CON DÂU KHÁT TÌNH - THỜI PHÂN

Cuối tháng, khu Dung Hối có tổ chức diễn đàn kinh tế, Phùng Dao là người phụ trách doanh nghiệp có tiếng trong thành phố, cùng thư ký tham gia.

Phàn Tín đương nhiên cũng được mời, nhưng hôm nay hắn có việc quan trọng, bèn cử phó tổng đến.

Người phát biểu trên sân khấu đổi mấy lượt, đến lúc Phùng Dao ngẩng đầu lên thì phát hiện người đang nói đã đổi thành Đặng Nham, ba chồng của An Thiến Thiến, dáng vẻ nho nhã điềm đạm, không hề nhìn ra được bản chất sa đọa.

Phùng Dao vừa cúi đầu, phát hiện bên cạnh có người đến gần. Là An Thiến Thiến, cô ấy mặt đồ vest, tóc cột lên.

Phùng Dao mở to mắt, nhỏ giọng kinh ngạc: "Thiến Thiến, sao cậu ở đây?"

An Thiến Thiến cười hi hi, chỉ vào thẻ công tác ở trước ngực nói: "Tớ đi làm việc đó, thân phận hôm nay của tớ là..." Cô ấy chỉ về người đang trên sân khấu: "Trợ lý nhỏ của ông ấy."

Phùng Dao nhìn qua lại giữa hai người họ, khâm phục nói: "Hai người biết chơi thật, này là trò gì thế?"

An Thiến Thiến không ở nhà làm mợ chủ nhà giàu, Đặng Nham lại đưa cô ấy đến đây chơi, đúng là tình thú.

An Thiến Thiến phấn khởi nói: "Chồng tớ đi công tác, tớ chán nên theo tới đây, cũng thú vị lắm."

Hai người thì thầm to nhỏ mấy câu rồi An Thiến Thiến rời đi, thư ký của Phùng Dao cũng đi vệ sinh trở lại.

Tiếp đó có bữa tiệc, Phùng Dao thấy An Thiến Thiến tuy đóng giả làm trợ lý, nhưng túi xách lại là hàng hiệu, tay đeo nhẫn kim cương, thật sự là hơi buồn cười.

Nhìn cô ấy đi theo Đặng Nham và trợ lý thật sự của ông, chắc hẳn cũng không ai tin cô ấy là trợ lý.

Phùng Dao thu lại tầm nhìn, trò chuyện xã giao cùng người bên cạnh.

Sau bữa tiệc, có người đề nghị đến club Đêm Hạ thư giãn.

Đêm Hạ là nơi giải trí nổi tiếng thành phố, những người làm ăn thường tới lui nơi này.

Phùng Dao nhấc ly rượu, cũng bận rộn xã giao ở đây. Đương nhiên ở trường hợp này, cô không thể bỏ qua. Trao đổi danh thiếp, kết giao bạn mới, xem thử có dự án mới nào có thể hợp tác cùng nhau.

Lúc sắp kết thúc, Phùng Dao đã hơi say, nghĩ đến nãy giờ không hề thấy An Thiến Thiến, cô bèn đi tìm.

Đi qua sảnh trước đông đúc, sảnh sau không có mấy người, người có việc thì rời đi trước, người rảnh rỗi thì đi tìm thú vui. Phùng Dao đi được mấy bước mới phát hiện bên chiếc ghế trước rèm cửa sổ có hai người đang ngồi.

Đặng Nham dựa vào lưng ghế, có lẽ là hơi say rồi, ngậm quả cherry cúi đầu đút cho An Thiến Thiến đang ngồi trên đùi ông.

An Thiến Thiến từ chối đẩy nhẹ hai cái, nhanh chóng bị ông giữ đầu, môi lưỡi giao nhau.

Hai người thân mật dính nhau, Phùng Dao còn nhìn thấy quả cherry đỏ đậm đó bị đẩy tới đẩy lui trong miệng hai người, bị ép nát bét, nước đỏ thấm ướt hai đầu lưỡi.

Bắt gặp cảnh này của bạn thân, Phùng Dao hơi ngại, muốn đi ngay, nhưng An Thiến Thiến bất ngờ quay đầu nhìn thấy cô, gọi lại: "Dao Dao."

Cả buổi tối An Thiến Thiến bị ba chống quấn lấy, còn định kiếm cô nói chuyện cơ.

Nhưng cô ấy vừa ngồi dậy khỏi chân người đàn ông thì bị ôm chặt eo, Đặng Nham vỗ mông cô, ánh mắt bất mãn.

Phùng Dao rất thức thời, vội vẫy tay tỏ ý cô phải đi rồi, để lại không gian cho họ thân mật.

Phùng Dao hơi ngứa ngáy, dù gì cũng đã đến rồi, không lên tầng 18 ngồi chơi thì hơi thiệt.

Nhớ đến ông Phật lớn ở nhà, Phùng Dao nghĩ cô chỉ lên ngồi chơi thôi, không làm thì chắc đâu có sao. Huống hồ cô vẫn chưa quyết định có ngủ với anh già không mà.

Phùng Dao đi lên tầng 18.

Ba cậu trai trẻ không gặp cô một thời gian rồi, sợ thất sủng lên vội lấy lòng cô, Phùng Dao và họ ôm ấp, tận hưởng mát xa, nhưng không cho họ cởi đồ cô.

Trong lòng cô có lo ngại, chỉ định hưởng thụ thư giãn một lát, đến hơn 11 giờ rời đi.

Lúc về đến nhà, đèn tầng 1 vẫn sáng, Phàn Tín ngồi trên sô pha, tay cầm sách, mắt đeo kính.

Thấy cô vào nhà, Phàn Tín vỗ chỗ trống bên cạnh, thấp giọng nói: "Lại đây."

Phùng Dao hơi chóng mặt, ngoan ngoãn ngồi xuống, gọi một tiếng ba.

Phàn Tín chạm má cô: "Lại uống rượu rồi?"

Phùng Dao gật đầu: "Có uống một chút."

Sau khi qua tuổi 40, Phàn Tín bắt đầu chú trọng dưỡng sinh, bình thường có xã giao cũng chỉ uống cho có, cũng không ai ép hắn uống.

Chỉ khi hỉnh thoảng thư giãn, hắn mới uống chút ít, thế nên cũng hơi bất mãn khi cứ dăm ba hôm lại gặp cảnh Phùng Dao say rượu.

Nhưng hắn cũng không lải nhải để người ta ghét, điều này cũng không hợp với thói quen của hắn, hơn nữa hắn biết sự bất mãn này còn là vì hắn chưa được thỏa mãn dục vọng.

Thế nên hắn thấp giọng nói chuyện được vài câu liền không nhịn được giữ cằm Phùng Dao, đưa lưỡi vào miệng con dâu: "Để ba nếm thử."

"Ưm..." Đầu lưỡi Phùng Dao bị ngậm lấy, còn bị mút liếm rất mạnh, phát ra tiếng nức nở, nhanh chóng phối hợp với nụ hôn này.

Cô vẫn chưa say hẳn, biết người trước mặt là ai, nhưng cơ thể thật sự rất muốn, muốn được làm tình, được ** xuyên người.

Mấy hôm trước, ở phòng làm việc của Phàn Tín, lúc hai người sắp lau súng cướp cò, cô lại tới tháng, kéo dài suốt 5 ngày, sáng nay vừa hết, cả hai đều nổi dục vọng.

Phàn Tín hôn môi, tay thì lột áo sơ mi mỏng của cô, miệng dỗ dành: "Hôm nay nhà không có ai, cởi đồ ra, cho ba ** con ở đây được không?"

"Ưm ah... ba ơi..." Phùng Dao mê man, không kiềm được thân dưới, cũng mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.

Phàn Tín hôn khắp nơi, cúi đầu ngậm hai đầu v*, trong lúc n*ng tình, ánh đèn chiếu lên bầu vú, ở đó có vết đỏ nhợt nhạt, nhìn kỹ lại còn có dấu răng.

Thân dưới đang nóng rực của Phàn Tín phút chốc bình tĩnh lại, ánh mắt lạnh lẽo.

Mấy ngày nay cô không khỏe, hắn không hề đụng tới cô, mà dấu vết này rõ ràng là mới đây.

Thế nên nghĩa là cô vừa hết kinh, đã gấp gáp tìm ai đó rồi?

Hắn đột nhiên đứng dậy, đưa tấm thảm cho cô đắp lên, nói một câu: "Ba có việc, con lên lầu nghỉ trước đi."

Nhìn bóng người đàn ông đi lên, Phùng Dao quấn lấy tấm thảm ngồi ngơ ra ở sô pha, vừa khó hiểu vừa bất an.

Bình luận

Truyện đang đọc