CON DÂU KHÁT TÌNH - THỜI PHÂN

Cuối tuần được trai đẹp vây quanh, Phùng Dao ngủ đến trưa mới dậy, không cầm lòng nghĩ: Đây mới là cuộc đời chứ, phải tìm thú vui, tận hưởng dục vọng.

Thế nhưng, thân là con dâu của nhà họ Phàn, lại chơi bời ngay lúc ba chồng đã về, Phùng Dao vẫn thấy chột dạ.

Tuy cô cảm thấy Phàn Tín chắc cũng không quan tâm hành tung của cô, nhưng lỡ như Phàn Tín tâm huyết dâng trào hỏi tới, phát hiện cô ăn chơi bên ngoài suốt cuối tuần không về nhà...

Nghĩ thôi đã thấy phiền.

Thế nên bữa trưa ăn xong ở club, cô thay bộ đồ mới, từ chối ý tốt cho người đưa về của quản lý, tự mình về nhà, chuẩn bị diễn vai một nàng dâu ngoan hiền.

Xe đỗ bên ngoài biệt thự nhà họ Phàn, Phùng Dao đi qua vườn hoa với tư thế đong đưa xinh đẹp, bước vào cửa lớn.

Bên trong yên tĩnh, đến cả người làm cũng không thấy đâu, Phùng Dao nhẹ nhõm hơn, thầm nghĩ chắc ba chồng không có nhà.

Vừa cởi giày cao gót ra, phía sau truyền đến giọng nói chậm rãi của người đàn ông: "Về rồi à?"

Phùng Dao cứng đờ lưng, xoay người lại.

Không gian ở tầng 1 quá rộng, Phùng Dao đi mấy bước, vòng qua lối đi mới nhìn thấy ba chồng đang ngồi sô pha ở chỗ rẽ.

Trên đầu gối người đàn ông đặt máy tính, đeo một cặp mắt kính, tùy ý nhìn về phía cô.

Đúng là thấy ma, Phàn Tín vậy mà lại không đến công ty, cũng không đi ra ngoài xã giao chơi gôn với đám bạn làm ăn, mà ngồi nhà làm việc.

Phùng Dao để lộ sự kinh ngạc vừa phải: "Ba cũng ở nhà ạ."

Phàn Tín đẩy máy tính sang một bên, khẽ nhướng mày, nhìn con dâu má hồng tươi tắn, vui vẻ tràn đầy, hỏi một câu: "Đi đâu chơi à?"

Chỉ vào sô pha, ý bảo cô ngồi xuống.

"Vâng." Phùng Dao mỉm cười, vẻ mặt tự nhiên bước qua ngồi lên ghế đơn bên cạnh, từ tốn nói: "Thời gian rồi bận công việc quá, cuối tuần đi thư giãn ạ."

"Ừ, con còn trẻ, ham chơi cũng đúng." Đôi mắt Phàn Tín nhìn cô, thái độ hiền hòa, rất hiểu lòng người.

Nhưng đúng như Phùng Dao dự đoán, lại đổi hướng.

"Nhưng con cũng biết, A Thụ không còn nữa, con lại có ngoại hình xinh đẹp, một mình ra ngoài kết bạn cũng phải cẩn thận, hai ba hôm không về, người nhà sẽ lo lắng." Hắn chầm chậm nói.

Quả nhiên, cô đi suốt đêm không về đã bị phát hiện.

Nhưng lời ba chồng nói cũng hợp tình hợp lý, giống như trưởng bối quan tâm cô, hơn nữa rõ ràng là muốn cô giải thích cho yên tâm.

Phùng Dao nhớ lại từ khi Phàn Thụ mất, ba chồng quan tâm cô nhiều hơn.

Phàn Tín không thích nhà quá đông người, vốn dĩ người làm trong biệt thự chỉ ở đây vào ban ngày, tối đều không sống ở đây, nhưng vì khoảng thời gian đó tâm trạng cô không tốt, hắn không chỉ gọi dì Trương đến lo liệu cho cô, mà mỗi tháng còn gửi tiền vào tài khoản cho cô xài, hai năm nay chưa từng ngừng.

Thế nên, để ba chồng yên tâm, Phùng Dao nói dối: "Con biết ạ, hai hôm nay con đi chơi với Thiến Thiến, ba cũng từng gặp cô ấy rồi."

Phàn Tín nghe vậy thì ừ một tiếng như đã hiểu, không lên tiếng thêm nữa, nhưng ánh mắt vẫn nhìn cô.

Phùng Dao rất ít khi bị ba chồng nhìn kiểu dò xét thế này, cô nhất thời chột dạ suy đoán, liệu có phải da thịt để lộ dấu vết gì rồi không.

Nếu bị phát hiện ra chuyện ở club thì chắc sẽ không bình tĩnh thế này.

Phùng Dao trấn tĩnh lại, đứng dậy nói: "Ba ơi, con hơi mệt, lên lầu nghỉ đây ạ."

Con dâu mặc váy màu nhạt lướt qua, để lại một mùi hương, lúc Phàn Tín nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy bước chân nhỏ gầy của cô đang đi lên cầu thang.

Bình luận

Truyện đang đọc