CON DÂU KHÁT TÌNH - THỜI PHÂN

Buổi chiều khó khăn lắm Phùng Dao mới đuổi được người đi, đến tối vừa ra khỏi công ty đã bị chặn lại.

Hiếm khi Phàn Tín tự mình lái xe, nói tiện đường chở cô về: "Ở đây không được đỗ lâu."

Người tới người lui, Phùng Dao không muốn bị chú ý, ngồi vào trong xe vẫn cố bày ra vẻ lạnh lùng: "Em có nói là sẽ về nhà ở chưa?"

Phàn Tín bắt đầu lái xe: "Em ở bên ngoài không tiện, còn phải thuê giúp việc, rất phiền."

Nghe thì có vẻ chu đáo, nhưng thật ra chỉ là viện cớ, Phùng Dao nhướng mày không nói gì. Khi xe dừng đèn đỏ, Phàn Tín rất tự nhiên kéo tay cô qua xoa bóp.

Phùng Dao rút tay lại nói: "Em đói rồi."

Cô tăng ca hồi lâu, giờ bụng trống rỗng.

Phàn Tín lập tức nói: "Vậy kiếm chỗ nào đó ăn đã."

Nói rồi hắn lái xe vòng vèo một lúc, đến một nhà hàng riêng tư. Ăn xong bữa tối, Phùng Dao ngồi vào ghế phụ lướt xem điện thoại, đến lúc ngẩng đầu lên thì xe đã đến nhà.

Xe dừng lại, Phùng Dao ngồi yên không động đậy, tuy cũng không còn hy vọng có thể về lại nhà riêng của mình ở, nhưng cô không muốn cho hắn được thoải mái, cứ yên lặng nhìn người đàn ông đang mở cửa xe cho cô.

Phàn Tín thấy cô thế này, không nhịn được cười thành tiếng, cảm thấy lúc cô giận dỗi cũng rất thú vị.

Hắn trực tiếp giơ tay ra, vòng qua chân và lưng cô, phút chốc nhấc người lên.

"A!" Phùng Dao hét lên một tiếng.

Phàn Tín bế cô đi vào trong, giọng nói mang theo ý cười: "Không muốn đi thì bế em vào."

Phùng Dao tức tối đấm vai hắn: "Thả em xuống!"

Hai người vừa đi vừa ầm ĩ, đúng lúc dì Trương từ trên lầu đi xuống.

Trước đó bà nhận được điện thoại của Phàn Tín báo không về ăn cơm, giờ thấy cảnh này thì bị giật mình: "Này là..."

Vừa rồi Phàn Tín cũng nhất thời kích động nên mới bế cô, bị bắt gặp mới cảm thấy không ổn, bèn bịa lý do: "Chân con bé bị thương, không đi được."

Dì Trương bị cảnh ba chồng con dâu thân thiết thế này dọa sợ, cũng không nghĩ được gì, vội nói: "Vậy mau lên lầu nghỉ đi..."

Diễn phải diễn đến cùng, Phùng Dao được đưa đến tận giường, không kiềm được trừng mắt nhìn Phàn Tín: "Cái cớ vụng về quá đấy."

Phàn Tín cũng hơi ngượng, nhưng đứng trước con dâu vẫn rất mặt dày: "Vậy phiền em ngày mai tiếp tục diễn nhé?"

Phùng Dao hừ lạnh, không muốn để ý hắn, xoay người nằm lên giường.

Phàn Tín liếc thấy cái mông tròn trịa của cô, giúp cô cởi giày, ghé qua muốn hôn cô.

Cánh tay trắng nõn chặn ở giữa che miệng hắn: "Không muốn, ba ra ngoài đi."

Phàn Tín thuận thế hôn lên lòng bàn tay cô, dính sát bên tai cô dỗ dành: "Đã giải thích rồi mà, vẫn giận sao? *** ba chỉ cho mình em dùng, chỉ có mình em, đừng giận nữa."

Phùng Dao cũng có cá tính của mình, tuy xem xét kỹ thì đây đúng là hiểu lầm, nhưng rõ ràng hắn là kiểu không biết giữ mình nên mới bị nhân viên nữ dòm ngó, hơn nữa cô nhìn thấy cảnh đó thật sự rất tức giận, không muốn bị vài ba câu của hắn dỗ dành cho xong chuyện.

Cô rũ mắt, trực tiếp tỏ rõ bất mãn: "Suýt nữa là ba dơ rồi, em không vui."

Phàn Tín nhìn hàng mi dài của cô, cảm thấy cô đang làm nũng, đắc ý cười cười, thanh minh cho bản thân: "Cái suýt nữa của em còn cách xa lắm, trừ phi ba bị mù." Hắn không hề làm gì cả.

Hắn nâng cằm cô, như dụ dỗ: "Vậy phải làm sao mới vui lên?"

Lẽ nào bắt cô phải tự nghĩ sao? Phùng Dao bĩu môi, quay đầu đi.

Phàn Tín vùi mặt vào mái tóc cô, thầm thở dài.

Hắn đúng là chưa từng dỗ dành ai, dáng vẻ giận dỗi của cô vừa nũng nịu vừa quyến rũ, cô lại nhỏ hơn hắn nhiều tuổi, chỉ khiến hắn nóng hừng hực, muốn cho cô hết thảy mọi thứ.

Hơi thở nóng rực phả bên tai cô, thăm dò hỏi: "Mua túi, mua trang sức cho em nhé, hay là mua xe?"

Đâu phải thứ gì mới mẻ, Phùng Dao lắc đầu từ chối: "Không thèm, em có rồi."

Đúng là khó, hai người kề sát đầu bên nhau, Phàn Tín hôn mạnh mấy phát lên vùng cổ thơm mềm, mút ra dấu đỏ mờ ám.

Nhớ đến gần đây có ký được hợp đồng mới, hắn ấn chặt cô gái đang vùng vẫy: "Dạo này mới kiếm được hai căn mặt tiền, ở giữa có thể đập tường thông nhau, diện tích khá lớn, cho em được không? Khu vực đó cũng ngon, muốn buôn bán gì cũng được, cũng không sợ lỗ, lỗ thì cứ tính phần ba."

Đề nghị này khá hay, Phùng Dao cũng có hứng thú, hỏi hắn ở đâu, diện tích bao nhiêu.

Phàn Tín thừa cơ ôm người vào lòng, lấy điện thoại ra cho cô xem.

Vẻ mặt Phùng Dao vui vẻ, Phàn Tín cười nhìn cô: "Vừa ý không?"

"Miễn cưỡng vậy." Cô rất kiêu ngạo, nhưng vẫn cười ghé mặt hôn hắn một cái.

Môi đỏ dán sát, Phàn Tín nút chặt không buông, ngậm trong miệng vừa hôn vừa liếm, lưỡi cũng len vào miệng cô, mạnh mẽ khuấy đảo, hôn bù lại cho buổi chiều, nước miếng trao nhau.

Sau nụ hôn liếm mút đầy kích tình, khóe miệng Phùng Dao toàn là ánh nước.

Cô khẽ rên một tiếng, kích thích người đàn ông, hắn thò tay cởi đồ cô ra, thấp giọng nói: "Dao Dao, thè lưỡi ra nào."

Phùng Dao ngoan ngoãn cho hắn cởi, cũng n*ng tình thè lưỡi ra, bị hắn ngậm lấy, liếm mút tới lui.

Hắn ở trần nửa người, còn cô bị cởi sạch, bầu vú căng tròn cũng lộ ra, thịt vú trơn mịn khiến hắn thích thú sờ nắn.

Mấy ngày nay không được ngủ với cô, Phàn Tín cảm thấy không quen, hiện tại vục mặt ở vú bự mút liếm, khàn giọng nói: "Nhớ chết đi được, *** dâm n*ng chưa hửm?"

"Ừ hứ..." Phùng Dao khẽ hừ, ngồi lên eo hắn: "n*ng..."

Phàn Tín thấy cô muốn chủ động bèn cười, nhớ đến khoái cảm mất hồn trước đây, nhấc mông cô đặt lên vùng eo mình.

Quần hắn vẫn chưa cởi hẳn, cô đã tự động cọ mài lên cơ bụng, hai chân dạng rộng ngồi lên tới ngực hắn, tiến lên chút nữa là đến mặt hắn.

Mùi hương dâm đãng xộc tới, mắt hắn đối diện với cái *** múp, thịt *** hồng phấn, hột le hơi nhô ra kẹp giữa môi ***, chầm chậm tiết ra dâm dịch khiến âm hộ cô lấp lánh nước.

Phùng Dao lắc mông, *** dâm ghé sát mặt hắn, nũng nịu ra lệnh: "Ba ơi, tối nay phải nghe theo em, chỉ được liếm."

Phàn Tín hít sâu một hơi, thân dưới đã cương cứng nóng rực, nhưng cũng chẳng từ chối nổi yêu cầu ngang ngược của cô, thè đầu lưỡi to dày, liếm lên *** thịt dâm dục thơm tho.

Bình luận

Truyện đang đọc