CON DÂU KHÁT TÌNH - THỜI PHÂN

Phàn Tín cũng không ngờ hắn chỉ nghe một cuộc điện thoại mà xảy ra chuyện dở hơi thế này.

Khi tiếng bước chân nhẹ nhàng của phụ nữ truyền đến, hắn vẫn đang tập trung vào tài liệu mà bên kia gửi tới, không nghĩ nhiều cứ tưởng là con dâu cưng của hắn.

Đến lúc nắm tay mới nhận ra cảm giác sờ không đúng, mà giọng nói õng ẹo kia cũng tỏ rõ thân phận.

Hắn buông tay, đứng dậy bật hết đèn trong phòng, ánh đèn sáng rực xua tan bầu không khí mập mờ.

Đôi mắt sắc bén nhìn rõ người đối diện lại càng không vui, hắn cau mày chỉ trích: "Cô đến đây làm gì? Không biết đường gõ cửa à? Xông vào được một lần nghiện rồi hả?"

Khi Phàn Tín nắm lấy tay mình, Giản Nguyệt cảm thấy đã thành công một nửa, cô ta và trợ lý Châu thân thiết, thỉnh thoảng cũng nghe được trợ lý Châu tìm phụ nữ cho hắn, nên nghĩ khả năng cao hắn sẽ không từ chối mình.

Nhưng ai ngờ hắn đột nhiên nổi nóng, cô ta thấy chột dạ: "Xin lỗi Phàn tổng, tôi tưởng anh mệt quá, chỉ muốn quan tâm anh..."

Cô ta vừa tủi thân vừa thể hiện tình ý của mình, là đàn ông thì đều hiểu ngay, dù không chấp nhận thì cũng không nhẫn tâm trách cứ.

Phàn Tín luôn cảm thấy vừa rồi có nghe thấy tiếng bước chân khác nữa, hắn biết cô ta có suy nghĩ gì, cũng không có hứng dây dưa, dứt khoát chụp mũ cho cô ta: "Trưởng phòng Giản, cô nhiều lần tự ý vào phòng làm việc của tôi, tôi có lý do nghi ngờ cô là gián điệp thương mại, hoặc có ý định trộm cắp, tôi sẽ cho người điều tra."

Nói xong bèn gọi điện cho bảo vệ, tội danh này rất lớn, Giản Nguyệt hốt hoảng: "Sao... sao lại thế được, Phàn tổng, tôi không làm gì cả, tôi chỉ là..."

Nhưng đối mặt với người đàn ông không thèm nhìn ngó tới mình, cô ta không nói được lời nào, chưa đợi bảo vệ tới đã khóc lóc chạy ra.

Phàn Tín nhìn cánh cửa đang mở, nghi ngờ vừa nãy đúng là tiếng bước chân của Phùng Dao, hắn chau mày bấm số gọi.

....

Phùng Dao đi xuống dưới lầu, nhớ ra mình không chạy xe, bèn ra đường bắt đại taxi.

Cô chỉ cầm điện thoại, túi xách vẫn để trên kia, đang do dự nên về nhà hay là đi chơi thì Phàn Tín gọi tới.

Nhanh thật, không biết là chột da hay là gì đây.

Phùng Dao đảo mắt, cúi đầu bấm tắt.

Không lâu sau màn hình lại sáng lên, là An Thiến Thiến, Phùng Dao nghe máy, cô ấy nói: "Cậu đang làm gì đó, đi chơi không, tớ có thai rồi, hôm nay mới khám." Giọng cô ấy có vẻ khổ sở.

"Bất ngờ vậy? Đợi tớ tới chỗ cậu." Phùng Dao vô cùng kinh ngạc, nhanh chóng báo địa chỉ cho tài xế.

An Thiến Thiến đang ở căn nhà cũ của cô ấy, trước đây Phùng Dao có đến mấy lần.

Phùng Dao nhìn cô ấy ngồi trên sô pha bèn hỏi: "Sao chỉ có mình cậu?"

An Thiến Thiến kéo cô ngồi xuống, giọng điệu không vui: "Không muốn để ý tới bọn họ nên tớ đuổi về hết rồi."

