô: [Giáo sư Thời nghe được có phản ứng gì, có tức giận không?]


Đinh Nhàn liếc nhìn Thời Dịch, sắc mặt người đàn ông vẫn như thường, mắt nhìn thẳng phía trước chuyên tâm lái xe, cô lại cúi đầu đánh chữ: [Chuyện của Nhậm Thạc Minh anh ấy có biết, ngày hôm đó là sinh nhật anh ấy, trong lúc vô tình tớ có nói qua.]


Giang Ti Kỳ yên lòng: [Vậy thì tốt, giáo sư Thời nhất định không tin cậu ta đâu.]


Thầm nghĩ bạn trai của khuê mật bị người khác thương nhớ, cô ấy nổi giận, mắng: [Người này bị bệnh à, muốn tìm bạn trai thì tìm đàn ông độc thân ấy, cần gì phải làm chuyện ti tiện như vậy.]


Tôn Giai Nghiên rốt cuộc cũng nói xong, Đinh Nhàn nhét điện thoại vào trong túi, nghiêng đầu nói với người đàn ông: "Có nghe chưa, Thời Dịch, nếu anh không đối xử tốt với em, em lúc nào cũng có thể bị người đàn ông khác cướp đi đó."


Cô nhóc này ở nhà cũng thường hay diễn kịch với anh như vậy, anh đã sớm quen rồi, anh trầm mặt xuống, ngay lập tức nhập vai, "Em rất đắc ý?"


Đinh Nhàn nhíu mày: "Anh có ý gì?"


"Anh có ý gì?" Thời Dịch dừng xe, sắc mặt cực kỳ khó coi, "Đinh Nhàn, em lại dám mập mờ không rõ với người đàn ông khác, em đặt anh ở đâu hả?"


"Vì vậy mà bây giờ anh không tin em sao? Anh Thời Dịch, anh nghe em nói, không phải như anh nghĩ đâu."


Đinh Nhàn vô cùng oan ức, dáng vẻ đó như sắp khóc đến nơi, thấy vậy, Tôn Giai Nghiên không khỏi cong môi thật nhẹ mà không ai phát hiện được.


"Ôi, Đinh Nhàn thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi không biết mọi chuyện lại thành ra như vậy." Mặt cô ta đầy tự trách, sau đó nhìn về phía Thời Dịch, "Giáo sư Thời, đây chỉ là chuyện trước kia thôi, thanh xuân trẻ tuổi không hiểu chuyện, cho dù có làm thật thì cũng không thể coi là thật... Đều tại em, tại sao phải nhắc đến chuyện trước kia chứ."


"Bị người chặn ở cầu thang cưỡng hôn, bạn trai là Nhậm Thạc Minh, Đinh Nhàn, anh muốn nghe em giải thích." Thời Dịch quay sang nhìn Tôn Giai Nghiên, giọng nói đầy lạnh lùng, "Vị bạn học này, đã đến nhà cô, bây giờ tôi muốn giáo huấn bạn gái mình, mời cô tránh ra."

Bình luận

Truyện đang đọc