CÔ HÀNG XÓM KỲ LẠ CỦA TÔI

Editor: Anne

Beta: An Nhiên

Qua cuộc trò chuyện với Triệu Xuân Tú, Trình Gia Dũng biết rằng có một người đồng hương của anh ấy là Từ Đông Thăng, người đã đến làm việc trong thành phố với Tào Kiệt. Sau khi có được thông tin liên lạc của bên kia, Trình Gia Dũng đã liên lạc qua điện thoại với anh ta và biết rằng Từ Đông Thăng đã đi về phía nam và không ở trong thành phố.

Hiện tại, vụ án Tào Kiệt đã bước vào giai đoạn bế tắc, những kẻ có động cơ bị tình nghi đều có chứng cứ ngoại phạm tại thời điểm gây án.

Theo điều tra trong khoảng thời gian này, Tào Kiệt là một người không xã giao nhiều, ngoại trừ những cuộc tiếp xúc cần thiết với một số đối tác của công ty, anh ta hầu như không có bạn bè.

Đánh giá ban đầu của mọi người về Tào Kiệt thì anh ấy là người biết tu dưỡng tốt, siêu ấm áp và siêu tốt bụng. Nhưng không ai có quan hệ sâu sắc với anh ta, anh ta đối với mọi người luôn sẵn lòng giúp đỡ hết mình. Không bao giờ hỏi chuyện riêng tư của người khác, đương nhiên người khác không biết chuyện riêng tư của anh ta.

Hiện tại, người bạn duy nhất của Tào Kiệt là Từ Đông Thăng, để “hiểu” thêm về Tào Kiệt, Trình Gia Dũng quyết định đi gặp Từ Đông Thăng một chuyến. Để Tiểu Chu đặt vé tàu, ngày hôm sau anh và Trương Mộ Đồng liền khởi hành.

Để tiết kiệm tiền cho đội, Trình Gia Dũng và Trương Mộ Đồng đã ngồi trên ghế cứng vô cùng khó nhọc hơn 20 tiếng đồng hồ. Vào mùa hè, mặc dù bật điều hòa nhưng đi tàu không có cảm giác mát mẻ, thật khó khăn để tới nơi, tàu hỏng ngay khi vừa xuống tàu.

Cái nóng mùa hè ở các thành phố phía Nam thật khó chịu, quần áo dính vào người ướt đẫm, không khí có lẫn hơi ẩm ướt. Trình Gia Dũng và Trương Mộ Đồng đã sống ở phía bắc từ khi họ còn là những đứa trẻ, và những cơn nóng bức ở phía nam khiến hai người đã quen với cuộc sống ở phía bắc vô cùng khó chịu.

Phải mất ba chuyến xe buýt mới tìm được nơi Từ Đông Thăng làm việc. Anh hiện đang làm bốc vác trong một công ty hậu cần, vào những ngày nắng nóng như thế này mà trên người anh phải gánh những vật nặng hàng trăm cân quả là điều khá khó nghĩ.

Sợ làm phiền công việc của Từ Đông Thăng, hai người Trình Gia Dũng đợi đến khi anh ta khuân vác hàng hóa trên tay xong rồi mới để người quản lý gọi anh ta.

Từ Đông Thăng rất cao, và những năm tháng làm việc thể chất đã khiến cánh tay của anh ấy đầy cơ bắp. Anh ta mặc một chiếc áo ba lỗ, chiếc quần yếm ngắn tay buộc ngang hông và chiếc khăn tắm trắng lủng lẳng trên vai.

Sau khi nhìn thấy hai người Trình Gia Dũng, Từ Đông Thăng đảo mắt nhìn họ vài lần trước khi hỏi: “Anh có phải là người cảnh sát đã gọi cho tôi vài ngày trước không?”

“Vâng, chúng tôi muốn hỏi anh một vài điều về Tào Kiệt?”

Trình Gia Dũng đặc biệt đáp lại Từ Đông Thăng bằng khẩu âm quê nhà của anh ấy. Khi anh ấy ở bên ngoài, khi nghe thấy ai đó nói chuyện với anh ấy bằng phương ngữ quê hương, nhất định anh ấy cảm thấy rất thân thiết.

Sau khi nghe câu hỏi của Trình Gia Dũng, Từ Đông Thăng quả nhiên lộ ra một chút ý cười, và một câu khẩu ngữ quê hương đã rút ngắn khoảng cách giữa họ.

Từ Đông Thăng hỏi, “Chuyện gì đã xảy ra với Tào Kiệt?”

“Anh ấy đã bị giết!”

Từ Đông Thăng hít vào một ngụm khí lạnh, dự đoán cảnh sát tìm sẽ không có chuyện gì tốt, nhưng không ngờ Tào Kiệt đã chết rồi, “Làm sao có thể, chúng tôi một tháng trước còn gửi tin nhắn chào hỏi!”

“Chuyện xảy ra mười ngày trước!”

“Anh ấy mất như thế nào?”

“Bị mưu sát, vậy nên chúng tôi muốn hỏi anh một chút về Tào Kiệt!”

Từ Đông Thăng đã rất sốc khi hay tin người đồng hương bị sát hại. Anh ta yêu cầu hai người Trình Gia Dũng đợi anh ta một lúc, anh ta đến xin nghỉ phép với người giám sát, anh ta sẽ ngồi xuống và nói chuyện chi tiết với họ về Tào Kiệt.

Từ Đông Thăng xin nghỉ phép, còn Trình Gia Dũng đi tìm một nhà hàng Đông Bắc gần công ty hậu cần, sẵn tiện ngồi xuống vừa nói chuyện vừa ăn. Sau khi anh và Trương Mộ Đồng xuống tàu vào buổi sáng, họ vội vã chạy tới đây và chưa kịp ăn cái gì.

Theo thực đơn, Trình Gia Dũng gọi ruột già, thịt nhồi, ba món tươi và gà om cốm, tất cả đều là những món ăn đặc trưng của nhà hàng quê hương họ.

Từ Đông Thăng ở đây, và anh ấy đã không ăn thức ăn quê hương đã lâu. Đã gần hai năm kể từ khi anh rời khỏi nhà, rất nhớ. Bát đĩa đều để trên bàn, mùi thơm tỏa ra khiến Từ Đông Thăng nhịn không được nuốt nước bọt mấy lần.

Trình Gia Dũng hỏi qua Từ Đông Thăng buổi chiều anh ấy không cần quay lại làm việc, cố ý gọi thêm ba chai bia.

Sau khi ba người uống hết một chai bia, Từ Đông Thăng mở lời trước, “Tại sao Tào Kiệt lại bị giết? Lần trước chúng tôi nói chuyện phiếm, tôi nghe nói gần đây anh ấy làm ăn rất tốt, không cần làm việc thể chất nữa, và lương của anh ấy cũng tốt, khá cao. “

“Đồng hương, anh có biết gần đây Tào Kiệt đang làm gì không?” Trình Gia Dũng rót đầy ly bia cho Từ Đông Thăng và hỏi anh ta thông tin.

“Anh ta không muốn nói cho tôi biết!”

Từ Đông Thăng một hơi uống hết ly bia, lau một chút tàn dư trên miệng rồi nói: “Khoảng hai năm trước, tôi và Tào Kiệt vẫn đang ở công trường xây nhà cho người ta. Một hôm chúng tôi uống quá chén, Tào Kiệt vui vẻ nói với tôi rằng anh ấy đã gặp được một quý nhân, và anh ấy sẽ gặp may mắn lớn trong tương lai!”

“Tôi hỏi anh ta là quý nhân nào, nhưng anh ta không nói gì, anh ta chỉ cười ngu ngốc. Tôi nghĩ anh ta uống quá nhiều và mơ mộng nên không quan tâm.”

“Không ngờ, không đến một tuần, Tào Kiệt liền rời khỏi công Trường. Ngày tiễn anh ấy đi, tôi hỏi anh ấy tìm được công việc gì? Anh ấy nói chuyện rất thần bí, không nói thật cho tôi biết.”

“Kể từ khi anh ấy rời đi, một thời gian dài tôi không thể liên lạc được với anh ấy. Sau đó, tôi đi về phía nam để làm việc. Khoảng nửa năm trước, Tào Kiệt đã chủ động gọi cho tôi, và chúng tôi đã có thể liên lạc được.”

“Tôi nghe nói gần đây anh ấy làm ăn rất tốt, và anh ấy thậm chí còn gửi rất nhiều tiền cho gia đình!”

“Anh ấy vẫn chưa tiết lộ với anh, chính xác thì anh ấy bây giờ đang làm gì?” Trình Gia Dũng hỏi.

“Không nói. Tôi hỏi anh ấy mấy lần, lần nào cũng nói cho có lệ rồi nói sang chuyện khác. Quá ít, không có thật chút nào, thần thần bí bí, ai biết biết được bây giờ anh ấy đang làm gì!”

“Có phải hay không Tào Kiệt này vẫn luôn trầm mặc?”

“Trầm mặc?”

Từ Đông Thăng dường như đã nghe thấy một trong những câu chuyện cười hài hước nhất trên thế giới này, anh ta che miệng lại một lúc lâu mới nói: “Anh không biết rằng Tào Kiệt có biệt danh là Tào đại lừa rối à. Trời sáng khi vừa mở mắt, miệng liền không nhàn rỗi. Vợ con anh ấy, đều dựa vào miệng lừa dối đưa về! “

Trình Gia Dũng đột nhiên trầm ngâm, Tào Kiệt hai năm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Tại sao một thời từng là “đại lừa dối” bỗng chốc trở thành “trầm mặc ít nói”?

Chẳng lẽ sau khi ăn “cơm dẻo” của Trương Khởi, anh ta đã hoàn toàn biến hóa từ đầu đến chân?

Tào Kiệt đã dựa vào “cái miệng tốt” của mình để đánh lừa Triệu Xuân Tú và Trương Khởi. Nếu Trương Khởi thích “sự khéo léo” của Tào Kiệt, tại một hai phải thay đổi anh ta?

Trình Gia Dũng còn nhớ, nhân viên bảo vệ của Trương Khởi từng nói: “Bà Tào không thích nói chuyện?!!! “Ông Tào đều cho chúng tôi một ít đồ ăn nhẹ mỗi khi chúng tôi đi ngang qua cổng”!!!

So với sự hờ hững của Trương Khởi, Tào Kiệt khách khí hơn, ít nhất anh ta vẫn có thể nhìn ra được vài bóng hình của quá khứ.

Vợ chồng ảnh hưởng lẫn nhau. Sau khi Tào Kiệt “ăn nhờ ở đậu”, hoàn toàn chịu ảnh hưởng của Trương Khởi?

Hai người Trình Gia Dũng cùng Từ Đông Thăng ăn cơm xong, bắt xe buýt đến ga xe lửa, Trương Mộ Đồng nghiêng đầu chống cằm suy nghĩ điều gì đó.

Suy đi nghĩ lại hồi lâu, anh không hiểu nổi, Trương Khởi làm sao lại coi trọng Tào Kiệt?

Trương Mộ Đồng vỗ nhẹ Trình Gia Dũng, người cũng đang suy nghĩ bên cạnh, hỏi: “Anh Dũng, anh nghĩ Trương Khởi thích Tào Kiệt ở điểm nào? Chỉ vì anh ta miệng lưỡi tốt? Đây cũng là một ưu điểm sao? Em cảm thấy mình cũng rất giỏi nói chuyện với người khác! Từ nhỏ đã nói chuyện rất được lòng người lớn. Tại sao Tiểu Long Nữ lại không quan tâm đến em?”

Trình Gia Dũng thở dài thườn thượt, kể từ lần trước lúc ba người cùng chơi “Đĩa Tiên”, sau khi Trương Mộ Đồng làm trò cười cho thiên hạ trước mặt Tiêu Tiêu, ba chữ này đều không thể tách ra khỏi Tiêu Tiêu, luôn lo lắng Tiêu Tiêu sẽ không bao giờ nhìn anh ta một lần nữa.

Mấy ngày nay Trình Gia Dũng thuyết phục anh thả lỏng, miệng cũng sắp mòn rồi, Trương Mộ Đồng không điên, anh cũng điên rồi!

“Người với người sẽ giống nhau sao? Chẳng qua củ cải và bắp cải đều có ưu điểm riêng. Có lẽ Tào Kiệt có điểm tỏa sáng nào đó trên cơ thể mới thu hút được Trương Khởi. Hơn nữa, Tiêu Tiêu cũng không có nói cô ấy ghét bỏ cậu! Người đó, đơn thuần thái quá, đừng nói là không thích để ý tới cậu, tôi ở đối diện nhà cô ấy cũng không quan tâm đến tôi đấy sao?”

Mặc dù Trình Gia Dũng có một chút khó chịu trước sự cằn nhằn của Trương Mộ Đồng, nhưng cuối cùng anh cũng nói thêm một lời an ủi với cậu ta.

Nghe Trình Gia Dũng nói điều này, Trương Mộ Đồng cuối cùng cũng nở một nụ cười.

Hai người yên lặng ngồi một lúc, nhưng Trương Mộ Đồng lại giật mình quay lại nói: “Em vẫn nghĩ không nên!”

“Lại xảy ra chuyện gì?”

Trình Gia Dũng trong lòng run lên, anh rất sợ Trương Mộ Đồng lại quay lại “chủ đề về Tiêu Tiêu”, và bây giờ anh chỉ cần nghe thấy hai chữ “Tiêu Tiêu” da đầu anh liền tê dại!

Trương Mộ Đồng đưa ngón tay ra và giải thích với Trình Gia Dũng, “Em đã đọc thông tin từ tài liệu điều tra của chị Châu, cô con gái nhà giàu Trương Khởi có vẻ là một sinh viên tốt nghiệp ở Cambridge, với bằng cấp tiêu chuẩn và chất lượng cao! Tào Kiệt đã bỏ học trước khi tốt nghiệp trung học cơ sở, bỏ qua cá nhân, bối cảnh hai gia đình cách xa như vậy, hai người này có thể nói chung một tiếng được không?

“Khi còn nhỏ, cậu chưa từng đọc chuyện cổ tích à. Bạch mã hoàng tử đã yêu cô bé lọ lem, và câu chuyện về thiên kim tiểu thư cùng chàng trai nghèo bỏ trốn? Đâu phải cứ chênh lệch về gia cảnh là không được yêu nhau? Đôi khi sự khác biệt lại trở nên hấp dẫn!”

Trương Mộ Đồng lắc đầu, vẫn không chấp nhận, “Truyện nói vậy thôi. Em vẫn cho rằng Trương Khởi và Tào Kiệt nhất định đang có âm mưu cùng nhau. Thành ngữ đó là gì, đúng đúng đúng, cấu kết nhau làm chuyện xấu!”

“Lang – bái – vi – gian???”***

(***: Những kẻ gian tà, bất lương cấu kết với nhau làm điều độc ác, xấu xa, ví như con lang và con bái kết hợp với nhau, bắt trộm dê nhốt trong chuồng rào cao, con bái hai chân sau dài, hai chân trước ngắn thì đứng dưới, còn con lang hai chân sau ngắn, hai chân trước dài thì đứng trên cổ con bái mà với bắt.)

Trình Gia Dũng đột nhiên bị thu hút bởi câu thành ngữ bốn chữ này của Trương Mộ Đồng. Có lẽ Trương Khởi và Tào Kiệt đang ở cùng nhau, đó chỉ là một thỏa thuận?

Không có giao dịch, không có tình bạn!

Vì vậy, Trương Khởi đã giết Tào Kiệt, chính là khi vụ án xảy ra, Trương Khởi lại có chứng cứ ngoại phạm!

Ngay sau khi Trình Gia Dũng trở lại đội, anh đã tổ chức một cuộc họp khẩn cấp với các thành viên trong nhóm, và đem tất cả các bằng chứng đặt lên bàn để thảo luận lại, mọi người trao đổi đến tận khuya mà họ cũng không đưa ra được kết luận thống nhất..

Đêm đến, Trình Gia Dũng tan sở, đi ngang qua trạm xe buýt, chỉ có một người đang đợi xe ở trạm.

Trình Gia Dũng từ đằng xa nhận ra bóng dáng nhỏ nhắn đang đợi xe buýt – Tiêu Tiêu!

Trạm dừng xe buýt là khu vực bị cấm, Trình Gia Dũng bấm còi giữa đường với hy vọng khơi dậy sự chú ý của Tiêu Tiêu và chuẩn bị đưa cô về nhà.

Tiêu Tiêu đang đeo tai nghe, lại cúi đầu nhìn xuống chân mình, còi của Trình Gia Dũng sắp sửa bị ấn “hư”. Anh mở cửa kính xe, vừa kêu tên vừa vẫy tay, nhưng người bên kia thậm chí còn không nhìn lên.

Trình Gia Dũng phải đậu xe bên lề đường gần đó và xuống xe để đích thân “rước” Tiêu Tiêu.

“Sao anh lại ở đây?” Tiêu Tiêu hơi ngạc nhiên khi thấy Trình Gia Dũng đang đứng trước mặt mình.

Trình Gia Dũng tháo một bên tai nghe của Tiêu Tiêu, cong môi nói, “Đeo nó, cô sẽ không biết cái gì phát nổ ở bên kia!”

Tiêu Tiêu mím môi giải thích, “Tôi đang suy nghĩ một chuyện.”

“Xe tôi đậu phía trước, chúng ta cùng đi!”

“Anh không phải đi tỉnh khác điều tra vụ án sao? Sao anh đã về sớm như vậy?”

Trình Gia Dũng liếc nhìn Tiêu Tiêu đang ngồi ở hàng ghế sau từ kính chiếu hậu, cô thực sự biết rất rõ tung tích của anh!

“Thật không may, không có tiến triển gì!” Trình Gia Dũng trả lời trước để Tiêu Tiêu không hỏi anh nữa.

“Quả nhiên, tôi nói Tào Kiệt khả năng không phải bị mưu sát!”

Lại nữa?

Trình Gia Dũng chỉ không hiểu, tại sao Tiêu Tiêu lại chắc chắn Tào Kiệt không phải bị mưu sát?

Pháp y cùng bộ phận giám định đã đưa ra quyết định rằng cái chết của Tào Kiệt khả năng đến 99% là vụ mưu sát, điều này về cơ bản đã được xác nhận.

Trình Gia Dũng cũng bướng bỉnh, anh một chân phanh lại dừng xe ngay bên đường, quay đầu lại, trực tiếp bàn bạc với Tiêu Tiêu trên đường: “Cô luôn nói Tào Kiệt không bị sát hại, cô có chứng cứ gì? Tại sao cô có thể chắc chắn như vậy? “

“Tôi có thể giao tiếp với nạn nhân, nhưng Tào Kiệt từ chối ‘giao tiếp’ với tôi, vì vậy anh ta không có khả năng là bị giết!”

Tiêu Tiêu biết rằng nếu cô nói với Trình Gia Dũng câu này, anh ấy nhất định sẽ nghĩ cô là người điên! Nhưng làm sao cô có thể khiến anh tin những gì cô đang nói?

“Anh không phải là không tìm được nghi phạm giết Tào Kiệt sao? Nếu không tìm được nghi phạm, thì anh ta chính là tự sát!” Tiêu Tiêu không thể đưa ra những suy nghĩ thực sự cho Trình Gia Dũng, vì vậy cô chỉ có thể nói điều đó.

“Được rồi, vậy cô có thể cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra với người phụ nữ được các nhân chứng nhìn thấy tại hiện trường vụ án nơi Tào Kiệt chết không?”

“Mấy ngày trước tôi đã nói, có thể là giả mạo Tào Kiệt bị mưu sát!”

“Giả mạo Tào Kiệt bị giết?!”

Những lời nói của Tiêu Tiêu như một câu thần chú đeo bám trong tâm trí Trình Gia Dũng rất lâu, anh trằn trọc suốt cả đêm không ngủ được. Cố gắng nhớ lại những nhân chứng anh đã gặp trong vài ngày qua, tất cả những gì họ đã nói với anh.

Trong đầu chợt lóe lên một ý nghĩ!

Sáng sớm hôm sau, Trình Gia Dũng không tới đội cảnh sát để báo cáo mà lái ô tô đến hiện trường cái chết của Tào Kiệt và tìm cậu bé đã nhìn thấy “tiên nữ” xuất hiện.

Trình Gia Dũng đỗ xe trước cửa cửa hàng tiện lợi, con trai của ông chủ đang ngồi chơi bóng ở cửa, khi nhìn thấy Trình Gia Dũng đi về phía mình, cậu bé lập tức hét lên: “Chú cảnh sát!”

Xem ra tiểu tử này trí nhớ rất tốt, hơn nửa tháng không gặp, vẫn là nhận ra anh!

Trình Gia Dũng ngồi xổm xuống trước mặt cậu bé, sờ sờ đầu cậu bé, hỏi: “Cậu bé có thể trả lời lại câu hỏi của chú cảnh sát được không!”

Cậu bé gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc, như thể đang chuẩn bị vào lớp, đặt hai tay nhỏ ra sau lưng, và chờ đợi những gì Trình Gia Dũng sẽ hỏi tiếp theo.

“Cậu bé, em có nhớ cô gái ‘Tiên nữ’ mà em nhìn thấy đêm đó cao hay thấp? Béo hay gầy không?”

Cậu bé đảo mắt mấy lần, nhìn chung quanh tìm đồ vật tham khảo, cuối cùng tập trung vào cha mình, “Lưng của chị “Tiên nữ” giống bố.”

Trình Gia Dũng đứng dậy, nhìn bóng dáng ông chủ cửa hàng đang bận rộn thu tiền trong cửa hàng, trong đầu anh nảy sinh một ý tưởng táo bạo.

Sau khi quay trở lại đồn cảnh sát, Trình Gia Dũng yêu cầu Tiểu Châu mang USB giám sát mà anh ta lấy được từ phòng an ninh của Tào Kiệt c4m vào máy tính để xem.

“Tiên nữ” xuất hiện ở trước cửa nhà của Tào Kiệt cao ngang cửa xe ô tô.

Và “Tiên nữ” mà cậu bé nhìn thấy tại hiện trường vụ án có chiều cao tương đương với bố cậu. Chiều cao của cha cậu bé, Trình Gia Dũng ước tính trực quan rằng chiều cao phải khoảng 1m8, so với chiều cao như vậy đỉnh đầu chắc chắn sẽ cao hơn nóc ô tô.

Có sự chênh lệch lớn về chiều cao???

Cho nên, “tiên nữ” mà Tào Kiệt gặp và “Tiên nữ” xuất hiện tại hiện trường vụ án không phải là cùng một người!

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc