CÔ HÀNG XÓM KỲ LẠ CỦA TÔI

Edit: Hằng

Beta: Yaann

Người đàn ông lạ mặt sợ hãi trước tiếng hét của Trình Gia Dũng đến mức như người mất hồn, dáng đi không vững, loạng choạng tiến về phía trước, vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại.

Truy bắt là kỹ năng nghề nghiệp cơ bản của cảnh sát hình sự, không đến một phút đồng hồ, người đàn ông kỳ lạ đã bị Trình Gia Dũng khống chế. 

Mới chạy được có vài bước, anh nhìn người đàn ông trung niên không quá già, mệt đến mức thở hổn hển, trong cổ họng có một tiếng vo ve, ông ta ho khan một tiếng.

“Ông đang chạy cái gì vậy?”

Nhìn ánh mắt cau có và vẻ mặt hoảng sợ của người đàn ông, vừa nhìn đã biết ông ta không phải người tốt! Trình Gia Dũng bị bệnh nghề nghiệp, biểu hiện ra trạng thái thẩm vấn phạm nhân, khiến người đàn ông sợ tới mức bước chân nhiều lần lui về phía sau, sắc mặt cũng trở nên xanh mét.

“Tôi không… chạy!” Người đàn ông bắt đầu ngụy biện.

Con chuột đã bị con mèo già ấn dưới móng vuốt của mình và hy vọng phép lạ sẽ xuất hiện, có thể thoát khỏi cái chết!

Trình Gia Dũng cẩn thận quan sát diện mạo của người đàn ông một chút, mặt không quen thuộc, anh chưa từng thấy qua, không phải hàng xóm cũ của Lâm Chấn, hẳn là mấy năm gần đây vừa mới chuyển đến đảo.

“Tên ông là gì? Người ở đâu?Ông làm gì vậy? Tới đây làm gì?” Trình Gia Dũng tung ra một loạt câu hỏi, chờ người đàn ông trả lời.

“Tôi… tại sao tôi phải nói cho anh biết, anh… anh là ai!” Tuy rằng người đàn ông thấp thỏm bất an nhưng ông ta cứng đầu và không chịu hợp tác với Trình Gia Dũng.

Trình Gia Dũng theo thói quen chuẩn bị lấy giấy phép làm việc ra muốn uy hiếp ông ta một chút, đột nhiên nhớ tới nơi này không phải phạm vi quản lý của anh, như vậy nắm lấy người ta hỏi dài hỏi ngắn, đích xác có chút thô lỗ.

Trình Gia Dũng buông vạt áo người đàn ông ra, đổi một loại cách hỏi khác: “Vừa rồi vì sao ông luôn nhìn chằm chằm chúng tôi?”

Người đàn ông đưa đầu ngón chân về phía trước, ổn định thân hình, cúi đầu nhìn ngón chân, thật là có nhiều thủ đoạn!  

Ông ta lắc lư người qua lại, cố gắng làm cho nụ cười rạng rỡ hơn nhưng lại phản tác dụng, giờ đây trông ông ta thật nực cười, ông ta nói: “Tôi nhìn chằm chằm anh từ khi nào, hơn nữa anh không nhìn tôi thì làm sao biết tôi nhìn anh”

” Ông…” Trình Gia Dũng thiếu chút nữa nghẹn chết vì lời nói của ông ta, giống như một đứa trẻ đùa giỡn vô lại.

Thật sự là một kẻ biết nói chuyện, nhất là xảo quyệt gian trá.

“Ông chủ Trần, ông không trông nom cửa hàng, sao vô cớ lại chạy tới đây?”

Trình Gia Dũng còn đang tính chuẩn bị bắt lấy vạt áo của ông ta hỏi lại, thì bỗng đội trưởng Vương mang theo đồng nghiệp xuất hiện ở phía sau bọn họ.

 

” Ông là ông chủ siêu thị?” Trình Gia Dũng liếc ông ta một cái hỏi.

Người đàn ông xa lạ Trần Bân đột nhiên trên trán đổ mồ hôi, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh, cứng ngắc: “Tại sao tôi phải nói cho anh biết? Anh kiểm tra hộ khẩu?”

“Ông chủ Trần, đây là cháu trai cả của Lão Lâm cũng là cảnh sát!” Đội trưởng Vương giới thiệu ngắn gọn với hai bên.  

“Cảnh sát thì sao? Tôi có phạm pháp không?” Trần Bân lắc đầu ngán ngẩm, cố ý biểu hiện ra bộ dáng không sợ hãi.

Đội trưởng Vương thấy hai gương mặt nghiêm túc của Trần Bân và Trình Gia Dũng, cả hai đều mang một bộ dáng nước sôi lửa bỏng không tương thích, không biết bọn họ có với nhau ân oán gì?  

Đội trưởng Vương hòa giải cho Trình Gia Dũng, nói: “Ông chủ Trần, ông mở cửa làm ăn, mọi người lại là bà con trong xã, đối với người trẻ tuổi làm gì giận dữ như vậy?”

Trần Bân trợn trắng mắt một cái, không một chút nể mặt đội trưởng Vương, chẳng nói chẳng rằng trực tiếp đi về phía siêu thị nhà mình.

Đội trưởng Vương bĩu môi một cái. Bị Trần Bân làm cho có chút mất mặt, vì muốn lấy lại một chút danh dự liền vội vàng chuyển đề tài, cùng Trình Gia Dũng đàm luận chuyện công việc, “Trình Gia Dũng, cậu nói tìm thấy thi thể Lâm Vân rồi?” 

Trình Gia Dũng còn chưa kịp trả lời, Trần Bân lại từ đường cũ trở về, giống như động vật hoang dã vọt trở về, thiếu chút nữa đụng Trình Gia Dũng ngã trên mặt đất.

Trần Bân đỏ mắt, kịch liệt lay động thân thể Trần Gia Dũng, cơ hồ là gầm gừ hỏi: “Cậu nói Lâm Vân đã chết?” 

Trình Gia Dũng bị Trần Bân lắc đến đầu váng mắt hoa, có một chút cảm giác ngồi thuyền trong sóng to gió lớn, dừng lại một hồi lâu, mới đáp lại Trần Bân một câu: “Liên quan gì đến ông?” 

“Đúng vậy, ông chủ Trần, từ khi nào anh quan tâm đến con gái thứ hai của lão Lâm như vậy?” Đội trưởng Vương cũng cảm thấy kỳ quái, theo sát Trình Gia Dũng hỏi một câu.  

Trần Bân cũng nhận ra mình vừa rồi thất thố, buông hai tay Trình Gia Dũng ra, hai hàm răng va vào nhau cầm cập, ánh mắt nhìn đông nhìn tây, nói: “ Mọi người đều là hàng xóm, tôi cảm thấy… cảm thấy tò mò, chả lẽ không được ư?”

Trần Bân thật sự là vừa mới uống “thuốc súng”, mỗi câu nói đều mang tính bạo phá, khiến cho người nhận câu hỏi cũng không biết trả lời cái gì cho phải.

“Phải không?” Đội trưởng Vương nhìn Trần Bân vài lần, hỏi một câu.

 

“Không cho hỏi thì không hỏi, tôi đi xem cửa hàng!”

Trần Bân không trả lời câu hỏi của đội trưởng Vương, ông ta xoay người trở về.

Trình Gia Dũng phát hiện sự đắc ý của Trần Bân đột nhiên biến mất, ông ta cúi đầu, bước đi tập tễnh, giống như là trên chân bị trói nặng ngàn cân.  

“Thật kỳ quái, nhất định lại làm ăn bậy bạ!”

Đội trưởng Vương đánh giá Trần Bân nửa ngày, giống như là nắm được điểm yếu gì đó của ông ta vậy, một tay vuốt cằm không ngừng gật đầu.

  

Cảnh sát trưởng quay đầu nhìn Trình Gia Dũng cũng đang nhìn bóng dáng xuất thần của Trần Bân, nói: “Trình Gia Dũng, chúng ta đi xem Lâm Vân trước.”

Trình Gia Dũng đưa đội trưởng Vương đến căn phòng tối trong biệt thự cũ của Lâm Chấn, mấy nhân viên công tác giống như là phát hiện ra đại lục mới, trợn to mắt, há to miệng, hét lớn: “Trời ơi, đây không phải là bí ẩn phòng chứa bí mật trong truyền thuyết sao?”

Mọi người đem toàn bộ sự chú ý đều đặt ở trong phòng tối, cả đám đều trở thành kiến trúc sư nổi tiếng, ra sức bắt đầu nghiên cứu cấu tạo của căn nhà này, phòng tối được xây dựng như thế nào, đem chuyện kiểm tra thi thể cùng tìm chứng cứ đều bỏ lại sau gáy.

Ngay cả đội trưởng Vương cũng không làm việc đàng hoàng nhìn đông ngó tây, lúc thì gõ vách tường, lúc thì đập mạnh mặt đất. 

Trình Gia Dũng và Tiêu Tiêu ngơ ngác chờ đoàn đội “kiến trúc sư” phát biểu ý kiến, Trình Gia Dũng lau mồ hôi đang rơi trên trán, đẩy đội trưởng Vương, nhắc nhở anh ta: “Đội trưởng Vương, chúng ta có thể bắt đầu chưa?” 

Đội trưởng Vương thích thú quan sát các tòa nhà cổ kính, áp tai vào vách tường ở phòng tối, gõ nhẹ nghe tiếng vang, thản nhiên đáp lại Trình Gia Dũng: “Đừng lo lắng, từng bước từng bước đến!”

Trình Gia Dũng nổi giận, lửa giận trong lòng lại thiêu đốt, làm sao có thể không vội chứ? Lâm Vân đã chết ba bốn ngày rồi!!!

  

Chỉ tiếc là đang ở trên địa bàn của người khác nên không thể quản quá nhiều, có lòng mà không có sức.

Trình Gia Dũng nghĩ, nếu các thành viên trong nhóm của anh tỏ ra thờ ơ trước hiện trường vụ án mạng, anh thậm chí sẽ mắng họ đến nỗi bố mẹ cũng không nhận ra nữa. 

Chẳng qua cũng không thể trách các tổ viên không làm, người trên mà làm bậy thì kẻ dưới tất sẽ làm càn, đội trưởng Vương là lãnh đạo cũng không làm gương tốt cho mọi người. 

Cảm giác mới mẻ rốt cuộc cũng đã qua đi, dưới sự dẫn dắt của đội trưởng Vương, mọi người cuối cùng cũng gia nhập vào công việc nghiêm túc. 

“Làm sao các ngươi tìm được mật thất này? Hay là đã sớm biết?” Đội trưởng Vương lấy quyển sổ ghi chép ra, tiến hành hỏi thăm hai người Trình Gia Dũng.

Trình Gia Dũng nhìn Tiêu Tiêu một cái, trả lời: “Là cô ấy phát hiện trước, trước đây chúng tôi không biết phòng này còn có một gian phòng tối.”

“Tôi vô tình phát hiện ra nó do nhầm lẫn.”

Tiêu Tiêu lại nói dối, chẳng qua thần sắc cô tự nhiên thong dong, Trình Gia Dũng cùng đội trưởng Vương đều không phát hiện có gì không ổn.

Đội trưởng Vương hỏi xong liền thôi, Trình Gia Dũng ngược lại hỏi anh ta: “Đội trưởng, ông chủ Trần vừa gặp, đến đảo từ khi nào? Tôi nhớ mấy năm trước tôi tới nơi này nghỉ hè, đối diện còn chưa có siêu thị nhỏ này!”  

Nhà đội trưởng Vương cách nhà Lâm Chấn không tính là quá xa, hàng xóm trong phố, đối với dân đảo nơi này đều coi như quen thuộc, anh ta xoa ngón tay tính toán. Mới trả lời: “Tính ra lão Trần đến đây làm ăn cũng đã ba bốn năm, quan hệ giữa ông ta và dượng của cậu không tệ, hai người luôn cùng nhau uống rượu. Có khi lão Trần còn chưa biết Triệu Huy gặp chuyện không may. ”

Trình Gia Dũng suy nghĩ một chút lại hỏi đội trưởng Vương, “Ông chủ Trần và dượng út của tôi đều uống rượu ở đâu? Nhà ông ngoại sao?”

“Lão Trần à người này trong mắt chỉ có tiền, bên ngoài thì nóng nảy, ông ta đều không nỡ không mở cửa hàng. Họ thường ngồi uống rượu ở lối vào của siêu thị nhỏ, và đôi khi dượng của cậu cũng đến đó nói chuyện cùng ông ta.”

“Ông chủ Trần đã kết hôn chưa?”

“Lão độc thân, một xu cũng hận không thể bóc ra chia đôi, phụ nữ nào có thể coi trọng ông ta! Nghe nói ông ta đã từng có vợ, nhưng sau đó vợ bỏ trốn theo người khác. Ông ta sợ rằng sẽ bị đàm tiếu ở quê nhà, vì vậy ông ta đã chạy đến chỗ chúng tôi. Bắt đầu một công việc kinh doanh nhỏ. Chẳng qua lão Trần người này, tuy nói là keo kiệt một chút, nhưng làm người rất trượng nghĩa, cũng thích nhiệt tình trợ giúp người khác, bụng dạ rất tốt. ”

Đội trưởng Vương không thua gì người dân sống lâu năm nơi này, đối với các nhà đều hiểu rõ gia cảnh, Trình Gia Dũng cùng đội trưởng Vương nói chuyện trong chốc lát, đại khái đã hiểu rõ lai lịch và tính tình của Trần Bân.

“Anh nghi ngờ ông chủ siêu thị nhỏ?”

Đội trưởng Vương vừa mang theo người rút lui, Tiêu Tiêu liền nhịn không được hỏi ý nghĩ của Trình Gia Dũng, vừa rồi cuộc đối thoại giữa anh và đội trưởng Vương, cô đều cẩn thận lắng nghe không để sót một chữ nào. 

Trình Gia Dũng suy nghĩ một chút, mới nói: “Trần Bân không có khả năng là hung thủ, chẳng qua ông ta quả thực giấu diếm rất nhiều chuyện không muốn nói.”  

“Nếu là cố ý giấu diếm, cũng không thể vô duyên vô cớ, anh làm sao có thể xác định ông ta không phải hung thủ?”  

“Ông ta bị hen suyễn khá nghiêm trọng, thể chất cũng không không khỏe lắm. Nhìn từ trên thủ đoạn và lực hành hung của hung thủ, thì đó phải là một người thể lực rất khỏe. ” 

“Tôi không thấy Trần Bân dùng loại thuốc gì? Làm sao anh có thể biết ông ta bị hen suyễn nghiêm trọng?”

Trình Gia Dũng ngượng ngùng gãi gãi đầu, nhớ lại lịch sử lẫy lừng của mình, “Lúc nhỏ tôi cũng mắc bệnh hen suyễn, cũng tương đối nghiêm trọng, tôi vừa nhìn thấy trạng thái của Trần Bân liền biết chuyện gì xảy ra với ông ta!”

“Bây giờ sức khỏe của anh thế nào?Đã tốt rồi sao?” Tiêu Tiêu nghiêng người về phía trước, vội vàng hỏi một câu, trong ánh mắt tràn đầy quan tâm.

Sự quan tâm hiếm có này làm cho trong lòng Trình Gia Dũng cảm thấy ấm áp, thì ra ‘mặt lạnh’ cũng sẽ có lúc quan tâm người khác, anh cười ngây ngô trả lời: “Đã sớm không có việc gì, nếu không tôi cũng không vượt qua được bài kiểm tra thể lực của học viện cảnh sát hình sự.”

Tiêu Tiêu gật gật đầu, như trút được gánh nặng lộ ra nụ cười ôn hòa. Trong lòng Trình Gia Dũng vui sướng, hận không thể bại lộ khuyết điểm của mình một chút, làm cho Tiêu Tiêu đau lòng một chút.

Hai người trầm mặc trong chốc lát, bỗng Tiêu Tiêu chợt nhớ tới một chuyện, cô hỏi ý của Trình Gia Dũng: “Ông Lâm và Tiểu Bảo có khả năng bị Trần Bân giấu đi không? Ông ta sợ chúng ta phát hiện ra cái gì, cho nên mới sợ hãi như vậy?” 

Ông ngoại mất tích hai ngày một đêm, Tiểu Bảo cũng không biết tung tích mấy tiếng đồng hồ, Trình Gia Dũng lo lắng nhất chính là bọn họ đã dữ nhiều lành ít!

Anh thở dài, vẻ mặt ưu sầu, “Tôi hiện tại hy vọng ông ngoại cùng Tiểu Bảo không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn!”

“Yên tâm đi, bọn họ còn sống!”

Tiêu Tiêu không liên lạc thành công với Lâm Chấn và Tiểu Bảo, dựa theo kinh nghiệm trước kia, bọn họ hẳn là còn ở nhân thế, Tiêu Tiêu không chút suy nghĩ liền thay Trình Gia Dũng cởi bỏ nghi hoặc này. 

Trình Gia Dũng nhìn dáng vẻ tự tin của Tiêu Tiêu, cô như có đầy đủ tự tin, lần trước Tiêu Tiêu dự đoán vụ án của Tào Kiệt sẽ thắng, hình như cô đối với việc phán đoán “Sống và chết” của người khác rất chính xác, chẳng nhẽ có kỹ năng gì đặc biệt?  

Trình Gia Dũng giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh, quan sát Tiêu Tiêu từ trên xuống dưới, từ trái sang phải một lần, mới hỏi: “Làm sao cô biết được? Xác định thế nào?” 

 

Ôi!!!

  

Tiêu Tiêu trong lòng thầm mắng không tốt, thật dễ lộ ra ngoài!

  

Cô quá đắc ý vênh váo, ở trước mặt Trình Gia Dũng nói chuyện không chút ngăn cản như vậy, thuần túy là gây phiền toái cho mình! Kỳ thật chuyện có thể thông linh với quỷ hồn, cũng không phải chuyện gì xấu, Tiêu Tiêu Không cần phải che giấu.

Nhưng cô lại sợ, thời thơ ấu có quá nhiều người đối với “thể chất đặc thù” của cô mang ác ý xấu, khiến Tiêu Tiêu để lại bóng ma tâm lý sâu sắc.

Tiêu Tiêu không muốn để cho người khác hiểu lầm cô là một người tâm thần, cái gọi là “thông linh” của cô, cũng chẳng quá là ảo giác của bản thân mà thôi

Tiêu Tiêu muốn giữ lại cho mình một chút tôn nghiêm, nhất là trước mặt Trình Gia Dũng người mà cô vẫn sùng bái, phải cố gắng sống với tư thái “người bình thường”.

“Tôi… Tôi chỉ là phân tích suy luận ra!”

Tiêu Tiêu không muốn liên tục nói dối, nhưng lại không thể không nói dối, cô giải thích: “Nếu hung thủ đã giết vài người rồi, nếu hắn muốn giết ông Lâm cùng Tiểu Bảo, không cần phải giấu bọn họ. Đó là trực giác của tôi nên họ vẫn còn sống. ”

Trình Gia Dũng tuy rằng không mê tín dị đoan, nhưng rất tin tưởng “trực giác” vào cái chuyện nhìn như cũng huyền bí này.

Nghe Tiêu Tiêu phân tích như vậy, anh cũng cảm thấy có lý.

Tiêu Tiêu dễ dàng lừa gạt, Trình Gia Dũng luôn luôn nửa tin nửa ngờ ấy vậy lại tin lời của Tiêu Tiêu lần này.

Anh gật đầu, đồng ý với quan điểm này của cô, “Cũng có lý, nhưng mà chúng ta phải nhanh chóng tìm được đến cùng là người nào đã giấu ông ngoại cùng Tiểu Bảo đi, kéo dài càng lâu, tôi sợ bọn họ lại càng nguy hiểm. ”  

“Ừm!” 

Tiêu Tiêu lại bật chế độ nói ít, ánh mắt cô nhìn hướng nơi khác, không dám nói nhiều nữa. Nói nhiều chắc chắc lại lộ mất, lại bị Trình Gia Dũng bắt được nhược điểm, cô cũng không thể trở về.

Trình Gia Dũng đang nghĩ dùng biện pháp gì mới có thể lấy được một chút tư liệu của Trần Bân xảo trá thì bỗng Trần Bân lại tự mình rước tới tận cửa.

  

Gặp lại nhau, Trần Bân thay đổi sự khéo léo khôn khéo lúc mới gặp, không một chút tinh thần cúi đầu, ánh mắt ảm đạm không ánh sáng, giống như trong nháy mắt đã già đi mười mấy tuổi.

 

Ông ta cúi đầu, thanh âm khàn khàn hỏi Trình Gia Dũng, “Tôi vừa mới nghe đội trưởng đội cảnh sát hình sự nói, nhà anh xảy ra chuyện, Triệu Huy và Lâm Vân đều bị người mưu sát?”

  

“ Ông Trần Bân, ông rất muốn biết chuyện gì đang xảy ra sao? 

Cơ hội hiếm có như vậy, Trình Gia Dũng đương nhiên phải dùng mọi cách cùng Trần Bân tán gẫu.

  

“Ừm!” Trần Bân rốt cục không giống cái gai nữa, thành thật ngồi trên sô pha chờ Trình Gia Dũng nói chuyện.  

Trình Gia Dũng cười cười, cùng Trần Bân trao đổi điều kiện: “Muốn tôi nói cũng được, trước tiên trả lời mấy câu hỏi của tôi trước?!”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc