CÔ HÀNG XÓM KỲ LẠ CỦA TÔI

Editor: Hằng

Beta: Mỡ Mỡ

“ Cứu mạng a! ”

Trương Khởi theo bản năng kêu lên, tiếng la hét xẹt qua bầu trời đêm yên tĩnh! Dì Hách đang ngủ, đột nhiên bị tiếng la hét trong phòng đánh thức, bà đi chân trần chạy ra ngoài. Trong bóng tối, đồ đạc bị đụng đến rơi xuống đất, là tiếng của Trương Khởi!!! Khi Trương Khởi còn là một đứa trẻ, dì Hách đã ở nhà bà ấy làm bảo mẫu, Trương Khởi từ nhỏ đến lớn đối với dì Hách giống như một người mẹ, bảo vệ và chăm sóc cho bà ta.

“Phu nhân, bà làm gì vậy?”

Dì Hách vọt vào phòng, thấy Trương Khởi trùm đầu mình trong chăn, thân thể run rẩy không ra hình dạng, bà ta sợ hãi, Trương Khởi từ nhỏ đã độc lập có chủ kiến, dì Hách chưa từng thấy qua Trương Khởi bị dọa thành bộ dáng này.

Nghe được giọng nói của dì Hách, Trương Khởi dường như nhìn thấy vị cứu tinh, bà ta từ trong chăn lộ ra một chút, một đầu vọt vào trong khuỷu tay của dì Hách, giống như đứa nhỏ bị lạc rốt cục cũng nhìn thấy mẹ, vừa hoảng sợ vừa may mắn, khiến Trương Khởi nhịn không được bật khóc.

“Thưa bà, bà đang khóc cái gì vậy? Rốt cuộc làm sao vậy?”

Dì Hách nhìn xung quanh, nhưng không tìm thấy sự lo lắng và sợ hãi của Trương Khởi, căn phòng yên tĩnh và không có gì xảy ra. Có người đi cùng, trong lòng Trương Khởi cũng không còn luống cuống như trước, bà ta ra khỏi chăn bông, lo lắng chỉ vào tấm rèm nói: “Có người ở bên ngoài, hắn ở đây, muốn đuổi tôi đi!”

Dì Hách nhìn mặt Trương Khởi đều sợ tới mức biến sắc, làm bà ấy cũng không khỏi khẩn trương theo.  

Dì Hách bật toàn bộ đèn trong phòng ngủ của Trương Khởi lên, thuận tay cầm lấy đĩa quần vợt treo phía sau cửa làm vũ khí phòng thân, chậm lại, cẩn thận tới gần cửa sổ sát đất.

Dì Hách nín thở, giống như dùng hết khí lực toàn thân kéo rèm cửa sổ ra, Trương Khởi theo tiếng kéo rèm cửa sổ, theo bản năng nhắm mắt lại…

Trong phòng im lặng, một chút thanh âm cũng không có, Trương Khởi chậm rãi mở mắt, sau khi rèm cửa sổ bị kéo ra, ánh trăng sáng bóng ngoài cửa sổ chiếu xuống sàn nhà, ngoài cửa sổ không có một bóng người.

“ Ôi chao, anh Dũng, anh nhẹ một chút đi!”

Trương Mộ Đồng lắc lắc cánh tay phải bị Trình Gia Dũng kéo dài, đau đến nhe răng trợn mắt.

“Mộ Đồng, tối hôm qua cậu thật sự đến nhà Trương Khởi làm‘ hắc đạo ’sao?” Tiểu Chu nhìn bộ dạng ‘đau đớn’ của Trương Mộ Đồng, không khỏi che miệng cười.

“Anh Dũng giao nhiệm vụ, em dám không theo sao? Do gia đình Trương Khởi ở tầng hai, bọn em đã nói chuyện với lãnh đạo ban quản lý, còn mượn thang. Nếu không thì cánh tay cơ bắp của em bị thương càng lớn!”

Lý Trung cười nói: “Tiểu Trương, tôi thấy cậu thiếu tập thể dục, năm đó chúng tôi kiểm tra thể lực, tôi nhớ cậu tay không leo lên bốn năm tầng lầu đều không mang theo chút thở d0c. Sau này không có việc gì thì phải đến phòng tập thể dục luyện tập nhiều hơn. ”

Anh Lý, anh cũng đừng xem thường em, đừng thấy em hiện tại cơ bắp bị thương ấy mà tay không đánh nằm sấp hai tráng hán vẫn là chuyện nhỏ!

Trương Mộ Đồng là người có điều kiện thân thể tốt nhất trong đội, chỉ có chút kiêu ngạo như vậy! Mất cái gì cũng không thể mất thể diện! Trương Mộ Đồng không chịu thua làm mấy động tác tự do đánh nhau, vừa mới thực hiện được hai cái, liền cảm thấy đau vừa nhíu mày vừa nhếch miệng.  

“Cậu hiện tại đừng thực hiện nữa.” Trình Gia Dũng ấn Trương Mộ Đồng trở lại ghế dựa, tiếp tục lau dầu thuốc thư giãn gân cốt hoạt huyết cho cậu ấy.

 

Trương Mộ Đồng nhếch miệng, toàn đội lại cười vang. Trương Mộ Đồng gãi gãi gáy, đỏ mặt.

“Anh Dũng, anh nói xem Trương Khởi bị chúng ta hù dọa, rốt cuộc bà ấy có đến hay không?” Trương Mộ Đồng sợ sức chú ý của mọi người vẫn luôn ở trên cánh tay bị thương của cậu ấy nên vội vàng dời lời nói.

 

“Thành thật mà nói, tôi không chắc lắm. Tôi chỉ mong bà ấy đừng tiếp tục bị ám ảnh!”

Trình Gia Dũng vừa dứt lời, Vương Vũ từ ngoài cửa chạy tới, trong ánh mắt tràn ra hào quang, mang đến tin tức thắng lợi, “Anh Trình, phòng báo án gọi điện thoại, Trương Khởi đã đến đầu thú!”

“A!”

  

Trương Mộ Đồng cũng không để ý đến cánh tay đau, cùng Trình Gia Dũng vỗ tay chúc mừng! Công phu không phụ lòng người! Trương Khởi rốt cục cũng ngộ ra! Trương Khởi thành thật khai nhận toàn bộ quá trình cùng người hoa kiều Vương Kiến An hợp tác sát hại Tào Kiệt, đồng thời đưa cho cảnh sát vài địa điểm ẩn náu có thể của Vương Kiến An. 

Bởi vì Vương Kiến An có mặt trong nhiều vụ án mạng giết người, bắt cóc, cướp bóc, và nhiều lần phạm tội ở các quốc gia khác nhau, là một nhân vật nguy hiểm nghiêm trọng. Lãnh đạo cục thành phố rất coi trọng, phái ra một số lượng lớn tinh anh cảnh sát liên hợp bắt giữ. Chưa đầy một tuần sau, Vương Kiến An sa lưới!

“Anh Dũng, em nghe bố em kể rằng lần này chúng ta điều tra ra được vụ án của Vương Kiến An, đây được coi là một thành tích lớn. Chúng ta đã có mặt tại Interpol, lãnh đạo sở công an quốc gia đã dành lời khen cho cục cảnh sát thành phố lời khen ngợi cao. Em nhìn không ra đội Tô của chúng ta, mấy ngày nay họp về nếp nhăn lại nhiều hơn một cái, phỏng chừng bọn họ đang mừng thầm. Không chừng còn có thể lập cho chúng ta bằng loại ba!”

Mấy ngày nay Trương Mộ Đồng ở nhà, được bố cậu ấy thay đổi cách khen ngợi. Từ nhỏ bị bố mắng đều đã quen, một lời khen ngợi mãnh liệt này, cậu ấy đều có chút kinh sợ, cả người không thoải mái.

Trình Gia Dũng duỗi thắt lưng, nói: “Có thể lập công hay không hiện tại tôi cũng không quan tâm, tôi chỉ hy vọng đội Tô có thể thông cảm cho chúng ta vất vả, cho tôi nghỉ vài ngày.”

“Đúng vậy!” Trương Mộ Đồng bày ngón tay tính toán, “Tính ra chúng ta gần ba tháng không nghỉ ngơi!”

“Không phải, em họ tôi đã gọi cho tôi vào mùa xuân để tới nhà em ấy. Nói chất lượng nước nơi em ấy ở có vẻ có chút vấn đề, mấy năm nay dân thôn đều không hiểu sao lại sinh ra một loại bệnh lạ. Chớp mắt đã đến mùa thu, tôi vẫn chưa đi. ”

“Nhà em họ anh ở đâu?”

” Đảo Dưa hấu!”

“Có phải ở tỉnh của chúng ta không? Em chưa từng nghe qua?”

“Ừm, một hòn đảo nhỏ rất kín đáo, bất quá phong cảnh không tệ, dân cư trong thôn cũng không nhiều!”

Trương Mộ Đồng thích đi du lịch khung cảnh xa lạ, vừa nghe tên hòn đảo này, liền có hứng thú, cậu ấy vỗ vỗ bả vai Trình Gia Dũng nói: “Anh Dũng, nếu đội Tô có thể chấp thuận cho chúng ta cùng nhau nghỉ phép, em và anh cùng nhau trở về nhé?”

“Đương nhiên được, cua trên đảo đặc biệt vừa tươi vừa lớn, đến lúc đó tôi cho cậu bắt thêm một chút!

“ Được được được! Nhắc tới ăn, nước miếng của Trương Mộ Đồng đều muốn xuống.

Đột nhiên Trương Mộ Đồng lại nghĩ đến một chuyện, cọ đến bên cạnh Trình Gia Dũng, cười đến mức gian xảo, “Anh Dũng, chuyện kiểm tra nguồn nước, chỉ có hai chúng ta đi, cũng không giải quyết được vấn đề thực tế! Nếu không anh mang theo một nhân viên xét nghiệm đi, có phải ổn thỏa hơn một chút hay không?”

“Nhân viên xét nghiệm?”

Trình Gia Dũng lẩm bẩm một câu, sau đó lập tức đoán được tâm tư nhỏ bé của Trương Mộ Đồng: “Ý cậu là mang theo Tiêu Tiêu?”

Trương Mộ Đồng vui vẻ nện mạnh vào vai Trình Gia Dũng: “ Những người đã biết tới em, anh Dũng cũng vậy!” 

Bàn tay to của Trương Mộ Đồng, khí lực không lớn như bình thường. Một cái tát này, thiếu chút nữa đánh bay Trình Gia Dũng. Hắn xoa bả vai đau nhức nói: “Tiêu Tiêu đối với chúng ta cũng không quen biết, có phải có chút mạo muội hay không? Cô ấy có thể đi cùng chúng ta không? Hơn nữa cô ấy cũng không chắc có thời gian?”

“Sao lại không quen rồi? Anh không phải hàng xóm sao? Tục ngữ nói, họ hàng xa cũng không bằng hàng xóm gần. Anh Dũng, buổi tối anh đi hỏi một chút, trước tiên hãy chào hỏi người ta trước!”

“Tôi đi?”

Trình Gia Dũng chỉ vào mũi mình, còn chưa đi, anh đã có thể tưởng tượng được tình cảnh mình đụng phải một cái mũi xám xịt ở Tiêu Tiêu.

“Anh Dũng!” Trương Mộ Đồng giống như một đứa trẻ, lay động cánh tay Trình Gia Dũng làm nũng, “Hạnh phúc cả đời của em trai anh, chỉ dựa vào anh!”

Trình Gia Dũng không kháng cự được “Thế công ôn nhu” này của Trương Mộ Đồng, dở khóc dở cười nói: “Được rồi, vậy tôi sẽ đi thử!”   

Buổi tối tan tầm, Trình Gia Dũng ở trong phòng mình, tập luyện mấy lần làm sao mời Tiêu Tiêu cùng đi.

Vừa nghĩ đến gương mặt cự tuyệt người khác ngàn dặm của Tiêu Tiêu, Trình Gia Dũng liền cảm thấy tỷ lệ thành công của việc này chính là lấy trứng chọi đá, căn bản không có khả năng nhưng anh đã đáp ứng yêu cầu của Trương Mộ Đồng, nam nhân nói chuyện phải tính toán, cũng không thể đến thời khắc mấu chốt đánh lui đi!   

Ôm quyết tâm chết thì chết, Trình Gia Dũng ấn chuông cửa nhà Tiêu Tiêu. Khó để được tiếng chuông cửa vang lên một tiếng, Tiêu Tiêu liền mở cửa.

Trình Gia Dũng còn đang cúi đầu đánh bụng, chuẩn bị câu đầu tiên nên nói cái gì đó. Tiêu Tiêu đột nhiên mở cửa, khiến Trình Gia Dũng sợ đến sửng sốt, muốn nói cái gì? Một câu cũng không nhớ ra.

“Tìm tôi?”

Tiêu Tiêu chợt lóe một đôi mắt to, tuy rằng cô ấy luôn nhàn nhạt nhìn Trình Gia Dũng nhưng lại rõ ràng nói không nên lời.

“A, tôi, tôi, lần trước cám ơn cô, nhờ lời nhắc nhở của cô, chúng tôi mới có thể bắt được hung thủ sát hại Tào Kiệt.” Trình Gia Dũng khẩn trương, xâu chuỗi.

“Tôi cũng không làm cái gì cả, là nhờ các amh nhanh trí!” Tiêu Tiêu hiếm khi cười cười, tự khiêm tốn. 

Trình Gia Dũng cười ngây ngô một chút lại không biết nói cái gì. Bình thường anh không phải không giỏi giao tiếp nhưng tính tình Tiêu Tiêu quá lãnh đạm. Mỗi lần đối mặt với cô, Trình Gia Dũng đều không hiểu tại sao lại trở nên khẩn trương.

 

“Còn có chuyện gì nữa?” Tiêu Tiêu thấy Trình Gia Dũng vẫn không nói lời nào bèn hỏi.

“Không, không sao đâu!”

Trình Gia Dũng vừa chuẩn bị quay đầu đi về nhà, đột nhiên nhớ tới chính sự còn chưa nói, lại quay đầu hỏi: “Tôi và Mộ Đồng, mấy ngày nay chuẩn bị cùng nhau đến nhà em họ tôi kiểm tra chất lượng nước một chút. Cô biết đấy, đây không phải là chuyên môn của hai chúng tôi, nếu cô không có việc gì, có thể cùng chúng tôi đi không?”

 

“Ngày nào?”

“Còn chưa định, không biết Tô đội có thể cho nghỉ hay không!”  

“Tốt thôi, nếu khi nào định được ngày, trước hai ngày đó nói cho tôi biết, tôi xin nghỉ!”

Trình Gia Dũng không ngờ Tiêu Tiêu lại sảng khoái như vậy mà nhanh chóng đáp ứng, chính bản thân anh ấy phải chuẩn bị khẩn trương nửa ngày, từ diễn luyện một câu cũng vô dụng.

Đội Tô cũng khó mà không cho hai người họ phần thưởng, có lẽ do phá được đại án nên tâm tình không tệ, đồng ý cho Trình Gia Dũng và Trương Mộ Đồng cùng nhau nghỉ ba ngày. Một tuần sau, Trình Gia Dũng cùng ba người lên đường cùng nhau đi đảo Dưa Hấu. 

Để tiết kiệm thời gian đi đường, Trình Gia Dũng đề nghị đi thuyền cao tốc qua đấy, hành trình kéo dài hơn hai tiếng đồng hồ, Trương Mộ Đồng say sóng không bao giờ còn cảm thấy vui vẻ.

Trương Mộ Đồng lần trước ở trước mặt Tiêu Tiêu xấu mặt, vốn định lần này cứu vớt lại chút thể diện nam tử hán của cậu ấy. Không ngờ, ở trên thuyền vẫn là nhờ Tiêu Tiêu chiếu cố, từng đợt sóng gió liên tiếp nổi lên khiến Trương Mộ Đồng choáng váng ngay cả mẹ ruột cũng không nhận ra.

Thật vất vả mới chịu đựng được mà xuống thuyền, Trương Mộ Đồng còn phải dựa toàn bộ vào Trình Gia Dũng nâng đỡ, đồ ăn buổi sáng tất cả đều nôn ra, dưới chân giống như là giẫm bông không theo, ở trên bờ chậm lại một hồi lâu, mới coi như có thể tự mình đứng thẳng.

Ba người vừa ra khỏi bến tàu, liền nhìn thấy một cô gái tóc ngắn ở chỗ đón khách mãnh liệt xua tay, một bên xua tay một bên hô: “ Anh họ, nơi này!”

Trình Gia Dũng cười cười với cô gái tóc ngắn, giới thiệu với hai người phía sau: “Em họ tôi, Kỳ Kỳ.”

Lâm Tiểu Kỳ giống như một con nai con vui vẻ, nhảy nhót đến trước mặt Trình Gia Dũng, Trình Gia Dũng giới thiệu Trương Mộ Đồng và Tiêu Tiêu cho cô.

Giới thiệu xong, Lâm Tiểu Kỳ thấy sắc mặt Trương Mộ Đồng không tốt, liền hỏi: “Hôm nay trên biển sóng to gió lớn, các anh không có say sóng chứ?”  

Trình Gia Dũng nhìn sắc mặt bệnh tật của Trương Mộ Đồng, nói: “Hai bọn anh không có việc gì nhưng cậu ấy có thể bị giày vò đủ rồi!”

“ Yên tâm đi!” Lâm Tiểu Kỳ là một cô gái hoạt bát kiễng chân vỗ vỗ Trương Mộ Đồng cao hơn cô một cái đầu, nói: “Uống nước suối dưỡng sinh của ông ngoại tôi, anh sẽ không sao!”

“Ông ngoại thân thể có khỏe không?” Trình Gia Dũng hỏi Lâm Tiểu Kỳ.

“Ừm, cũng may, chính là lớn tuổi, tính tình càng ngày càng trở nên kỳ lạ, luôn thích nổi giận!”

“Người già tính cách giống như tiểu hài tử, đều như vậy!” Trương Mộ Đồng nghĩ đến lão ngoan đồng của mình, thử giải quyết Lâm Tiểu Kỳ.

“Nghĩ như vậy, thật đúng là giống những đứa trẻ nhỏ, nghịch ngợm!” Lâm Tiểu Kỳ nhận ý tốt của Trương Mộ Đồng, cười nghênh đón.

Bốn người một đường cùng nhau nói cười, theo Lâm Tiểu Kỳ đi vào thôn. Đi ngang qua một tòa nhà giống như chùa miếu, Tiêu Tiêu thấy rất nhiều người đứng xếp hàng quỳ gối dập đầu.

Tiêu Tiêu ngẩng đầu nhìn đám người trong thôn lạy trước năm khối tượng đá cao hơn một người. Tượng đá thoạt nhìn hình dạng có chút kỳ quái, thân thể tròn trịa, là thú bốn chân, trên mặt mắt to, bên miệng còn có râu, như vậy thoạt nhìn càng giống năm con mèo nhỏ.  

“ Kỳ Kỳ, người trong thôn đều đang tham bái cái gì vậy?” Tiêu Tiêu gọi Lâm Tiểu Kỳ đang dẫn đường phía trước hỏi.   

“A, là tượng Thần Miêu, người dân ở đây đều rất tin tưởng chúng nó, có thể phù hộ cho chúng ta bình an khỏe mạnh!”

“Ừm!” Tiêu Tiêu thành kính gật gật đầu, cô ấy luôn tôn trọng tín ngưỡng tôn giáo của người khác.  

Tiêu Tiêu lại theo mọi người đi, trong chốc lát sau lưng đột nhiên bị người khác vỗ một cái.

Tiêu Tiêu nghi hoặc quay đầu, nhìn thấy một thiếu nữ trẻ tuổi mặc váy trắng, ánh mắt đang nhìn chằm chằm Tiêu Tiêu. Quần áo của cô gái hơi rách rưới, tóc cũng rối bời không gọn gàng, trên váy còn có nhiều vết bẩn.

Ánh mắt cô gái không tập trung, giống như nhìn Tiêu Tiêu lại giống như nhìn phương xa, cô gái đột nhiên vươn ngón trỏ chỉ về phía Tiêu Tiêu, thanh âm giống như là giọng nói phát ra từ trong máy: “Cô nghe này, nơi này sắp xảy ra tai nạn lớn! Sẽ chết rất nhiều người!”  

Tiêu Tiêu cảm thấy trong lỗ tai ào ào một trận loạn vang, tựa như mỗi lần oan hồn triệu hoán…

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc