CỰC PHẨM TÔNG SƯ

Chương 173

Nghe được mọi người bàn luận, Giang Vân Phi tuy rằng bề ngoài bình tĩnh, nhưng trên mặt lại càng thêm kiêu ngạo, hận không thể hếch lỗ mũi lên trời.

Sắc mặt Diệp Phong không khỏi trầm xuống khi nghe những lời này, hỏi những người tốt bụng xung quanh mình: “Nguồn gốc của gia tộc nhà họ Giang này là như nào?”

Trong vài phút tiếp theo, dưới sự phổ cập của mọi người, Diệp Phong cuối cùng đã hiểu ra rằng tứ đại gia tộc ở tỉnh Giang Nam là chỉ bốn gia tộc đứng đầu tỉnh Giang Nam, đó là——

Họ Trần ở Hải Ninh, họ Tưởng ở Phụng Hóa, họ Du ở Thiệu Hưng và họ Giang ở Dư Hàng.

Bốn gia tộc này có lịch sử lâu đời, lưu truyền mấy trăm năm, cao cao tại thượng, có thể gọi là cụ kị ở tỉnh Giang Nam.

Ví dụ, nhà họ Sở của Sở Mai Dung được coi là gia tộc hạng nhất ở Tô Hành, nhưng bên ngoài Tô Hành, danh tiếng của nhà họ Chu không quá nổi tiếng.

Ở toàn tỉnh Giang Nam, nhà họ Chu nhiều nhất cũng là thế lực trung lưu, còn lâu mới có thể so sánh với tứ đại gia tộc.

Cũng giống như nhà họ Trần ở Hải Ninh, ở triều trước bọn họ được xưng là “đệ nhất danh gia”, nhất môn tam các lão, lục sách ngũ thư, vô cùng hiển hách.

Họ Tưởng ở Phụng Hóa và họ Dư ở Thiệu Hưng cũng sản sinh ra nhiều nhân vật nổi tiếng khắp cả nước.

Đối với gia tộc họ Giang, người ta đồn rằng tổ tiên là Thẩm Vạn Tam, từng là người giàu có nhất thế giới, với “số tiền khổng lồ và đất đai khắp thiên hạ”, nhưng với những thay đổi của thời đại, vì nhiều nguyên nhân, họ Thẩm đổi tên thành họ Giang.

Ngày nay, mặc dù nhà họ Giang chưa như Thẩm Vạn Tam hồi đó, nhưng nếu khối tài sản của họ nổi lên, đó chắc chắn sẽ là một con số khổng lồ, sẽ lọt vào danh sách giàu có.

Tất cả mọi người có mặt đều không ngờ rằng người thừa kế của gia tộc họ Giang Dư Hàng lại xuất hiện trong giới đồ cổ này, thậm chí còn thích thú với khối sắt này.

Tuy nhiên, sau khi biết danh tính của bên kia, Diệp Phong khẽ lắc đầu và nhẹ nhàng nói:

“Nhà họ Giang ở Dư Hàng thì liên quan gì đến tôi? Khối này tôi mua, cũng không muốn bán, chẳng lẽ anh muốn cướp?”

Diệp Phong lãnh đạm, tựa hồ căn bản không thèm để ý tới Giang Vân Phi trước mặt.

Nói xong, cậu ôm cục sắt sải bước ra ngoài.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Giang Vân Phi tái nhợt, lập tức nổi giận mắng to: “Chờ đã! Ai nói bảo vật này là của cậu?”

Nghe thấy lời khiển trách của Giang Vân Phi, bước chân Diệp Phong dừng lại, quay đầu lạnh lùng nói:

“Anh nói vậy là có ý gì? Miếng sắt này tôi bỏ tiền ra mua, sao lại không phải của tôi?”

“Thằng nhãi, mày đúng là không biết điều, chỉ bỏ ra 500 tệ mà đòi chiếm hữu bảo vật này! Tao gần như đến cùng lúc với mày, theo quy tắc làm ăn, ai giá cao người đó thắng!”

Giang Vân Phi nói, nhếch miệng nhìn ông chủ, nói: “Ông chủ, ông muốn 1 triệu của tôi hay là năm trăm tệ của tên nhãi nghèo kiết xác này?”

“Đương nhiên là 1 triệu của cậu Giang rồi!”

Ông chủ có cái miệng vểnh ban đầu còn tiếc hùi hụi, nhưng bây giờ thấy mọi chuyện đã xoay chuyển, ông ta vui mừng khôn xiết và mỉm cười hạnh phúc.

Nhưng nửa khuôn mặt bên phải bị tê liệt và cứng đờ, khi ông ta cười, dù nhìn thế nào thì trông cũng có chút thảm.

Bình luận

Truyện đang đọc