CÔ HÀNG XÓM KỲ LẠ CỦA TÔI

Editor: Yeee

Beta: Yaann

Ông lão dẫn Tiểu Bảo đi, ở trong lòng Trình Gia Dũng đã có chân dung của ông lão kia.

Trình Gia Dũng suy xét trong chốc lát, đi đến bên cạnh Lâm Nhất Đức, hỏi: “Cậu, dì có phải là con gái ruột của ông ngoại không”?

Trực tiếp hỏi Lâm Nhất Đức vấn đề này như vậy, đối với hai người mà nói, đều là vấn đề rất xấu hổ. Nhưng đến hiện tại, đáp án của vấn đề trở thành manh mối mấu chốt để phá án, dù cho khó chịu, Trình Gia Dũng cũng không thể không hỏi.

“Cái gì”?

Lâm Nhất Đức há to miệng, trừng to mắt mà nhìn Trình Gia Dũng. Đứa nhỏ này nhất định là chịu k1ch thích quá lớn, điên mất rồi, sao có thể hỏi ra vấn đề đại nghịch bất đạo như vậy.

“Cậu, cậu có biết không”? Thấy Lâm Nhất Đức thật lâu không trả lời, Trình Gia Dũng lại hỏi tiếp lần nữa.

“Lời này của cháu không phải là đánh rắm sao? Chị ba của cậu đương nhiên là con gái ruột của bố rồi” Lâm Nhất Đức nghẹn nửa ngày mới mắng ra, nếu không phải chừa cho cháu ngoại trai chút mặt mũi trước mặt mọi người, ông ta sớm đã trực tiếp nhặt chổi lên ném cho một cái rồi.

“Gần đây ông ngoại có nói gì với mọi người không? Có việc gì không thích hợp không”? Biết rõ Lâm Nhất Đức đã tức giận, Trình Gia Dũng như cũ bám riết không tha mà truy vấn.

“Đại Dũng à, cậu biết cháu từ nhỏ lớn lên ở trong thành phố, coi thường thôn dân trên đảo nhỏ chúng ta. Nhưng chúng ta người nơi này, mỗi người đều giữ mình trong sạch, bà ngoại cháu, mẹ cậu càng là như vậy, không nhiều tâm địa gian xảo như các người. Nghĩ cái gì?Vậy mà cháu có thể hỏi ra được.”

Bà ngoại Trình Gia Dũng đặc biệt yêu thương Lâm Nhất Đức đứa con trai duy nhất trong nhà này, tình cảm mẹ con cực kỳ tốt. Tuy rằng người không còn nữa, nhưng Lâm Nhất Đức tuyệt đối không chấp nhận được bất kỳ kẻ nào phỉ báng mẹ mình, cháu trai ruột cũng không thể.

“Cậu, cậu cẩn thận nghĩ lại, điều này rất quan trọng.”

Lời của Trình Gia Dũng đều nói rõ sự quan trọng này rồi, Lâm Nhất Đức vẫn là không hiểu, hùng hùng hổ hổ mắng Trình Gia Dũng không có lương tâm. Cái gì mà ông ngoại bà ngoại uổng công thương anh, đồ vô ơn linh tinh, dù sao cái gì ác độc liền mắng cái đó.

Quần chúng đứng một bên vây xem không biết chuyện gì, ai cũng không dám nói, ai cũng không dám động.

Da môi Trình Gia Dũng đều bị mài mỏng rồi, giải thích giải thích lại giải thích, nhấn mạnh lần nữa bảo Lâm Nhất Đức cẩn thận nghĩ lại chuyện xảy ra gần đây.

Nhưng Lâm Nhất Đức chỉ nghĩ rằng Trình Gia Dũng lại lần nữa bóp méo sự thật gia đình họ, cố tình kiếm chuyện.

Mẹ Trình Gia Dũng thường xuyên nhắc mãi em trai bà ấy đầu óc phản ứng chậm, không có chủ ý, con trai cưng của mẹ. Trải qua việc này, Trình Gia Dũng xem như lĩnh ngộ được rồi.

“Cậu, cậu còn muốn tìm Tiểu Bảo không’?

Trình Gia Dũng quả thật hết chỗ nói với năng lực phản ứng của Lâm Nhất Đức, ám chỉ rõ ràng như vậy, ông ta chính là nghe không hiểu, một chút hiểu ngầm cũng không có.

Cũng không thể bảo anh ở trước mặt nhiều người như vậy nói cho Lâm Nhất Đức, anh nghi ngờ hung thủ chính là ông ngoại Lâm Chấn?

“Cậu đương nhiên muốn tìm, cậu chỉ có một đứa con trai bảo bối” Câu hỏi của Trình Gia Dũng chọc tới điểm yếu của Lâm Nhất Đức, ông ta cuối cùng cũng không tiếp tục do dự, bình thường mà trả lời vấn đề.

“Vậy cậu cẩn thận nghĩ lại, người trong nhà, ông ngoại, dì, có chỗ nào không giống với bình thường”?

Tròng mắt Lâm Nhất Đức đảo lại đảo, nghĩ nửa ngày, mới nghẹn ra một câu: “Không có gì đặc thù”!

Trình Gia Dũng chờ dài cổ, cuối cùng lại đợi được một câu như vậy.

Anh hoàn toàn nhụt chí rồi, cam chịu, từ chỗ của cậu, đã định là không thể tìm ra manh mối gì có giá trị.

Tiêu Tiêu sớm đã nghe rõ dụng ý trong câu hỏi của Trình Gia Dũng, cô lặng lẽ ở bên tai anh hỏi: “Anh nghi ngờ là ông Lâm dẫn Tiểu Bảo đi”?

Trình Gia Dũng gật gật đầu, tuy rằng anh cũng không muốn thừa nhận Lâm Chấn sẽ làm nhiều chuyện tàn nhẫn như vậy.

Thân thế thật sự của Lâm Vân, cả nhà chỉ có ông ấy biết đến phòng tối, Tiểu Bảo cũng sẽ không vô duyên vô cớ trốn đi với một ông lão xa lạ, trong phòng tối tìm được hai con Thần Mèo Nhỏ…

Rất nhiều rất nhiều chứng cứ không thể giải thích rõ, đều chỉ về hướng Lâm Chấn.

“Anh Đại Dũng, trước mấy ngày anh tới, em nghe được ông nội với cô cãi nhau”!

Đôi mắt Lâm Tiểu Như sợ hãi mà nhìn chằm chằm Trình Gia Dũng, có lẽ cô ấy cũng nghe hiểu tại sao Trình Gia Dũng đột nhiên hỏi ba mình vấn đề này, chuyện ngày đó vô tình nghe được, nói hay không nói vẫn luôn thắt chặt trong lòng cô ấy.

Ánh mắt Trình Gia Dũng sáng lên, trực tiếp kéo Lâm Tiểu Như sang một bên, hỏi cô ấy: “Tiểu Như, em nghe được cái gì”?

“Em chỉ nghe thấy bọn họ đang cãi nhau” Lâm Tiểu Như cúi thấp đầu, nhỏ giọng mà kể lại.

“Cãi nhau vì chuyện gì”?

Lâm Tiểu Như ngẩng đầu, liếc nhìn Trình Gia Dũng nói: “Cụ thể vì chuyện gì em cũng không biết. Có một ngày em đến phòng ông nội muốn mượn quyển sách, vừa mới đi đến cửa, liền nghe thấy ông nội rất lớn tiếng la mắng cô, nói cô đang ở trong phúc mà lại không biết phúc, không xem lại bản thân mình trước, còn xoi mói người khác,…

“Trước giờ em chưa từng thấy ông nội tức giận như vậy, ông nội la rất to tiếng, cô vẫn luôn khóc. Em sợ quá liền xuống lầu trước. Buổi tối ăn cơm, ông với cô đều không xuống ăn”.

“Đúng vậy! Đúng vậy”! Lâm Tiểu Kỳ ở một bên phụ họa cho chị mình “Em cũng cảm thấy mấy ngày đó ông nội với cô đều kỳ lạ, hai người thấy nhau, mặt đều đen, ai cũng không quan tâm ai”.

Lâm Nhất Đức đứng ở bên cạnh nghe nửa ngày, bọn họ đều đang nhớ lại một ít chuyện gạo xưa thóc cũ, một câu cũng không nhắc đến chuyện tìm Tiểu Bảo nhà ông ta như thế nào.

Ông ta tức đến ngứa răng, trực tiếp chen vào, cắt ngang đối thoại của hai chị em với Trình Gia Dũng: “Mấy người rảnh lắm phải không? Chuyện của quá khứ còn nhắc đến nó có tác dụng không? Hiện tại phải nghĩ biện pháp tìm được Tiểu Bảo”!

Lâm Nhất Đức cùng Sầm Phương thiên vị con trai nhỏ, chị cả Lâm Tiểu Như đã sớm quen, thấy bố tức giận, trốn ở một bên không dám lên tiếng.

Con gái nhỏ Lâm Tiểu Kỳ vẫn luôn có ý kiến việc bố mẹ trọng nam khinh nữ, tức không chịu nổi. Trong nhà xảy ra bao nhiêu chuyện lớn, cũng không thấy Lâm Nhất Đức lo lắng cho ai, Lâm Tiểu Kỳ trừng mắt với bố mình, đỏ mắt nói: “Trong lòng bố chỉ có con trai bố”!

“Con bé chết tiệt này, mày còn cãi lại”!

Lâm Nhất Đức đang phiền lòng, thấy Lâm Tiểu Kỳ liên tiếp chống đối với ông ta, đang chưa hết tức, ông ta cũng không phân biệt trường hợp, ngay trước mặt nhiều người như vậy, thu tay lại liền cho Lâm Tiểu Kỳ một cái tát.

Lâm Nhất Đức ra tay rất nặng, trực tiếp đánh Lâm Tiểu Kỳ chảy máu miệng, máu thuận theo khóe miệng chảy xuống

Lâm Tiểu Kỳ che miệng, trong mắt bốc lửa nhìn chằm chằm bố mình, có lẽ thường xuyên chịu loại đãi ngộ này, cũng không khóc.

Lâm Tiểu Kỳ đã lớn rồi, còn bị bố đánh trước mặt nhiều người như vậy, Tiêu Tiêu nhìn không nổi, hung hăng đẩy Lâm Nhất Đức một phát, lớn tiếng trách mắng ông ta: “Sao ông có thể đánh con của mình như vậy”?

Tiêu Tiêu nhỏ gầy, Lâm Nhất Đức cao lớn hơn cô rất nhiều, dựa vào ưu thế giới tính và chiều cao của mình, ông ta chống eo ra oai với Tiêu Tiêu: “Cô gái, bớt quản chuyện nhà tôi, nếu không ngay cả cô tôi cũng đánh”.

Trình Gia Dũng thấy Lâm Nhất Đức nói chuyện cũng không khách khí như vậy, che trước mặt Tiêu Tiêu, dùng sức đẩy Lâm Nhất Đức một cái: “Cậu dám động một chút vào cô ấy thử xem”?

Lâm Nhất Đức bị Trình Gia Dũng đẩy một cái lảo đảo, cũng không thấy có người nào đứng ở bên cạnh ủng hộ ông ta, Lâm Nhất Đức quen bắt nạt kẻ yếu lại không dám lỗ m4ng, tủi thân lẩm bẩm: “Các người đều là đồ khốn nạn, đều giúp đỡ người ngoài, cậu với bố uổng công thương các người”.

Không ai muốn xem Lâm Nhất Đức biểu diễn ở chỗ này, Tiêu Tiêu đỡ Lâm Tiểu Kỳ vào nhà, giúp cô ấy xử lý vết thương ở miệng.

“Cảm ơn chị Tiêu Tiêu”! Lâm Tiểu Kỳ nhếch miệng, chịu đau tận lực không phát ra tiếng.

Lâm Tiểu Như giúp Tiêu Tiêu làm việc khử trùng, Tiêu Tiêu trong lúc vô tình phát hiện trên cánh tay Lâm Tiểu Như từng mảng xanh tím, cô nắm lấy cánh tay Lâm Tiểu Như hỏi: “Bố mẹ em thường xuyên đánh các em’?

Lâm Tiểu Như là một cô gái hướng nội, tính tình yếu đuối ngoan ngoãn. Cô ấy ngại ngùng rụt lại cánh tay mình, cúi thấp đầu ánh mắt nhìn loạn khắp nơi, cũng không dám trả lời.

“Chị bị mẹ mắng là chuyện như cơm bữa, có lúc mẹ tức giận, thuận tay cầm lên cái gì liền đánh chị”. Lâm Tiểu Kỳ thay Lâm Tiểu Như trả lời chịu đủ loại ủy khuất trong nhiều năm như vậy.

“Cậu mợ thường xuyên đánh các em”? Trình Gia Dũng nhíu nhíu mày, không nghĩ đến hai đứa em họ của mình vậy mà trải qua những ngày thế này.

“Trong mắt hai người họ chỉ có con trai, hai đứa bọn em chính là dư thừa, đáng chết”! Lâm Tiểu Kỳ nức nở một chút, ủy khuất mà rơi nước mắt.

“Thật ra mẹ chỉ là tính cách nóng nảy, đối với hai chị em bọn em cũng không có xấu như vậy”

Lâm Tiểu Như giải thích thay cho Sầm Phương, chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. Dù sao Sầm Phương cũng không còn nữa, Lâm Tiểu Như vẫn là chú ý đến tình mẹ con, không muốn lưu lại tiếng xấu cho bà ta.

“Tốt cái gì! Bà ấy chỉ có một đứa con là Tiểu Bảo, có lúc nào quan tâm đến chúng ta? Chị chưa học xong cấp ba, em thi đậu đại học cũng không cho học. Để chúng ta làm việc bên người bọn họ, tiền tích cóp được đều cho Tiểu Bảo tiêu, còn muốn cho nó đi du học, trong nhà đồ ngon đồ tốt, đều lén giấu đi, sợ chúng ta tranh với Tiểu Bảo”!

Khó được một lần ph4t tiết, Lâm Tiểu Kỳ đem ủy khuất chịu mấy năm nay đều nói cho Tiêu Tiêu với Trình Gia Dũng nghe.

“Hai chị em bọn em làm cái gì cũng không được, làm cái gì cũng là sai. Mà Tiểu Bảo thì sao, ở nhà ngang ngược, ở ngoài ai cũng xem thường, muốn bắt nạt người khác còn đánh không lại, mẹ em vì muốn ra mặt cho Tiểu Bảo, liền giúp Tiểu Bảo lén đánh mấy đứa trẻ lợi hại bắt nạt nó. Ở sau lưng, mọi người đều xem thường bọn em, nói nhà bọn em người lớn không có dáng vẻ của người lớn, chuyện mấy đứa nhỏ đùa giỡn, chuyện lớn chuyện nhỏ cũng nhúng tay vào. “Được rồi, Tiểu Kỳ” Lâm Tiểu Như sợ Lâm Tiểu Kỳ đem chuyện xấu trong nhà càng nói càng nhiều, vội vàng ngăn cản cô ấy: “Chuyện đã qua rồi”!

Lâm Tiểu Kỳ bĩu môi trợn mắt, nhưng vẫn nghe theo lời khuyên của chị, không tiếp tục nói.

“Bố các em sẽ không lại đánh các em chứ”? Tiêu Tiêu lo lắng hỏi, thật sự sợ bọn họ vừa rời đi, hai chị em đáng thương lại chịu ức hiếp.

“Yên tâm đi, bố lúc bình thường không như vậy, ông ấy chỉ là quá lo lắng cho Tiểu Bảo, trong lòng sốt ruột”! Lâm Tiểu Như cướp lời, thay Lâm Nhất Đức hòa giải cứu vớt chút hình tượng.

Trình Gia Dũng thuận theo cửa sổ nhìn ra ngoài, Lâm Nhất Đức ngồi xổm trong sân hút thuốc từng điếu này đến điếu khác.

Trong hai ngày, vợ mất, lại lạc mất con trai, lưng Lâm Nhất Đức không còn cao thẳng, còng lại như một cái vỏ ốc, nhìn qua đáng thương lại đáng buồn.

Trình Gia Dũng đi ra khỏi sảnh trong, ngừng lại phía sau lưng Lâm Nhất Đức hô một tiếng cậu!

Lâm Nhất Đức xoay người ngẩng đầu liếc mắt nhìn Trình Gia Dũng một cái, có lẽ cảm thấy bản thân vừa nãy có chút quá đáng, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

Trình Gia Dũng ngồi xổm bên người Lâm Nhất Đức, Lâm Nhất Đức đưa cho anh một điếu thuốc, Trình Gia Dũng lắc lắc đầu nói: “Cậu, cháu không hút thuốc lá”!

Lâm Nhất Đức thở dài, thu lại điếu thuốc, ánh mắt vô thần nhìn chằm chằm phía trước hỏi: “Đại Dũng, cháu nói Tiểu Bảo sẽ không xảy ra chuyện gì chứ’?

Trình Gia Dũng không thể trả lời ông ta, cho đến hiện tại anh cũng đoán không ra động cơ giết người của hung thủ là gì?

Nếu người hành hung là ông ngoại Lâm Chấn, anh càng không hiểu được, cũng không giải thích rõ, người ông ấy làm hại đều là người thân cận nhất bên cạnh.

“Yên tâm đi, Tiểu Bảo sẽ gặp dữ hóa lành”! Trình Gia Dũng không nhẫn tâm lại đả kích Lâm Nhất Đức, chỉ có thể nói lời bịa đặt mà bản thân cũng không tin tưởng nổi.

“Cậu, Tiểu Bảo là con của cậu, Tiểu Như và Tiểu Kỳ cũng là cốt nhục của bản thân cậu, làm sao có thể đối xử khác nhau”?

Mặt Lâm Nhất Đức lộ vẻ khó xử, thở dài một hơi mới nói: “Con gái của chính mình cậu sao có thể không đau lòng, vừa nãy cậu tức giận nên lỡ tay, sau này sẽ không”!

Trình Gia Dũng cũng không nói lời trách cứ ông ta, chỉ là vỗ vỗ vai Lâm Nhất Đức, hy vọng ông ta làm một người đàn ông, một người bố, có thể nói được làm được.

Hai người trầm mặc một lát, Lâm Nhất Đức càng nghĩ càng sợ, ông ta hỏi Trình Gia Dũng.

“Nhà chúng ta rốt cuộc làm sai chuyện gì? Phải chịu nguyền rủa nặng như vậy, đã chết nhiều người như vậy, vẫn chưa đủ sao”?

“Cậu, cậu vẫn còn tin đây là nguyền rủa’?

“Không phải nguyền rủa thì là cái gì? Chị ba cũng chết rồi, chết rồi vẫn có thể vô duyên vô cớ biến mất? Nếu là người làm được, căn bản là việc không có khả năng làm được”!

Nhắc đến dì Lâm Vân, Trình Gia Dũng mới nhớ tới, anh với Tiêu Tiêu vội vàng chạy đến cùng Lâm Nhất Đức tìm Tiểu Bảo, thi thể Lâm Vân còn ở trong phòng tối, chưa có báo cảnh sát.

Trình Gia Dũng nghĩ, vụ án tử này có vô số mối liên hệ, tìm ra căn nguyên của một vấn đề, cái khác hẳn là có thể giải khai rồi.

Hiện tại tung tích của Tiểu Bảo tìm không ra manh mối nào có giá trị, có lẽ từ thi thể dì Lâm Vân với phòng tối có thể tìm ra đồ vật nào đó có tác dụng.

Trình Gia Dũng vội vàng chạy về xử lý việc Lâm Vân, cũng không nói quá nhiều với Lâm Nhất Đức, sợ ông ta không lựa lời nói ngược lại làm hỏng chuyện.

Trình Gia Dũng chỉ nói Lâm Nhất Đức tiếp tục canh giữ ở chỗ này, có tin tức của Tiểu Bảo phải báo cho anh trước tiên.

Dựa theo kinh nghiệm lúc trước của anh, thời gian kéo dài càng lâu, các mục tiêu của hung thủ càng nguy hiểm!

Trình Gia Dũng tính kỹ thời gian, lúc trên thuyền trở về liền gọi điện cho đội trưởng Vương đội cảnh sát hình sự trên đảo nói rõ tình huống. Lúc anh với Tiêu Tiêu chạy về, hẳn là vừa lúc có thể hội họp với đội trưởng Vương.

Dọc đường, Trình Gia Dũng nghĩ chuyện, căng mặt một câu cũng không nói.

Tiêu Tiêu sợ áp lực trong lòng Trình Gia Dũng quá lớn, lo âu quá mức, liền an ủi anh nói: “Yên tâm đi, chúng ta tìm được dì của anh rồi, sự tình có chuyển biến, nhất định rất nhanh sẽ phá án”.

Trình Gia Dũng không muốn cảm xúc tiêu cực của mình ảnh hưởng đến tâm trạng Tiêu Tiêu. Vốn dĩ Tiêu Tiêu chỉ là nhiệm vụ giúp đỡ, cô ở lại đây lội vào vũng nước đục này cùng anh, Trình Gia Dũng đã rất băn khoăn.

Anh miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, xin lỗi: “Xin lỗi, vốn dĩ là dẫn cô với Mộ Đồng đến đây thư giãn, không nghĩ tới lại bị cưỡng ép làm việc, vừa nãy may mà có cô an ủi Tiểu Như với Tiểu kỳ”!

“Không có gì, mọi người đều là con gái. Bản thân tôi không có em gái, liền xem hai đứa như em gái thôi”!

Trình Gia Dũng quen biết Tiêu Tiêu lâu như vậy, đều thấy cô sống một mình, cũng không thấy cô nhắc tới người nhà của mình, nhịn không được nhiều chuyện một chút hỏi: “Cô vẫn luôn sống một mình sao? Tại sao không thấy bố mẹ cô tới thăm cô”?

Bị hỏi đến vấn đề gia đình, Tiêu Tiêu lúng túng mà c4n môi du0i: “Mẹ tôi rất nhiều năm trước đã bỏ nhà đi, bố cũng không còn nữa. Tôi là do ông bà nội nuôi lớn. Mấy năm nay, ông bà nội cũng lần lượt qua đời rồi”.

“Thật xin lỗi, vậy hiện tại chỉ còn lại cô sống một mình rồi”? Trình Gia Dũng vốn dĩ là muốn cùng Tiêu Tiêu nói chuyện phiếm, không nghĩ đến lại nhắc đến chuyện thương tâm của cô.

Ánh mắt Tiêu Tiêu không có tiêu cự mà nhìn về phía xa, cô nhẹ nhàng cười, phảng phất như hoàn toàn không để bụng với những việc đã trải qua của bản thân, không vui không buồn.

Cô quay đầu thoải mái mà cười với Trình Gia Dũng, nói: “Người đều không phải vì sinh mà cô độc sao? Tôi đã quen rồi”!

Trình Gia Dũng há há miệng, đột nhiên không biết nói gì an ủi cô!

Tiêu Tiêu càng tỏ ra không sao cả như vậy, Trình Gia Dũng càng đau lòng cho cô. Hàng xóm ở đối diện, lại là đồng sự lâu như vậy, anh cũng chỉ là cảm thấy Tiêu Tiêu tính tình quái gở, nhưng trước giờ không biết cô trước giờ sống bơ vơ không nơi nương tựa như vậy.

Bây giờ Trình Gia Dũng mới hiểu ra, Tiêu Tiêu có một công việc nhân viên công vụ ổn định, còn phải chạy tới quán bar làm thêm, cô còn trẻ tuổi như vậy, nhưng phải hoàn toàn dựa vào chính mình!

Cảnh ngộ của Tiêu Tiêu, gợi lên ý muốn bảo hộ mãnh liệt của Trình Gia Dũng, anh xuất phát từ lòng chân thành mà đảm bảo với Tiêu Tiêu: “Làm sao có thể sinh mà cô độc? Không có người nhà, còn có bạn bè mà! Sau này mặc dù gặp phải chuyện khó nào, đừng tự mình gánh, cô có thể mọi lúc đều tới tìm tôi, tôi đều có thể tận lực giúp cô”!

Tiêu Tiêu quay đầu nhìn nhìn Trình Gia Dũng, khóe miệng mỉm cười, không nói lời mang ơn đội nghĩa gì với ‘nghĩa khí’ của Trình Gia Dũng, chỉ là bình tĩnh mà nhìn anh, trong ánh mắt hiện ra cảm kích cùng tín nhiệm.

Trình Gia Dũng bị ánh mắt tha thiết của Tiêu Tiêu nhìn đến lại lần nữa mặt đỏ tim đập, năm nay anh vừa vặn 30 tuổi, ngoại trừ bị bố mẹ ép xem mắt mấy lần, còn đều không phải là người anh thích, nên không có kinh nghiệm yêu đương gì, kinh nghiệm ở chung với con gái gần như bằng không.

Đối diện với ánh mắt đưa tình của người con gái mình yêu quý, Trình Gia Dũng tỏ ra còn ngại ngùng hơn cả Tiêu Tiêu, lúc này vốn dĩ nên nói mấy lời dễ nghe, nhưng Trình Gia Dũng chỉ biết âm thầm xoa xoa đôi tay, đàn ông thô lỗ không biết nói lời ngon tiếng ngọt, vốn từ eo hẹp!

Lúc Trình Gia Dũng và Tiêu Tiêu trở về tòa nhà cũ của Lâm Chấn, đội trưởng Vương bọn họ còn chưa tới!

Trình Gia Dũng liếc nhìn đồng hồ, theo lý thuyết đội trưởng Vương nên đến sớm hơn mấy người Trình Gia Dũng một chút, dù sao nói từ lộ trình, bọn họ khá gần.

Con rùa đen xuất hiện rồi!

Hiệu suất làm việc này, Trình Gia Dũng thật sự không dám nịnh!!!

Trình Gia Dũng với Tiêu Tiêu đứng ở con đường nhỏ trước cửa sân đợi hơn mười phút, cổ đều dài ra rồi, mấy người đội trưởng Vương ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy.

“Đây là có làm được không vậy”? Trình Gia Dũng nôn nóng lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho đội trưởng Vương lần nữa.

“Anh nhìn người đàn ông bên kia”! Điện thoại của Trình Gia Dũng còn chưa có gọi đi, bị Tiêu Tiêu nhẹ nhàng vỗ một cái.

Anh nhìn theo phương hướng đôi mắt Tiêu Tiêu nhìn chằm chằm, bên ngoài siêu thị nhỏ đối diện bên đường, một người đàn ông trung niên ngồi trên ghế nhỏ nhìn chằm chằm về phía bọn họ bên này.

“Làm sao vậy”? Trình Gia Dũng hỏi.

“Người đàn ông đó nhìn chằm chằm chúng ta rất lâu rồi”!

Trình Gia Dũng nhìn về phía siêu thị nhỏ bên kia lần nữa, ánh mắt của anh với người đàn ông vô tình đối diện nhau, người đàn ông rất hoảng loạn mà dời ánh mắt về nơi khác.

Bọn họ hẳn là cũng không quen biết, người đàn ông vô cớ hoảng loạn, làm trong lòng Trình Gia Dũng sinh nghi. Anh bảo Tiêu Tiêu đợi tại chỗ, chính mình đi hướng đến phía siêu thị nhỏ.

Người đàn ông vẫn luôn ngồi ở trên ghế nhỏ, thấy Trình Gia Dũng đi đến hướng mình bên này, khẩn trương mà nhấc chân bỏ chạy.

Người này không thích hợp!

Trình Gia Dũng hướng về phía người đàn ông đang chạy hô to một tiếng: “Anh đứng lại”!

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc