CÔ HÀNG XÓM KỲ LẠ CỦA TÔI

Edit: Funf

Beta: Mỡ Mỡ

Mặc dù Tiêu Tiêu và Vương Tiểu Thì không gặp mặt, nhưng xét lại từ lần trước cùng cô ấy “tán gẫu”, xem ra Vương Tiểu Thì rất rụt rè và nhút nhát, lo Tiêu Tiêu sợ hãi nên vẫn luôn kiểm soát giọng nói của mình.

Khó có được cơ hội “gặp mặt”, nhưng Vương Tiểu Thì chưa bao giờ phàn nàn một câu.

Không giống mấy lần trước “gặp” Châu Tiêu, cô ta hầu như không ngừng than vãn công việc của mình có bao nhiêu cực khổ, mất rất nhiều thời gian và công sức để nghiên cứu phát triển đưa ra thị trường một loại nước hoa, đối với cô ta thật không dễ dàng.

Một cô gái luôn sẵn lòng vì người khác, lại có thể “tồi tệ” đến mức nào? Ấn tượng chủ quan của Tiêu Tiêu về Vương Tiểu Thì không tệ.

“Có lẽ Vương Tiểu Thì không thích “vui chơi” đến thế, tạo cho người khác ấn tượng như vậy có phải chỉ là sự hiểu nhầm?” Tiêu Tiêu không nhịn được thay Vương Tiểu Thì giải thích vài câu.

“Cô quen biết cô ấy? Hay đã từng gặp cô ấy trước khi qua đời?”

Tiêu Tiêu lắc đầu, nhưng vẫn không bỏ cuộc mà nói thêm: “Có lẽ cô ấy không được lòng đồng nghiệp nên mọi người bôi nhọ tập thể cô ấy?”

Trình Gia Dũng lấy một lon nước ngọt trong tủ lạnh đưa cho Tiêu Tiêu, ném cho cô xong mới trả lời câu hỏi của cô: “Trước khi Vương Tiểu Thì xảy ra chuyện, tôi từng gặp cô ấy một lần. Trong giờ làm việc tại bệnh viện cô ấy trang điểm rất đậm, xịt nước hoa quyến rũ mê người. Các đồng nghiệp trong khoa đều nói rằng, cô ấy thường xuyên trang điểm đậm như vậy, ăn mặc kỳ lạ đi làm, đồng nghiệp không hề bôi nhọ cô ấy.”

“Chẳng qua…” Trình Gia Dũng vòng vo, nói đến một nửa liền dừng.

“Chẳng qua cái gì?” Tiêu Tiêu nhíu mày, bóp lon nước ngọt trong tay kêu răng rắc.

Trình Gia Dũng ngẩng cổ lên, uống hết nửa lon nước ngọt, hài lòng ợ một cái, rồi mới từ từ nói: “Bất kì điều gì đều không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài, muốn hiểu rõ một người cũng phải hiểu từ nhiều phương diện. Tôi định mấy ngày này đi gặp người thân của Vương Tiểu Thì và bạn học cũ của cô ấy một chút. Ngoài ra điều tra thử xem một số hộp đêm cô ấy thường xuyên lui tới.”

Nghe xong kế hoạch tiếp theo của Trình Gia Dũng, Tiêu Tiêu buông lon nước vừa bị “tra tấn” xuống, thả lỏng người tựa vào sô pha.

Tiêu Tiêu nghĩ, Trình Gia Dũng không có dựa vào một lần gặp mặt, vội vàng gắn cho Vương Tiểu Thì một cái “định tính” mà duy trì sự trung lập tuyệt đối. Ánh mắt nhìn người của cô thật không tệ, cũng không nhờ vả nhầm người!

Bố mẹ của Vương Tiểu Thì sống ở ngoại ô thành phố, Trình Gia Dũng lái xe hơn hai giờ mới gặp được bố mẹ của cô ấy.

Cha của Vương Tiểu Thì quanh năm ốm nằm liệt giường, vì bệnh viêm khớp nghiêm trọng ở chân nên vào ngày nhận thi thể của Vương Tiểu Thì, bố cô ấy không đi, chỉ có mẹ cùng em trai của cô ấy đến.

