CON DÂU KHÁT TÌNH - THỜI PHÂN

Bởi vì sự phóng túng của ba chồng, thời gian tắm của Phùng Dao rút ngắn, chỉ có thể gấp gáp moi móc chất dịch nhớp nháp bên dưới rồi lau khô người đi ra.

Cô cũng không phải không chấp nhận chuyện bị tiểu trong ***, dù gì cô cũng rất sướng, nhưng tính ra thì đây mới là lần đầu hai người nghiêm túc làm tình, thế mà hắn đã không chút kiêng dè thế này, suýt nữa hại cô bị muộn.

Phùng Dao bĩu môi liếc nhìn hắn, hắn thì đơn giản rồi, mặc đồ vào là dáng vẻ cầm thú đứng đắn.

Trong xe là bầu không khí yên tĩnh, tài xế không hiểu gì, nhưng rất thức thời mở tấm chắn phía trước.

Phàn Tín xem một hồi tài liệu, lúc sắp đến chi nhánh công ty, liếc thấy con dâu cuối cùng đã trang điểm xong.

Bàn tay thon trắng cất thỏi son vào túi, lấy kính đen đeo lên, kết hợp với gương mặt vô cảm, trông vô cùng lạnh lùng.

Thật ra hắn cảm thấy cô không trang điểm thì xinh hơn, nước da rất đẹp, trông vừa trẻ trung vừa căng mọng. Trang điểm đậm vào thì quyến rũ hơn, giống như đắp thêm lớp mặt nạ kiều diễm lạnh lùng.

Nhưng hắn cũng không nhiều chuyện, trong nhận thức của hắn, đối với chuyện của phụ nữ, đàn ông không hiểu gì thì tốt nhất đừng xen vào.

Khi cô quay sang bắt gặp tầm mắt nhau, Phàn Tín nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng mát xa, quan tâm hỏi: "Thấy thế nào? Có khó chịu không?"

Phùng Dao ngây ra: "Gì cơ?"

Hắn áp sát, môi chạm mặt cô, giọng nói đè thấp như đang thầm thì: "Ba nói bên dưới, *** nhỏ vẫn ổn chứ?"

Phùng Dao trừng mắt liếc hắn dưới lớp kính đen, sắp đến công ty rồi còn nói mấy lời này.

Thật ra là cô hơi nhức mỏi vì phóng túng quá mức, làm vài lần thì cô vẫn chịu được, nhưng *** hắn quá lớn, cảm giác bị khai phá rất rõ rệt, cũng không biết lúc cô ngủ hắn đã ** bao lâu.

Thấy xe đã đến bãi đỗ, Phùng Dao khẽ đấm hắn một cái rồi đẩy người ra, mở cửa xuống xe.

Cuộc họp buổi sáng tiếp nối nội dung hôm qua, hôm nay chủ yếu là Lưu Trì trình bày, Phùng Dao ngồi yên nghe, thỉnh thoát quét mắt nhìn người đang ngồi ở vị trí chủ trì. Hôm nay hắn mặc sơ mi ngăn nắp, gương mặt nghiêm túc, hoàn toàn không nhận ra đây là người làm mấy chuyện xấu hổ lúc sáng.

Họp xong đến giờ nghỉ trưa, Phàn Tín từ chối đề nghị ra ngoài ăn của người khác, chỉ muốn ăn cơm hộp từ nhà ăn đưa lên.

Phùng Dao đi theo hắn đến văn phòng được chuẩn bị sẵn, thật ra ba chồng con dâu ở riêng trong một phòng cũng không ổn lắm, nhưng Phùng Dao mỏi chân, không muốn ra ngoài, chỉ muốn ăn xong rồi chợp mắt nghỉ ngơi.

Cô đang định đi tới sô pha dài trong góc thì bị Phàn Tín túm lấy tay, ấn cô ở ngay trước bàn làm việc.

"Làm gì vậy?" Phùng Dao khẽ đẩy hắn.

Chân hai người dính nhau, ma sát cùng nhau hơi ngứa, bầu không khí mờ ám.

"Vừa rồi lúc họp nhìn ba làm gì?"

Đương nhiên là nghĩ đến mấy chuyện không lành mạnh rồi, tay Phùng Dao quẹt lung tung trên ngực hắn, không thừa nhận: "Em có nhìn đâu."

Phàn Tín cười, vén tóc ở trước trán Phùng Dao, khiến cô ngứa ngáy: "Lúc sáng hỏi em còn chưa trả lời ba."

Phút chốc Phùng Dao cảm thấy nóng bừng, hắn vẫn còn nghĩ tới hạ thể cô, hô hấp bỗng khó khăn, cảm giác bụng dưới cả hai sắp cọ vào nhau, cô nói: "Thì như thế đó, ba ** nhiều quá, không biết đã rửa sạch hết chưa."

"Tối về rửa giúp em nhé?" Hắn thấp giọng hỏi, lòng bàn tay sờ lên mông cô.

Anh già háo sắc.

"Ừm..." Cô khẽ đồng ý.

Hắn kề sát, Phùng Dao cũng không rụt rè nữa, ôm lấy cổ hắn, tò mò hỏi: "Ba ơi, ba đã rửa cho ai chưa?"

Phàn Tín đứng hình phút chốc, vân vê mông cô, giọng nói nhàn nhạt: "Chưa." Hắn không có rảnh đến vậy.

Phùng Dao nhếch môi, sờ ngực hắn, trêu chọc: "Vậy phải rửa cho đàng hoàng, thật nhẹ nhàng, cho em được thoải mái."

Phàn Tín mặc kệ cô, vén chiếc váy bó sát mông, tay mò vào trong, bên trên hôn lên đôi môi đỏ hồng của cô hỏi: "Để ba xem trước đã nhé?"

Phùng Dao dựa vào cái bàn sau lưng, rất khó từ chối, hừ nhẹ một tiếng, hắn coi như cô đồng ý, kéo khóa váy.

Chiếc váy rơi xuống sàn, bàn tay người đàn ông vi vu ở mông và đùi cô, sờ mó thịt mềm, nhanh chóng cắm vào giữa háng, ép cô dạng chân.

"Ưm... đừng dùng sức..." Phùng Dao ôm chặt hắn, khẽ ngâm nga.

"Được, dạng chân ra, dạng rộng vào..." Hắn đồng ý, lột quần lót cô, cúi đầu quan sát *** thịt: "Đỏ rồi, còn hơi sưng."

Môi *** mềm non dính nhau, sưng đỏ nhô lên, vừa đáng thương vừa hút hồn.

Lòng bàn tay Phàn Tín bao lấy âm hộ, xoa nắn khe lồn: "Thế này có thoải mái không?"

"Thoải mái... ngứa quá, ba ơi..." Cô bị làm cho sướng, giọng nói õng ẹo.

Phàn Tín cảm thấy khô họng, cởi cả áo trên của cô, một tay còn lại xoa bóp vú bự, háng cũng không kiềm được cọ lên bụng dưới cô.

Phùng Dao bị làm cho bên dưới ướt nhẹp, nước dâm thấm đẫm tay Phàn Tín, hơi thở cô gấp gáp thúc giục: "A... ưm..."

"Dâm thế, ba muốn ** em rồi, *** dâm có muốn được *** ** không, Dao Dao?" Cơ thể cao lớn của hắn đè lên, ôm cả người cô vào lòng.

Phùng Dao hôn lên cổ hắn, hít một hơi nói: "Muốn... nhưng mà *** vẫn hơi khó chịu, tối về ** được không ba?"

Yết hầu Phàn Tín động đậy, sờ cái *** hơi sưng của cô, cuối cùng vẫn rời đi, một chút lý trí quay trở lại, nơi này cũng không phải văn phòng của hắn, chiều còn phải dùng tới.

"Vậy đưa vú ra đây cho ba bú." Người đàn ông vòng tay ôm eo cô, ánh mắt nóng rực.

Mặt Phùng Dao nóng lên, ôm lấy hắn, dâng hai bầu vú căng đầy cho hắn.

Tiếng liếm mút vang lên, lưỡi hắn quấn lấy núm vú đỏ ửng mút liên tục, bựa lưỡi tiếp xúc với núm vú, cuốn vào trong miệng, mút từng ngụm từng ngụm.

Đầu hắn vùi vào khe rãnh trước ngực, hai bầu vú nặng trĩu của cô tựa như hai đồi núi nhỏ, bao quanh mặt hắn.

Phùng Dao cảm thấy vú sắp bị hắn mút chảy nước luôn rồi, cô không chống đỡ nổi chỉ có thể ngồi lên đùi hắn, ôm hai bầu vú ép lên mặt hắn, giống như đang cho bú sữa, vô cùng dâm dục.

Phàn Tín liếm mút suốt mười mấy phút, Phùng Dao thấy núm vú như to ra, không kiềm được gọi hắn: "Nhẹ thôi ba ơi..."

Hắn ngẩng đầu nhìn cô, cằm bị thịt vú cọ hơi đỏ, giọng điệu tiếc nuối: "Vú lớn thế này, tiếc là không có sữa."

"Biến thái." Phùng Dao đá hắn, tay túm lấy áo ngực vắt trên cánh tay, phát hiện viền ren mỏng bị hắn kéo rách rồi: "Đều tại ba, hư áo rồi này, chiều em mặc kiểu gì?"

Phàn Tín cũng hơi ngại, hắn không nhận ra mình đã mạnh tay, nhìn bầu vú chi chít dấu đỏ của con dâu, hắn xoa nhẹ, chỉ đành thấp giọng nói: "Dùng tạm đi, chiều dẫn em đi mua đồ mới."

Bình luận

Truyện đang đọc