"Sao vậy, cậu không muốn sinh con à?" Phùng Dao nhìn cái bụng vẫn phẳng lỳ của cô ấy.

An Thiến Thiến thở dài: "Cũng không phải, thật ra mình với chồng cũng định có con trong hai năm này."

Cô ấy ngừng lại một chút rồi nói: "Nhưng mà, giờ mình không biết đây là con ai!"

Không biết con là của ai, chắc chắn sẽ thấy bất an.

Phùng Dao nghĩ đến quan hệ phức tạp của họ, an ủi cô ấy: "Đừng suy nghĩ nhiều, là con của cậu là được, chẳng lẽ họ lại không thích?"

"Cũng phải." An Thiến Thiến nghĩ đến biểu cảm vui mừng của hai cha con kia, lại không nhịn được nói: "Nhưng tớ vẫn hơi lo, hai cha con họ chỉ biết mừng rỡ, chẳng hiểu cho tớ."

Phùng Dao cười: "Đây là tâm trạng của người sắp làm mẹ, nếu muốn sinh thì cứ thoải mái đi, đừng quá lo."

An Thiến Thiên lại than ngắn thở dài, kể lể đủ thứ, Phùng Dao an ủi một lúc, thuận miệng nói: "Tối nay tớ ở nhà cậu luôn, lười về quá."

"Được đó, cậu cứ chọn đồ ngủ mà cậu thích, chỗ tớ nhiều bộ mới chưa mặc lắm."

Hai người tắm rửa xong xuôi, cùng nhau chơi game, còn chụp ảnh đủ kiểu, chơi bời cho đến giờ đi ngủ.

Thay xong đồ ngủ, đắp mặt nạ nằm dựa lên giường, Phùng Dao mới lấy điện thoại ra xem, Phàn Tín đã gọi một đống cuộc, còn gửi tin nhắn hỏi cô đang ở đâu.

Cô vừa xem xong, điện thoại lại reo, là số lạ, cô hơi đoán ra được nhưng vẫn nghe máy, giọng đàn ông quen thuộc truyền đến: "Đi đâu vậy?"

Phùng Dao hỏi ngược lại: "Ba sướng xong rồi à?"

Phàn Tín bất lực nói: "Ba không chạm vào cô ta, lúc chiều ** nhiều lần thế rồi, em tưởng ba là trai trẻ mới 20 tuổi à?"

"Ồ, xem ra là có lòng mà không có sức, vậy tay sờ có thích không?" Giọng nói của cô còn thật sự lộ ra sự tò mò.

Phàn Tín ngồi ở sô pha trong nhà, không nhịn được lại đứng dậy đi lại, bị cô khịa cũng chỉ biết dỗ dành: "Ba tưởng đó là em, ba về nhà đã rửa tay chục lần rồi."

Hừ, còn rửa tay nữa chứ, quý hóa quá cơ.

Thái độ Phùng Dao vẫn không dịu lại, châm chọc hắn: "Hóa ra Phàn tổng thấy tay ai cũng sờ được, sờ nhiều quá không phân biệt nổi cũng dễ hiểu, dù có ngủ nhầm người cũng không có gì lạ."

Phàn Tín đi đến bên cửa sổ, cảm thấy đêm nay khó mà yên ổn được rồi, giọng nói càng thấp hơn: "Dao Dao, đừng giận lẫy nữa, em đang ở đâu? Ba đến đón em, chúng ta nói chuyện trực tiếp được không?"

"Mệt rồi, phải ngủ, không có gì để nói."

An Thiến Thiến rửa mặt xong trở lại, đúng lúc thấy Phùng Dao cúp máy, cô ấy vẫn nhớ Phàn Tín rất hẹp hòi, bèn trêu chọc: "Vẫn phải báo cáo à? Ba chồng cậu không cho cậu qua đêm ở ngoài sao? Bé Dao à, sao cậu càng ngày càng bị quản kỹ vậy?"

Tuy An Thiến Thiến nói hơi lạc đề, nhưng Phùng Dao vẫn cảm thấy có lý, buồn bực nói: "Đúng vậy, dựa vào đâu mà hắn quản mình chứ?" Bản thân hắn thì không đứng đắn.

Bình luận

Truyện đang đọc