Bố mẹ của Vương Tiểu Thì sống trong một tiểu khu kiểu cũ với hai phòng, không có phòng khách. Lối vào chất đầy thùng giấy cũ kĩ cùng chai lọ rỗng, hẳn là nhặt về để chuẩn bị bán đi.

Trong ngôi nhà của bố mẹ Vương Tiểu Thì, sàn nhà chỉ cần giẫm nhẹ liền kêu cót két, âm thanh chói tai, thật khiến người ta hận không thể vác chân lên mà đi.

Vách tường ố vàng, đen xì, cả căn phòng đều lộ ra vẻ u ám, có lẽ đã lâu trong nhà không được dọn dẹp đàng hoàng.

Vào những ngày nắng nóng, hai vợ chồng chỉ dựa vào cây quạt bằng tay để nghỉ mát, ngay cả quạt điện cũng không có, hình như tình hình kinh tế của nhà họ quả thật không ổn.

Khi Trình Gia Dũng mượn dùng phòng vệ sinh, nhìn thấy một căn phòng khác, cửa phòng khép hờ, trên vách tường có dán những tấm báo ảnh của ngôi sao bóng rổ, vài cuốn sách nghiên cứu tham khảo được xếp chồng lên chiếc bàn gỗ mới tinh. Trình Gia Dũng đoán rằng, căn phòng này có lẽ thuộc về em trai của Vương Tiểu Thì.

Anh lén lút đẩy cửa ra một chút, quan sát tình hình bên trong.

Nhìn qua mới biết, căn phòng này “bên trong” cùng sự “đơn giản” bên ngoài khác nhau một trời một vực.

Bàn ghế trong phòng, giá sách và giường đều còn rất mới, ngay cả sàn nhà cũng khác với các phòng khác, vách tường trắng tinh, còn treo cả điều hòa và máy lọc không khí.

Nhìn ra hai vợ chồng rất cưng chiều đứa con trai này, thà tự mình chịu khổ, cũng không để con trai bị thiệt thòi.

Trình Gia Dũng từ phòng vệ sinh đi ra, mẹ của Vương Tiểu Thì đã chuẩn bị cho anh một tách trà xanh đầy lá trà, miệng tách đã có vết nứt.

Sợ cặp vợ chồng nghĩ nhiều, Trình Gia Dũng uống một hơi hết nửa tách, trong miệng anh đầy lá trà, cố nén cảm giác kì lạ, nuốt xuống, rồi mới hỏi họ về tình hình con gái Vương Tiểu Thì.

“Như chú dì đã biết, Vương Tiểu Thì là đứa con như thế nào?”

Nhắc đến con gái, mẹ của Vương Tiểu Thì có chút không kiềm chế được cảm xúc, nước mắt lập tức rơi xuống, nghẹn ngào không nói nên lời.

Bố Vương Tiểu Thì vỗ vai vợ, khuôn mặt đầy ưu sầu, thở dài một hơi nói: “Tiểu Thì của chúng tôi từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn nghe lời, đối với em trai cũng rất tốt.”

“Tính cách cô ấy thế nào? Có phải là một cô gái khó chung sống, tính cách phô trương không?”

“Không phải đâu, Tiểu Thì rất nhút nhát, cũng không có tội tình gì, ai đã ra tay với nó tàn nhẫn như vậy? Tiểu Thì của chúng tôi chết thảm quá.”

Nói đến đây, bố Vương Tiểu Thì cũng sụt sùi, giọng nói bắt đầu pha chút âm mũi.

“Vậy cô ấy thích ăn diện không? Chẳng hạn như thích trang điểm, dùng nước hoa?” Trình Gia Dũng tiếp tục hỏi.

“Từ nhỏ đến lớn nó không dùng những thứ đó, cảnh sát Trình cũng thấy hoàn cảnh gia đình chúng tôi rồi đó, bố nó đây không có sức lao động, lương của Tiểu Thì đều phải đưa cho em trai mua tài liệu học tập, làm sao có thể lấy tiền đi mua nước hoa.” Mẹ Vương Tiểu Thì xen vào, thay con gái giải thích.

Trình Gia Dũng cau mày, lại chưa bỏ ý định hỏi một câu: “Lúc cô ấy về nhà không bao giờ trang điểm sao?”

“Con gái tôi lớn lên trắng trẻo, không trang điểm cũng rất đẹp rồi, nó trước nay chưa từng trang điểm.” Mẹ Vương Tiểu Thì chắc như đinh đóng cột bác bỏ nghi vấn của Trình Gia Dũng.

Trước khi rời đi anh lại hỏi mẹ Vương Tiểu Thì một câu: “Dì à, cháu thấy nhà dì có hai phòng, khi Tiểu Thì về cô ấy ở phòng nào vậy?”

Bị Trình Gia Dũng hỏi như vậy, mẹ Vương Tiểu Thì dường như đã làm cái gì đó trái lương tâm, ánh mắt né tránh nhìn xung quanh.

Một lúc lâu sau, bà mới trả lời: “Sau khi Tiểu Thì kết thúc công việc sẽ không ở nhà ngủ.”

Rời khỏi nhà bố mẹ Vương Tiểu Thì, Trình Gia Dũng canh chuẩn thời gian vội vã đến trường em trai của Vương Tiểu Thì là Vương Tiểu Thụy, anh đoán rằng lúc này Vương Tiểu Thụy cũng tan học rồi.

Đây là lần thứ hai Vương Tiểu Thụy và Trình Gia Dũng gặp nhau, lần trước gặp mặt là lúc cậu ta cùng mẹ đến nhận thi thể Vương Tiểu Thì.

Lần trước nói chuyện, Trình Gia Dũng nhận thấy nét mặt của đứa nhỏ này rất phức tạp, dường như có nhiều điều không dám nói ra trước mặt bố mẹ. Vì vậy lần này, Trình Gia Dũng cố tình tìm một cơ hội nói chuyện riêng với Vương Tiểu Thụy.

Thấy Trình Gia Dũng xuất hiện ở cổng trường, Vương Tiểu Thụy cũng không cảm thấy bất ngờ, sau khi nhìn thấy Trình Gia Dũng, cậu ta chủ động đi về chỗ anh đang đứng.

“Tiểu Thụy, chú cảnh sát có vài lời muốn nói chuyện riêng với cậu.”

Vương Tiểu Thụy ngay cả chút do dự cũng không có, nhanh chóng đi theo Trình Gia Dũng đến một quán ăn đơn giản gần trường.

“Chưa ăn cơm đúng không? Chúng ta gọi chút gì đó, vừa ăn vừa trò chuyện.”

Vương Tiểu Thụy lịch sự lắc đầu từ chối “Chú cảnh sát, không cần đâu, mẹ chắc chắn đã nấu xong cơm tối chờ em rồi, em không muốn bà ấy biết mình ở bên ngoài gặp riêng chú.”

“Vậy chúng ta uống chút gì đi?”

Vương Tiểu Thụy thận trọng gật đầu.

Trình Gia Dũng phát hiện Vương Tiểu Thụy rất nhát gan, tính cách hướng nội, đối mặt với người không quen thuộc, mắt và tay đều không biết phải đặt ở đâu.

“Chú cảnh sát, đã bắt được hung thủ sát hại chị em chưa ạ?”

Để làm dịu bớt sự lo lắng của Vương Tiểu Thụy, Trình Gia Dũng trò chuyện với cậu ta rất lâu về chủ đề gia đình, hỏi thăm cậu ta một chút việc học có mệt lắm không, nói chung các kiểu như vậy, Vương Tiểu Thụy mới dám hỏi lời kìm nén trong lòng.

“Chúng tôi đang phá án, tình cảm giữa cậu và chị gái tốt chứ?”

“Em rất thương chị, chị đối với em rất tốt, lúc còn nhỏ có gì ngon hay đồ chơi gì tốt đều nghĩ đến em đầu tiên. Sau khi chị ấy đi làm lại tiết kiệm tiền trả phí học ngoại khóa và mua tài liệu học tập cho em. Chị còn mua cho em đôi giày đá bóng rất đắt tiền, chiều theo chút phù phiếm nhỏ nhoi của em…”

Nói đến đây, Vương Tiểu Thụy nghẹn ngào, lau đi giọt nước mắt không biết vương trên mặt lúc nào, buồn rầu quay đầu sang một bên.

Trình Gia Dũng chốc lát không biết nên an ủi cậu ta trong giai đoạn nhạy cảm này như thế nào, có thể thấy Vương Tiểu Thụy thật lòng đau buồn về cái chết bất ngờ của chị gái Vương Tiểu Thì.

Trình Gia Dũng vỗ vai Vương Tiểu Thụy, an ủi nói: “Mạnh mẽ lên, cậu là con trai. Bố mẹ cậu lớn tuổi rồi, sức khỏe lại không tốt, nếu cậu như thế này, họ sẽ càng buồn hơn.”

“Đương nhiên là bọn họ đau buồn rồi, “cây hái ra tiền” đã không còn nữa!” Vương Tiểu Thụy đột nhiên hung ác đáp lại, lời nói và vẻ mặt đều mang đầy hận thù.

“Tiểu Thụy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sao chị của cậu lại là ”Cây hái tiền”?”

Trình Gia Dũng nắm được một hơi thở bất thường, đương nhiên anh không thể lãng phí cơ hội hiếm có này, cố sức dụ Vương Tiểu Thụy nói ra.

Vương Tiểu Thụy dùng sức lau sạch sẽ nước mắt trên mặt, cậu không định giấu giếm điều gì, như thể cuối cùng cũng có thể tìm được người tâm sự, cậu nói với Trình Gia Dũng: “Bố mẹ em vô cùng trọng nam khinh nữ, sau khi sinh em ra, trong nhà này chị ấy càng không được coi trọng.”

“Chi em học rất giỏi, tốt nghiệp cấp hai với thành tích đứng nhất huyện và thi đỗ vào trường cấp ba tốt nhất huyện, nhưng bố mẹ đều không cho chị ấy tiếp tục đi học, họ nói con gái đọc nhiều sách như vậy cũng vô dụng, chi bằng sớm đi kiếm tiền.”

“Sau đó chị ấy đi học điều dưỡng, tốt nghiệp xong lại dựa vào thành tích nghiệp vụ tốt nhất mà được vào một bệnh viện hạng 3 làm việc. Sau khi chị ấy tốt nghiệp, bố em nghỉ làm vì đi đứng không tiện. Tất cả đều dựa vào công việc nhân viên vệ sinh của mẹ và tiền lương của chị mà sống. Thật ra bệnh của bố em không đến nỗi nghiêm trọng như vậy, lao động đơn giản cũng không có vấn đề gì.”

“Sau khi chị đi làm, mẹ em luôn phàn nàn với chị rằng, trong nhà không đủ tiền dùng, bảo chị nghĩ cách kiếm thêm. Trước đây không lâu em nghe chị phàn nàn nói, bệnh viện có một ông già cứ quấy rầy chị ấy, bố mẹ biết ông già này là lãnh đạo của bệnh viện, liền xúi giục chị ấy đối xử tốt với ông ta, lão ta có quyền có thế, có thể phụ giúp gia đình…”

Trình Gia Dũng phát hiện khi Vương Tiểu Thụy nói những lời này, cậu ta rất bất mãn với sự than phiền của bố mẹ và sự bất công đối với chị gái trong nhà.

Như vậy xem ra Vương Tiểu Thì thật sự không khoa trương như bề ngoài, ít nhất là một cô gái tốt, hiếu thảo với bố mẹ, quan tâm đến em trai mình.

“Tiểu Thụy, chị cậu thích xịt nước hoa không?” Trình Gia Dũng hỏi.

“Nước hoa? Chị ấy không thích mấy thứ đó. Chị em thích vẻ đẹp tự nhiên, không có hứng thú đối với những thứ như trang điểm đâu.”

Vương Tiểu Thụy rất chắc chắn phủ nhận nghi vấn của Trình Gia Dũng.

Lần này đổi thành Trình Gia Dũng bắt đầu bối rối!

Tất cả người nhà của Vương Tiểu Thì đều một mực khẳng định cô ấy không phải là một cô gái ưa thích chưng diện, vậy lúc làm việc tại bệnh viện, tại sao lại trang điểm lộng lẫy như vậy, sao lại xịt nước hoa nồng nặc đến thế kia?”

“Tiêu dùng trả đũa”, là một loại phản kích đối với sự bất công trong gia đình sao? Hay ăn mặc khoa trương là có bí mật khác?

Rốt cuộc bộ mặt nào mới là Vương Tiểu Thì thực sự đây?

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc