CON DÂU KHÁT TÌNH - THỜI PHÂN

Mùa hè nóng nực, mỗi ngày đều lên đến ba mấy độ, hoa ở trong sân vườn đều bị phơi nắng héo úa. Buổi chiều Phùng Dao cần bàn chuyện làm ăn nên đi đến sân bóng ngoài trời, ít nhiều cũng bị cháy nắng, tối lại xách quà về nhà ba mẹ ruột.

Ba cô Phùng Kiến ngồi xem đá bóng, còn mẹ cô Trương Sở Liên ngồi hỏi chuyện cô: "Dao Dao, dạo này chuyện tình cảm có tiến triển gì không?"

Bà biết con gái không thiếu người tán tỉnh, nhưng cũng không tìm hiểu nghiêm túc với ai cả.

Phùng Dao bị hỏi hơi nghẹn họng, chột dạ nói: "Không có ạ."

Người làm cha mẹ lúc nào cũng lo lắng, con gái thành công trong sự nghiệp, hôn nhân vốn dĩ cũng mỹ mãn, đáng tiếc lại gặp chuyện không may.

Trương Sở Liên bất giác thở dài, thăm dò hỏi: "Không thích ai sao? Hay là không hợp? Họ hàng cứ muốn giới thiệu cho con, đều bị ba mẹ từ chối, nếu con không thích ai thì hay là thử gặp xem?"

Phùng Dao khẽ ho một tiếng: "Không cần đâu mẹ, đến tuổi này của con cũng đâu dễ gặp được người phù hợp, đám đàn ông đó cũng mưu mô lắm, không vội ạ."

Đàn ông trên 30 tuổi đa số là theo chủ nghĩa thực tế, chỉ biết nghĩ cho bản thân, có gã thì ham tiền, có gã thì hám sắc, đôi khi còn lộ liễu đến mức khiến cô lười vạch trần.

"Không thể nói thế được, cũng có người tốt mà, hơn nữa con còn trẻ, làm gì đã đến tuổi, hay là con vẫn nghĩ tới Phàn Thụ nên không muốn?"

"Cũng không hẳn ạ."

Trương Sở Liên nhìn cô, chỉ đành hỏi cái khác: "Ba chồng con thì sao? Vẫn rất bận à? Ông ấy cũng không có chuyện tình cảm gì à?"

Phùng Dao lập tức vạch rõ quan hệ: "Vâng, ông ấy lại đi công tác rồi, con cũng không biết có hay không, thật ra bọn con rất ít gặp nhau."

Trương Sở Liên cũng yên tâm hơn, thật ra bà muốn con gái về nhà đây ở, dù gì ở bên đó cũng không tiện lắm. Nhưng hồi xảy ra chuyện, con gái đau buồn, sau đó lại nghĩ đến công việc, nghe nói Phàn Tín cũng hay đi công tác nên cứ để như vậy.

Ba mẹ lớn tuổi rồi, không thích bật điều hòa, cũng không thấy nóng lắm, còn Phùng Dao ngồi nhà ăn bữa cơm mà lưng đã toát mồ hôi, về đến biệt thự bèn lên lầu đi tắm.

Phàn Tín đúng là đã đi công tác, mấy hôm nay cô không bị bào mòn thể lực nữa, tắm xong thì khoác áo ngủ, ngồi trước gương dưỡng da để hồi phục lại làn da bị cháy nắng hôm nay.

Tuy cô cũng cảm thấy mình còn trẻ, nhưng vẫn phải bảo dưỡng thật kỹ.

Ba mẹ muốn cô gặp gỡ người mới, hai năm trước cô bận rộn công việc, chỉ nói qua loa là đợi cơ hội.

Giờ bị nhắc lại, còn muốn cho cô đi xem mắt. Với người đàn ông khác thì cô cũng dễ nói ra, nhưng ngủ với ba chồng thì nói sao đây?

Điện thoại đổ chuông, người gọi chính là kẻ đầu sỏ dụ dỗ cô phóng túng dục vọng.

Phùng Dao nhìn gương mặt trơn mịn trong gương, dựa vào lưng ghế nghe máy: "A lô."

Phàn Tín nghe thấy giọng điệu biếng nhác của cô, bất giác nhỏ giọng: "Đang làm gì vậy?

"Bôi dưỡng thể." Phùng Dao trả lời, tán đều chất dưỡng thể màu trắng ở trước ngực, hỏi ngược lại: "Ba, ba đang làm gì thế?"

Phàn Tín: "Tưởng tượng dáng vẻ hiện giờ của em, mặc đồ gì vậy? Hay là không mặc?"

Anh già nói chuyện tục tĩu, Phùng Dao thầm mắng hắn: "Không nói ba biết." Cô lại nũng nịu thăm dò: "Ba muốn xem không?"

Phàn Tín đang nằm trên giường, vốn chỉ muốn trò chuyện đôi câu với cô, nào ngờ lại nói tới chuyện kiểu này, hắn vờ điềm tĩnh: "Em muốn thì ba xem."

Vờ vịt cũng ghê thật, Phùng Dao bôi xong tay, mặc lại áo ngủ, thắt dây lỏng lẻo, hai bầu vú to bự cũng lắc lư, nảy lên một phát theo động tác ngồi xuống giường của cô.

"Vậy thôi." Cô nằm xuống: "Thế em ngủ nhé?"

Phàn Tín nhìn đồng hồ, mới hơn 10 giờ, không tin lắm: "Sớm vậy sao?"

"Đâu có gì chơi, chỉ đành ngủ thôi." Giọng nói còn hơi ai oán.

Phàn Tín bị cô khơi gợi tâm tư, nhẹ giọng nói: "Muốn chơi gì? Chi bằng ba thỏa mãn em từ xa nhé?"

Nghe đối phương khẽ cười, Phùng Dao trở mình, tay sờ lên bầu vú trắng mềm, tùy ý nói: "Vậy ba nói gì hay ho cho em nghe đi."

Bình luận

Truyện đang đọc