CỰC PHẨM TÔNG SƯ

Chương 49: Ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu!

Thần!

Vị thần tối cao!

Nhìn Diệp Phong sáng chói trong bộ giáp vàng, từ này trong tiềm thức hiện lên trong đầu tên mặt sẹo.

Một kẻ liều mạng như hắn, kẻ liếm máu trên lưỡi dao, chưa bao giờ tin vào bất kỳ vị thần và vị Phật nào!

Nếu như trên đời này thật sự có thần quỷ, chỉ riêng tội ác của hắn cũng đủ để bị đầy vào tầng thứ mười tám của địa ngục, vĩnh viễn không thể tái sinh!

Nhưng mà, vào lúc này, nhìn Diệp Phong giống như thần tiên trước mắt, tên mặt sẹo chỉ cảm thấy ở sâu trong linh hồn có một trận rung động thật sâu, thậm chí sinh ra một loại cảm giác sùng bái.

Loại chấn động tinh thần đó khiến hắn toàn thân run lên, run rẩy, mất hết dũng khí, như thể hắn giống như con kiến, chỉ cần cậu động ngón tay út là có thể bóp chết hắn.

Tên mặt sẹo gần như mất hết dũng khí và mở miệng cầu xin sự thương xót.

Nhưng vào lúc này, ánh mắt sắc bén của Diệp Phong xẹt qua, tụ lại dưới Kim Quang Thần Giáp, cậu quả thực giống như tiên dạo nhân gian.

"Quỳ xuống!"

Đột nhiên, đầu lưỡi của Diệp Phong bộc phát ra âm thanh giống tiếng sấm mùa xuân, giọng của cậu giống như sấm sét nổ vang bên tai tên mặt sẹo, một luồng khí tức cao ngất như trời đất bao phủ lấy thân thể tên mặt sẹo.

Dù đã cố hết sức phản kháng nhưng lời nói của Diệp Phong dường như có ý chí không thể cưỡng lại nên hắn đành phải tuân theo.

"Bịch!"

Một khắc sau, đầu gối của tên đàn ông mặt sẹo đập mạnh xuống mặt đất cứng rắn lạnh lẽo, sống lưng cong về phía trước, đầu giống như bị một bàn tay to vô hình ấn chặt trên mặt đất, căn bản không thể động đậy.

Bởi vì quá độ hoảng sợ, sắc mặt hắn vặn vẹo vào nhau, làm cho hắn trông cực kỳ gớm ghiếc.

Một tình huống kinh hoàng như vậy, hắn chưa bao giờ nhìn thấy hoặc nghe nói trước đây!

Ở bên khác, Diệp Phong mặc dù tỏ ra bình tĩnh kiên định, nhưng cũng bị uy lực của "Kim Quang Thần Giáp" làm cho chấn động.

Trên thực tế, lúc đầu, khi người đàn ông mặt sẹo rút khẩu súng lục Browning ra, trong tiềm thức Diệp Phong cảm thấy sợ hãi.

Nhưng khi nghĩ lại, cậu không còn là một người bình thường nữa, mà là một người tu luyện chân chính.

Đạp đài sen dắt sóng gột rửa kiếm cốt, cùng gió lộng tạo hình linh hồn thánh!

Hồi đó ở đấu trường dưới lòng đất, trận chiến khốc liệt giữa cậu và Sato Kojiro đã gây ra sức hủy diệt gần tương đương với một đại đội thiết giáp cơ giới!

Nếu người đàn ông mặt sẹo có một khẩu bazooka, Diệp Phong chắc chắn sẽ quay đầu bỏ chạy, nhưng bây giờ chỉ là một khẩu súng lục bỏ túi thì làm sao có thể uy hiếp được cậu?

Ông Ngụy thậm chí còn nói rằng với sức mạnh của Huyền Vũ kết hợp với sức mạnh siêu nhiên của "Kim Quang Thần Giáp", ngay cả một đòn tấn công toàn lực của một võ giả cửu phẩm đỉnh cao cũng sẽ không gây ra bất kỳ tổn hại nào cho cậu.

Cho nên Diệp Phong tự tin đến mức dám đứng yên lấy thân đỡ đạn!

Chỉ là, ngay cả Diệp Phong cũng không nghĩ tới, cái Kim Quang Thần Giáp này lại phi phàm như vậy, có BUFF "Thần giáng trần"!

Nếu như đây là ở thời cổ đại, chỉ dựa vào dung mạo của cậu, Diệp Phong có thể được coi là Phật sống hóa thân hoặc là thần hiện thân, thậm chí có thể lấy hình tượng của cậu tạc thành tượng, cất giữ ngàn năm!

Tuy nhiên, như ông Ngụy đã nói, để sử dụng "Kim Quang Thần Giáp" này, thực sự tiêu tốn quá nhiều nội năng trong đan điền.

Chỉ kéo dài không đến nửa phút, Diệp Phong đã cảm thấy phần lớn nội lực bị tiêu hao.

Nhưng tên đàn ông mặt sẹo đã bị cậu làm cho sợ hãi, không có bất kỳ sự đe dọa nào, vì vậy cậu quyết định giải tán chiêu này.

...

Sau một khắc, kim quang trên người Diệp Phong lập tức tiêu tán, con hẻm trở lại bình thường.

Tên mặt sẹo chỉ cảm thấy thân thể nhẹ đi, áp lực như núi biến mất không thấy gì nữa, khôi phục quyền khống chế thân thể.

Ngay sau đó, hắn chậm rãi đứng thẳng lên, nhìn về Diệp Phong phía trước cách hắn mấy mét, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, sợ hãi, run rẩy, nhưng nhiều hơn cả vẫn là kính sợ!

Đột nhiên, hắn như nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên hướng về phía Diệp Phong dập đầu, đầu đập lia lịa, từng tiếng ‘bộp bộp’ vang lên, một lúc sau xuất hiện vết máu, nhưng hắn không hề hay biết, vẫn cầu xin tha thứ:

"Đại... đại nhân, là tiểu nhân sai rồi! Van xin đại nhân đại lượng tha cho tiểu nhân! Giết tiểu nhân, chỉ làm bẩn tay đại nhân mà thôi..."

Trong lúc nhất thời, tên đàn ông mặt sẹo khóc sướt mướt.

Nếu những tên lưu manh trong thế giới ngầm của Tô Hành nhìn thấy anh mặt sẹo, người luôn nổi tiếng tàn ác, lại có mặt hèn nhát như vậy, có lẽ chắc chắn sẽ không khỏi kinh ngạc.

Nhưng giờ phút này, Diệp Phong giống như thần thánh trong lòng tên mặt sẹo, hắn căn bản không hề có bất kỳ phản kháng nào.

"Ha ha. . . Vừa rồi không phải anh rất kiêu ngạo sao? Muốn chặt đứt tay chân của tôi để khiến tôi đoạn tử tuyệt tôn cơ mà?", Diệp Phong lạnh lùng nói.

Cảm giác được trong giọng nói lạnh thấu xương, người đàn ông mặt sẹo toàn thân rùng mình, vô cùng kinh hãi.

"Muốn tôi tha cho anh cũng được thôi! Nhưng phải làm cho tôi ba điều!", Diệp Phong lạnh lùng nói.

“Đại nhân, đừng nói ba điều, cho dù là ba mươi ba trăm cũng được!”, tên mặt sẹo nghe nói mình còn có cơ hội sống sót, liên tục nói.

"Thứ nhất, từ hôm nay trở đi, anh nhất định phải thay đổi, bắt đầu một cuộc sống mới! Nếu tôi biết anh còn dám tiếp tay cho kẻ ác làm bất cứ việc ác nào, tôi tuyệt đối sẽ không dung thứ! Thứ hai, hai thủ hạ của anh còn sống, dọn dẹp đi, đem họ ra ngoài!"

Nói đến đây, Diệp Phong lại dừng một chút, cúi đầu nhìn người đàn ông mặt sẹo đang quỳ trước mặt mình, tiếp tục nói:

"Thứ ba, Hoa Anh Kiệt kia bảo anh đối phó với tôi như nào, giờ anh đi đối phó lại với hắn như vậy! Ăn miếng trả miếng, lấy máu trả máu!"

Diệp Phong không phải là kiểu "lấy ân báo oán", cậu là kiểu “người kính ta một thước, ta kính người một trượng! Người phá ta một hạt, ta đoạt người ba đấu!”

Nếu như cậu chỉ là một người bình thường, e rằng hiện tại tứ chi, hậu duệ của cậu đều đã bị đoạn tuyệt, biến thành một kẻ vô dụng!

Mà Hoa Anh Kiệt, kẻ chủ mưu đằng sau, sẽ thoát tội và tiếp tục làm bất cứ điều gì hắn muốn.

Nhưng hiện tại, Diệp Phong đã không còn là chàng thiếu niên để người ta có thể tùy ý ức hiếp kia nữa rồi!

Tiềm Long một ngày nào đó sẽ bay lên khỏi vực sâu, bay tới 90.000 dặm như diều gặp gió!

...

Một bên khác, nghe được lời nói Diệp Phong, tên mặt sẹo vội vàng gật đầu nói: "Đại nhân yên tâm, ta cam đoan cho tên kia nếm thử sự lợi hại của ta!"

Trên thực tế, cho dù Diệp Phong không ra lệnh, tên đàn ông mặt sẹo này cũng sẽ tìm Hoa Anh Kiệt để trút giận.

Trong lòng hắn, sở dĩ hắn rơi vào tình cảnh hiện tại, thuộc hạ đắc lực bị đánh cho tàn phế, đều là do Hoa Anh Kiệt đưa tin sai, làm sao có thể dễ dàng qua mặt hắn được chứ?

"Cút!"

Lúc này, Diệp Phong phun ra hai chữ qua kẽ răng, sau đó không quay đầu lại đi về phía nhà mình.

Nghe vậy, người đàn ông mặt sẹo như được đại xá, không dám đứng thẳng dậy cho đến khi bóng dáng của Diệp Phong hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, hắn lau vết máu trên trán và liếc nhìn Đại Vũ và Tiểu Vũ đang bất tỉnh, rồi bước ra khỏi ngõ với vẻ đằng đằng sát khí.

Năm phút sau, hắn đi tới đến chiếc Santana bên đường.

Hoa Anh Kiệt thấy vậy, lập tức xuống xe, vừa định hỏi thăm tình hình, liền nhìn thấy người đàn ông mặt sẹo kia vẻ mặt khó coi, sắc mặt thay đổi, kêu lên:

"Ây? Anh mặt sẹo, chuyện gì xảy ra vậy? Trên trán anh sao lại có nhiều máu như vậy? Hơn nữa... Hai thuộc hạ của anh đâu? Tình hình thế nào rồi? Tại sao không đưa thằng ranh Diệp Phong kia tới đây? Tôi đã nóng lòng muốn nhìn thấy bộ dạng bị đánh thành chó chết của nó lắm đấy—”

"Bốp!"

Hoa Anh Kiệt chưa nói hết câu đã bị đáp trả bằng một cái tát thật mạnh.

Tên đàn ông mặt sẹo vô cùng tức giận, dồn hết lửa giận vào cái tát này.

Hoa Anh Kiệt bị đánh bay về phía sau, và một chiếc răng đẫm máu bay ra khỏi miệng, vẽ một đường parabol giữa không trung.

Một khắc sau, cơn đau đớn kịch liệt ập đến, Hoa Anh Kiệt che nửa khuôn mặt, không thể tin nhìn người đàn ông mặt sẹo, điên cuồng hét lên: "Anh mặt sẹo, anh điên rồi sao, sao lại đánh tôi?"

"Khặc khặc khặc..."

Lúc này, tên mặt sẹo phát ra một tiếng cười quỷ dị, vết sẹo trên mặt giống như con rết, trông cực kỳ hung dữ.

"Hoa Anh Kiệt, mày còn có mặt mũi hỏi tao vì sao đánh mày à! Đều là do mày, hiện tại hai huynh đệ của tao đã bị phế, tình cảnh này cũng là do mày, tao phải tính sổ với mày!"

Vừa nói, tên đàn ông mặt sẹo vừa vung chân ra, nhanh như chớp giẫm lên khớp tay của Hoa Anh Kiệt.

“Rắc!” “Rắc!” “Rắc!” “Rắc!”

Bốn tiếng xương gãy gần như đồng thời vang lên.

"Ahhh..."

Hoa Anh Kiệt co giật toàn thân vì đau đớn và phát ra một tiếng kêu đau thấu tim.

Lúc này, trong mắt người đàn ông mặt sẹo hiện lên một tia hung ác, hắn đột nhiên giơ chân, đạp mạnh vào đũng quần của Hoa Anh Kiệt.

"Bụp!"

Có một âm thanh trầm đục, đáy quần của Hoa Anh Kiệt dính đầy máu và thịt, sau đó đầu hắn nghiêng sang một bên và hoàn toàn bất tỉnh.
Chương 50: Muốn bình yên cũng khó!

Sau khi Diệp Phong trở về nhà, cậu tắm rửa sơ qua và chuẩn bị đi học.

Tuy rằng cậu không tận mắt nhìn thấy tên mặt sẹo đối phó với Hoa Anh Kiệt, nhưng cậu tin rằng, Hoa Anh Kiệt tuyệt không có khả năng thoát khỏi lòng bàn tay của tên mặt sẹo!

Diệp Phong không cảm thấy có gì sai với cách làm này.

Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với chính mình!

Huống chi, Hoa Anh Kiệt, một kẻ điên như hắn, sẵn sàng bỏ tiền ra hại người mọi lúc, nếu Diệp Phong hôm nay tha cho hắn, tương tlai hắn sẽ còn ngang ngược hơn và làm tổn thương những người vô tội khác!

Bây giờ để hắn trả giá bằng máu, cũng có thể coi như trừ hại cho dân!

Trải qua một phen khó khăn, cuối cùng Diệp Phong cũng đến trường học.

Nhưng lần này, vừa bước vào cổng trường, cậu đã thấy rất nhiều học sinh lớp khác chào đón cậu niềm nở:

"Chào anh Phong ạ!"

"Diệp thiếu gia, đến rồi đấy à!"

"Diệp thiếu gia thật là khiêm tốn, đi bộ đến trường cơ đấy!"

Trong lúc nhất thời, Diệp Phong thậm chí còn tưởng mình là hot boy trong trường, thậm chí là ngôi sao mà mọi người đều mong chờ, mới có được độ nổi tiếng cao như vậy.

Phải biết, trước đó, cậu chẳng khác nào kẻ vô hình trong trường cả.

Ngay cả khi cậu đạt điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra và từ chối lời mời đặc biệt của phó hiệu trưởng Đại học Giang Nam, thì các học sinh ở các lớp khác nhiều nhất cũng biết rằng có một người như "Diệp Phong", nhưng họ không hề biết cậu trông như thế nào!

Với tâm trạng kỳ lạ này, khi Diệp Phong bước vào lớp 12 (6) của trường trung học phổ thông, cậu nhận thấy ánh mắt của cả lớp đang đồng loạt nhìn mình.

Điều khiến cậu càng không thể tin được là tên nhãi Cẩu Vĩ đó đang lau bàn cho cậu.

Phải biết, thằng nhãi này chưa từng lau bàn!

Sau khi nhìn thấy Diệp Phong đến, Cẩu Vĩ trên mặt tràn đầy nụ cười nịnh nọt, liên tục nói:

"Anh Phong, anh tới rồi, mau ngồi đi! Em mang cho anh bữa sáng này, bánh bao kim sa, xúc xích, bánh mì sandwich, bánh pho mát, nếu như anh không thích, em sẽ đi mua cho anh cái khác!"

Đối mặt với sự ân cần đột ngột của Cẩu Vĩ, Diệp Phong cảm thấy tóc dựng đứng và cảm thấy khó chịu, và hỏi: "Cẩu Vĩ, cậu đang làm cái quái gì vậy, cậu có uống nhầm thuốc không? Và ... cách mọi người nhìn tôi ngày hôm nay, tất cả đều kỳ lạ!"

“Anh Phong, anh không biết sao?”, Cẩu Vĩ kinh ngạc hỏi.

“Biết cái gì?”, Diệp Phong ngơ ngác, không biết vì sao.

Lúc này, Cẩu Vĩ len lén kéo Diệp Phong đến góc lớp, nhỏ giọng nói:

"Anh Phong, chuyện tối qua đã truyền khắp trường rồi! Nghe nói anh là thiếu gia bí ẩn, tài sản bạc tỷ, thậm chí hoa khôi Sở Mai Dung còn là bạn gái của anh. Ngôi sao lớn Đường An Ni còn coi anh là bạn thân nhất, gì mà hot boy Hoa Anh Kiệt còn chẳng có tư cách xách giày cho anh!”

Nếu như lời nói này bị người khác truyền ra, e rằng sẽ chẳng có người tin đâu! Nhưng người tung tin tức đều là công tử nhà giàu quyền thế cùng tiểu thư, không phải chỉ có một mình bọn họ, hầu như tất cả mọi người đều tung tin tức, mọi người làm sao có thể không tin?"

...

Nghe câu nói của Cẩu Vĩ, một nụ cười gượng gạo xuất hiện trên khuôn mặt của Diệp Phong.

Tuy nhiên, khi trở lại chỗ ngồi, cậu phát hiện trong ngăn bàn của mình có rất nhiều đồ ăn vặt và những tấm thiệp được đóng gói đẹp mắt, trên mỗi tấm thiệp đều có nét chữ hoàn toàn khác nhau, có cái xinh đẹp, có cái tinh tế, có cái sến rện, rõ ràng không phải từ cùng một người.

Nhìn thấy những tấm thiệp này, Diệp Phong theo bản năng hỏi: "Cẩu Vĩ, những tấm thiệp này cùng đồ ăn vặt là sao thế?"

"He he..."

Nghe vậy, Cẩu Vĩ đột nhiên cười xấu xa, nháy mắt với Diệp Phong và nói:

“Anh Phong, trước khi anh đến, có hơn chục nữ sinh khác lớp đã tiến vào, hỏi thăm chỗ ngồi của anh, sau đó lén lút nhét vào, tất cả đều là thư tình cho anh!

Ngay cả Tống Tiểu Vân, hoa khôi lớp bên cạnh lạnh lùng kiêu ngạo, cũng đã đến! Bây giờ chỉ cần anh ngoắc ngón tay, có khi Tống Tiểu Vân sẽ lao vào vòng tay của anh luôn ấy chứ!"

Nghe vậy, Diệp Phong có chút không nói nên lời.

Vì những gì đã xảy ra trong câu lạc bộ Thanh Đằng đêm qua, địa vị của cậu trong trường đã thay đổi đáng kể.

Nhưng cậu không ngờ đây mới chỉ là bắt đầu!

Khi đến nhà ăn để ăn vào buổi trưa, có mấy cô gái xinh đẹp đã đi một vòng, đến bên cạnh cậu, giả vờ rằng họ đã gọi quá nhiều món thịt, rồi đặt chân gà rán và sườn lớn vào trong hộp cơm của Diệp Phong.

Trong tiết thể dục buổi chiều, Diệp Phong vừa chơi bóng rổ xong, khi quay lại khán đài, đã có bảy tám cô gái chạy tới đưa cho cậu đồ uống mới mua.

Mà khi ra về, các cô bạn cùng lớp thậm chí còn vây quanh cậu, lấy lý do hỏi về các bài toán.

Tuy nhiên, Diệp Phong, người được "hưởng thụ" loại đãi ngộ vinh dự này, trong lòng lại không cảm thấy vui vẻ gì, ngược lại, cậu cảm thấy nhất cử nhất động của mình dường như đều bị vô số cặp mắt theo dõi.

Bây giờ chỉ còn chưa đầy ba tháng nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, cậu vốn muốn trải qua thời gian học trung học cuối cùng của mình một cách lặng lẽ.

Nhưng như này, muốn bình yên cũng khó!

Mặc dù mọi người đều biết rằng bạn gái thực sự của Diệp Phong là Sở Mai Dung, hoa khôi của trường, nhưng vẫn có rất nhiều "chiến binh" kiên trì và muốn tóm lấy chàng rể giàu có này!

Xét cho cùng, Diệp Phong, người có tài sản ròng hàng tỷ, chỉ đơn giản là một ngọn núi vàng đang di chuyển trong mắt nhiều người!

Cuối cùng, Diệp Phong giống như là một tên trộm, tránh những cô gái cực kỳ nhiệt tình này khắp nơi!

Vào cuối ngày, cậu chạy ra khỏi trường mà không dừng lại, sau đó gọi điện cho Đổng Minh Nguyệt để hỏi cô ấy xem có thể huy động bao nhiêu tiền mặt mà không ảnh hưởng đến hoạt động bình thường của câu lạc bộ Thanh Đằng.

Một lúc sau, Đổng Minh Nguyệt nói rằng có thể huy động hơn 5 triệu, vì vậy Diệp Phong đã yêu cầu cô ấy chuyển 5 triệu vào thẻ của cậu từ tài khoản của câu lạc bộ Thanh Đằng!

Số tiền này, Diệp Phong đương nhiên sẽ không phung phí, mà là đi mua tài liệu luyện chế pháp khí.

Sau khi đạt đến cấp độ Luyện Khí tứ trọng, Diệp Phong không chỉ có thể tu luyện "Thần thông và phép thuật siêu nhiên", mà còn có vốn để tinh chế pháp khí.

Ông Ngụy trước đó đã nói rằng Thất Tinh Long Uyên, một trong mười thanh thần kiếm hàng đầu thời cổ đại, được khắc một trận pháp bí ẩn, nhưng vì nó quá cũ và thiếu linh khí bổ sung nên sự sắc bén đã bị che lấp đi.

Nhưng bây giờ, Diệp Phong đang cố gắng tìm kiếm một số bảo vật trời đất để tế luyện lại kiếm Thất Tinh Long Uyên, biến nó thành một "Pháp khí" hoàn toàn dành riêng cho mình, thậm chí có thể còn mạnh hơn cả khi cậu chiến đấu với Sato Kojiro!

Còn có những bảo vật trời đất mà ông Ngụy nói như Pháp Hoa Kim Cương Linh Giao, cát Đô Thiên Ngũ Hành Thần, cát Quý Thủy Lạc Hồn, Thạch Liên Thiền Tọa...

Diệp Phong thật sự là chưa từng mắt thấy tai nghe.

Trong cơn tuyệt vọng, cậu không còn cách nào khác là đến con phố đồ cổ nổi tiếng ở Tô Hành với năm triệu tiền mặt trong túi để thử vận may!

Được gọi là "vườn của nhà họ Phan" của Tô Hành, con phố cổ này có lịch sử hàng thế kỷ.

Cho dù không phải cuối tuần, phố đồ cổ vẫn đông đúc người qua lại, nhưng phần lớn đều là những người trung niên lớn tuổi, khuôn mặt non nớt như Diệp Phong thật sự rất hiếm.

Đi trên con đường đá xanh đông đúc, có những mái cong, ngói cũ trên đỉnh đầu, những con sư tử đá trước cửa mỗi cửa hàng...

Trong lúc nhất thời, Diệp Phong tựa hồ có ảo giác xuyên qua thời không, lịch sử mấy ngàn năm dài đằng đẵng vừa bày ra trước mắt, phảng phất như trải qua một đời.

Mấy năm trước, có rất nhiều sự tích đã nổ ra chỉ sau một đêm ở đây.

Chiếc bát sứ cũ nát được mua với giá hàng chục tệ có thể là sản phẩm từ một lò nung vào thời Nam Tống, trị giá hàng triệu!

Cuốn album dùng để kê chân bàn trong một cửa hàng nào đó có thể là bút tích của Trương Đại Thiên, có thể đổi lấy một dãy phòng ở trung tâm thành phố Tô Hành!

Những bức tượng nhỏ bằng gốm được đặt ngẫu nhiên trên các quầy hàng trên đường phố có nhiều khả năng là gốm màu đời Đường, thứ có thể trở thành báu vật của bảo tàng!

Nhưng hiện nay, hầu hết các tác phẩm và đồ cổ đích thực đều đã được những người sưu tập có hiểu biết thu thập hết, vì vậy hầu hết đồ trang trí được bán ở phố đồ cổ đều là đồ giả và vô giá trị.

Diệp Phong dạo quanh phố đồ cổ hồi lâu, nhìn xung quanh vẫn không có manh mối gì, cũng không tìm được bảo vật trời đất nào có thể dùng để luyện chế pháp khí.

Vừa bước tới cửa một tiệm ngọc, giọng nói của ông Ngụy đột nhiên vang lên:

"Tiểu Phong, đi vào xem một chút đi!"
Chương 51: Hống hách!

Nghe ông Ngụy nói như vậy, Diệp Phong hai mắt sáng lên, không chút do dự sải bước đi vào ngọc bội cửa hàng.

Mặt tiền cửa hàng rất lớn, bày bán đủ loại ngọc thạch, tỷ như ngọc bội, ngọc cừu, ngọc hoàng long, thạch huyết gà, thạch thọ sơn... nhiều như vậy, không có gì là không có!

Diệp Phong mặc dù không hiểu ngọc, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự phi phàm trong đó, mỗi một viên đều là vô giá.

Tổng số lượng ngọc thạch trong cửa hàng này có lẽ không thể đong đếm được!

Lúc này, trong cửa hàng một chàng trai đến hỏi Diệp Phong: "Anh trai, anh có thích cái nào không?"

“Tôi chỉ xem một chút thôi!”, Diệp Phong ngượng ngùng gãi đầu.

Thấy vậy, thanh niên cũng không nhiều lời, bĩu môi trở về vị trí ban đầu.

Theo quan điểm của anh ta, một thằng nhãi lông còn chưa mọc đủ như Diệp Phong, làm sao có thể mua được ngọc thạch trong cửa hàng? Phần lớn là đến mở mang tầm mắt thôi!

Vì vậy, anh ta không muốn lãng phí nước bọt của mình với Diệp Phong.

Ngay sau đó, Diệp Phong đi loanh quanh trong cửa hàng, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy nhiều ngọc như vậy.

Từ xa xưa, ngọc đã có địa vị rất cao trong văn hóa truyền thống Hoa Hạ.

Quân tử vô cố, ngọc bất khứ thân!

Khổng Tử nói: “Người quân tử hơn ngọc bội”, theo quan điểm của ông, ngọc có mười một phẩm chất và biểu tượng như nhân, trí, nghĩa, lễ, nhạc, trung, tín, trời, đất, đức và đạo.

Và tin đồn rằng ngọc có thể ngoại cảm xua đuổi thiên tai thậm chí còn lan truyền rộng rãi hơn.

Có người gặp phải tai nạn, người không sao cả, nhưng ngọc bội trên người đột nhiên vỡ vụn, là bởi vì ngọc bội đã giúp người ta ngăn ngừa tai họa. Còn ngọc bội sau khi giúp người tránh tai họa nên được bọc trong giấy đỏ, gọi là ngọc táng.

...

“Tiểu Phong, đến quầy ở trung tâm đi!”, giọng nói vội vàng của lão Ngụy lại vang lên.

Khi nghe thấy vậy, Diệp Phong lập tức cất bước và đi đến quầy ở trung tâm của cửa hàng.

Bảo vật trên các quầy khác đều được đặt trên kệ để mọi người ngắm nhìn.

Duy chỉ có quầy này chỉ đặt ba miếng ngọc bội, nhưng lại được che bằng kính cường lực dày.

Có mấy cái camera trên trần nhà, luôn hướng thẳng vào quầy, từ đó chúng ta có thể thấy sự quý giá của ba viên ngọc bích này!

Nhìn từ xa, ba miếng ngọc bích này trong suốt như pha lê, giống như thủy tinh, nếu nhìn kỹ có thể phát hiện bề mặt ngọc dường như có một chút huỳnh quang, thuần khiết không tì vết, lộ ra vẻ linh hoạt trong suốt.

"Ông Ngụy, chẳng nhẽ những khối ngọc bội này là bảo vật trời đất gì sao?", Diệp Phong âm thầm hỏi.

"Ha ha... Cũng không phải! Bảo vật trời đất rất ít, làm sao có thể có ba khối đồng thời xuất hiện ở đây được? Nhưng, những khối ngọc bội này chất lượng cũng tàm tạm, chỉ đủ để khắc thành Trận pháp bảo vệ cơ thể cấp thấp nhất, mặc dù chỉ là một lần, nhưng nó cũng có ích cho cậu, mua đi!", ông Ngụy nói.

Ông Ngụy tuy nói dễ nghe, nhưng từ góc độ của ông Ngụy mà nói, những thứ "tàm tạm" trong miệng ông ấy đối với Diệp Phong mà nói đều là bảo vật hiếm có!

Lúc này, người thanh niên nhìn thấy Diệp Phong đứng trước những khối ngọc thạch này hồi lâu, cũng đi tới hỏi: "Anh gì này... Anh có hứng thú với mấy viên ngọc này à?"

“Vâng!”, Diệp Phong gật đầu.

"Ha ha... Anh trai, anh quả đúng là có mắt nhìn đấy, vừa nhìn đã thích ngay bảo bối trong cửa hàng! Những khối ngọc bội này đều là thủy tinh Lão Khanh, chủ cửa hàng của chúng tôi đặc biệt lấy từ Myanmar! Tôi dám nói, xét về chủng loại, cả phố đồ cổ không có cái nào tốt hơn!”

(*Lão Khanh không chỉ là tên riêng, mà còn là một đẳng cấp của Ngọc Phỉ Thuý. Khi nói đến Lão Khanh chủng tức là nói đến Ngọc có kết cấu chặt mịn, độ trong cao, xanh thuần chánh, các đốm lý phân bố đều, màu sắc đậm đặc mà không âm u, khi có ánh sáng chiếu vào miếng Ngọc như thể phát quang. Trong chủng Lão Khanh cũng phân chia nhiều đẳng cấp, có loại trong nhiều có loại trong ít, giá cả cũng khác biệt, nhưng cho dù thế nào Phỉ Thuý Lão Khanh đều có giá trị cao, dành riêng để chế tác trang sức cao cấp.

Tên gọi Lão Khanh mang ý nghĩa riêng của nó. Không phải là băng ngọc, không phải là màu xanh. Lão là già, Khanh là mỏ (khai thác), Lão Khanh nghĩa là Ngọc khai thác từ các mỏ lâu đời ở Miến Điện (Myanmar))

Thấy tên thanh niên "khoe khoang", Diệp Phong ngắt lời: "Thủy tinh…gì cơ?"

"A? Cái này mà anh còn không biết à? !"

Thanh niên nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ, nhãi ranh trước mắt này quả không phải người trong giới rồi!

Trong vài phút tiếp theo, Diệp Phong cuối cùng đã hiểu sau khi được người này phổ cập kiến thức, theo mức độ trong suốt, ngọc bích có thể được chia thành thủy tinh, băng, đản thanh, nhu, lệ chi, đậu, v.v. từ cao tới thấp, thủy tinh là nhiều nhất!

Nói chung, ngọc thủy tinh không có màu, giống như ba miếng ngọc bích trước mặt, chúng đều trong suốt và không màu.

Tuy nhiên, nếu nó có màu sắc, thì màu sắc sẽ lộng lẫy và rạng rỡ, tươi sáng và linh động, và giá trị của nó sẽ tăng vọt!

Sau khi nghe anh chàng này nói một tràng dài, Diệp Phong lại hỏi: "Vậy... cần bao nhiêu tiền để mua ba khối ngọc bích này?"

Lời này vừa nói ra, anh chàng kia lập tức ưỡn ngực, đắc ý nói: “Cái rẻ nhất có giá một triệu tệ, còn cái đắt nhất có giá hơn hai triệu tệ, ba khối cộng lại gần năm triệu tệ!"

"Đắt thế!"

Nghe thấy giá, Diệp Phong âm thầm không nói nên lời. Chiếc lớn nhất trong ba chiếc ngọc bích này chưa bằng nửa lòng bàn tay, không ngờ vật nhỏ bé như vậy lại có thể cao tới bảy con số!

Bên kia, gã kia nghe xong lời này, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, hiển nhiên coi Diệp Phong như một tên nghèo mạt rệp, cười lạnh nói:

"Anh trai, ngọc bội trong cửa hàng của chúng tôi giá cả không có gì đáng bàn cãi cả! Loại thủy tinh rẻ nhất trên thị trường cũng có giá này! Nếu là có màu, giá một viên cũng phải là số tiền này!"

Vừa nói, hắn vừa duỗi ra năm ngón tay ra với Diệp Phong, ý chỉ năm triệu!

Ngay sau đó, anh ta lại ngẩng đầu lên, với vẻ kiêu ngạo, như thể anh ta là chủ nhân của những viên ngọc bội này.

Ngày thường anh ta đã gặp không ít "tên kiết xác" như Diệp Phong, nghe thấy mức giá trên trời đều kinh hãi bỏ chạy, sợ lỡ tay làm vỡ thứ gì đó trong cửa hàng sẽ bán nhà để mà đền mất.

Nhưng mà, sau một khắc, Diệp Phong trịnh trọng nói: "Được, tôi muốn mua toàn bộ ba khối ngọc bội này!"

...

"Gì?!"

Lời nói của Diệp Phong khiến anh chàng ngẩn ra, vẻ mặt kinh ngạc, giọng nói có chút run rẩy: "Em... Em trai, đừng đùa, đây là gần năm triệu, không phải năm trăm đâu!"

"Đúng vậy! Tôi biết, quẹt thẻ là được rồi!"

Diệp Phong thản nhiên nói, ngữ khí nhẹ nhàng, tựa hồ đối với năm triệu căn bản không thèm để ý, sau đó từ trong túi móc ra một tấm thẻ.

Vốn dĩ, lần này Diệp Phong tới phố đồ cổ là để mua bảo vật trời đất để luyện chế vũ khí.

Tuy nhiên, sau khi tìm kiếm xung quanh một lúc lâu, không thể tìm thấy gì, thay vào đó, lại bắt gặp khối ngọc bích có thể chạm khắc một trận pháp bảo vệ, mặc dù giá cả cao, nhưng Diệp Phong vừa vặn có thể mua được.

Hơn nữa, trong lòng Diệp Phong, ngay cả ba khối ngọc bội này đã có giá gần năm triệu, như vậy nếu bảo vật trời đất xuất hiện thật thì tiền trong tay tuyệt đối không đủ mua!

Tiếp theo, Diệp Phong bình thản chuyển 4,88 triệu, sau đó lấy ba miếng ngọc bội đi.

Nhìn bóng lưng cậu rời đi, trong lòng người thanh niên vẫn còn kinh ngạc, cậu thật sự vượt xa vẻ ngoài, không ngờ một người trẻ tuổi như vậy lại có thể tùy ý vung tiền mua khối ngọc bội trị giá năm triệu.

Còn Diệp Phong thì ôm ba khối ngọc trong tay, vội vàng về nhà, muốn khắc một trận pháp bảo vệ lên chúng.

Đúng lúc này, ông Ngụy đột nhiên phát ra một tiếng cảm thán không thể tưởng tượng nổi: "Tiểu Phong, hướng mười một giờ bên trái, quán nước ven đường có một khối sắt đen, cậu nhìn thấy không? Bằng mọi giá phải mua!"

Sự háo hức trong giọng nói của ông Ngụy lúc này còn kích động hơn gấp mười lần so với lúc ông ấy nhìn thấy ba viên ngọc bội vừa rồi.

Diệp Phong trong lòng khẽ động, nhìn về phía ông Ngụy nói, phát hiện một mảnh sắt đen, rộng chừng một gang tay, dài ba thước, không hề thu hút ánh nhìn, ném qua một bên đường cũng không ai nhặt!

Chẳng lẽ... vật này là bảo vật trời đất trong truyền thuyết sao?

Mặc dù trong lòng nghi hoặc, Diệp Phong vẫn đi tới.

Chủ quầy hàng là một người đàn ông trung niên trạc bốn mươi, miệng nhọn, má khỉ, dáng người gầy, đôi mắt tam giác thỉnh thoảng để lộ ra ánh mắt của dân con buôn.

Nhưng điều đáng chú ý nhất là nửa miệng bên phải của anh ta cụp xuống, khóe mắt cũng rũ xuống, miệng và mắt cũng cụp, hẳn là "méo miệng", lâm sàng gọi là “mặt liệt” - một dạng bệnh khó chữa

“Em trai, muốn mua cái gì?”, ông chủ đi tới, ân cần hỏi.

Nhưng khi anh ta cười, miệng anh ta còn lệch hơn nữa!

"Ừm... khối sắt trên mặt đất kia giá như thế nào?", Diệp Phong hỏi.

Nghe vậy, ông chủ miệng méo lập tức nói với giọng điệu vô cùng cường điệu: “Em trai, đó là bảo vật gia truyền của gia tộc anh, là từ ông nội của anh truyền lại, nghe đồn là bảo vật quý hiếm được hoàng thất nhà Thanh sử dụng!"

Lời này vừa nói ra, mấy gian hàng bên cạnh ông chủ đã trêu chọc: “Hồ Méo, đừng lừa người khác, gì mà đồng sắt vụn đó là do tổ tiên truyền lại cơ chứ, lừa ai vậy?"

"Đúng! Ai mà không biết nửa năm trước cậu nhặt được vật này trong núi ở quê hương, hoàn toàn không có giá trị gì, ở đây nửa năm cũng không ai để ý tới!"

"Thứ này vô dụng, miễn phí ta cũng không muốn!"

Thấy mình bị người ta vạch trần, ông chủ có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn cố gắng trấn định, nói với Diệp Phong:

"Em trai, đừng để ý bọn họ, bọn họ không biết hàng! Theo anh thấy, khối này rất có duyên với cậu, thế nào, em trai, cậu cho ta số này, thì khối này sẽ là của cậu!"

Vừa nói, anh ta vừa giơ một ngón tay ra với Diệp Phong.

Ngay khi Diệp Phong muốn hỏi xem đó có phải là 10.000 tệ không, người bên cạnh đã nói giễu: "Hồ Méo, 1.000 tệ? Đi ăn cướp đấy à!"

"Khụ khụ..."

Ông chủ mặt méo đỏ mặt, tiếp tục nói: "Cái này... em trai, tám trăm, à không —— năm trăm, anh không chỉ bán cho cậu, còn có thể đưa nó về nhà cho cậu!"

Diệp Phong nghe vậy, không ngờ bảo bối trong miệng ông Ngụy lại rẻ như vậy, liền không chút suy nghĩ lấy từ trong túi ra tờ năm trăm tệ, đưa tới trước mặt ông chủ.

Đối phương cầm lấy tiền, cười đến mang tai, lớn tiếng nói: "Em trai, khối này hiện tại đã thuộc về cậu!"

Nhưng vào lúc này, một giọng nói vô cùng hống hách và ngang ngược vang lên sau lưng hai người:

"Chờ đã! Nhà họ Giang tôi muốn bảo vật này!"
Chương 52: Tứ đại gia tộc Giang Nam

Nghe thấy giọng nói hống hách, Diệp Phong và ông chủ méo miệng đồng thời nhìn về phía sau.

Người lên tiếng là một thanh niên trạc hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, ăn mặc sang trọng, đẹp trai, có đôi mắt sắc lẹm, sống mũi thẳng, đôi môi mỏng, cằm hếch lên một góc 30 độ, như thể khinh thường tất cả mọi người, tỏ ra rất kiêu ngạo.

Nhưng điều bắt mắt nhất là chiếc đồng hồ Richard Mille tourbillon skeleton trên cổ tay trái của hắn, nó tỏa sáng rực rỡ dưới ánh đèn.

Trong giới chơi đồng hồ, Richard Mille còn được mệnh danh là “cái bắt tay của tỉ phú”, tỷ phú không nhất thiết phải đeo Richard Mille, nhưng người đeo Richard Mille nhất định phải là tỷ phú!

Ở góc độ giá nhập, chiếc Richard Mille rẻ nhất cũng hơn trăm nghìn, nằm ở đỉnh cao trong thế giới đồng hồ, nếu so sánh ô tô thì Rolex ngang với Mercedes-Benz, Patek Philippe ngang với Rolls- Royce, như vậy Richard Miller sánh ngang Bugatti!

Có lẽ đối với những người bình thường, họ thậm chí còn chưa từng nghe đến thương hiệu này, nhưng với giới thượng lưu, họ đã rất quen thuộc với nó.

Nhưng giờ đây, chiếc đồng hồ đầu lâu trên tay người đàn ông này lại càng có giá trị hơn.

Nếu có người am hiểu ở đây, họ sẽ thấy rằng đây là phiên bản giới hạn được phát hành trong năm nay và chỉ có 10 chiếc trên thế giới.

Chỉ những người mua hàng đầu sở hữu ít nhất ba chiếc đồng hồ Richard Mille thông thường mới đủ điều kiện đặt hàng phiên bản giới hạn này.

Giá của chiếc đồng hồ này đủ để mua một căn hộ cao cấp ở trung tâm Tô Hành, nơi đất đai rất đắt đỏ.

Mà bên cạnh hắn, có một đạo sĩ trung niên mặc đạo bào, gương mặt gầy gò, có chòm râu dê, dung mạo như tiên.

Trong tay vị đạo sĩ trung niên còn có một chiếc la bàn khắc rất nhiều hình Chu Dịch Bát Quái, không biết làm bằng chất liệu gì, mang đến cho người ta một cảm giác cổ xưa mà thần bí.

Đúng lúc này, trên la bàn có một kim chỉ màu đỏ, chỉ thẳng vào miếng sắt không có gì nổi bật trên gian hàng.

Đạo sĩ trung niên định đi vòng qua khối sắt, lại phát hiện con trỏ màu đỏ cũng đang đung đưa, nhưng nó vẫn luôn chỉ vào khối sắt, không ngừng run rẩy.

Nhìn thấy cảnh này, đạo sĩ trung niên trong mắt hiện lên một tia sáng ngời, ông ta đi tới bên người thanh niên, nhỏ giọng nói vài câu.

Nghe vậy, người thanh niên khóe miệng hơi nhếch lên, hình thành một vòng cung kỳ dị, quay đầu nhìn về phía Diệp Phong, ngạo nghễ nói: "Nhãi ranh, bảo vật này cậu trả giá bao nhiêu?"

“Năm trăm tệ!”, Diệp Phong nói.

"Tôi trả gấp mười lần, bán cho tôi!", tên thanh niên trầm giọng nói, trong giọng nói mang theo ý chí không thể kháng cự.

"Không bán!", Diệp Phong kiên định nói.

"Một trăm ngàn!"

Người thanh niên lập tức tăng giá.

Nghe vậy, sắc mặt ông chủ mặt méo thay đổi rõ rệt, trong lòng anh ta thầm nghĩ, chẳng lẽ một mảnh sắt vụn anh ta tùy tiện nhặt được lại là bảo vật sao?

"Không bán!", Diệp Phong ngữ khí kiên định lắc đầu.

Nghe vậy, thanh niên nhướng mày, hiển nhiên là ngạc nhiên khi bị Diệp Phong cự tuyệt, nhưng vẫn là khinh thường cười lạnh một tiếng, cong môi nói: "Một triệu!"

"Hít!"

Sau khi nghe thấy con số đáng kinh ngạc này, tất cả mọi người có mặt đều há hốc mồm, trong lòng rối bời, nhìn khối sắt bằng ánh mắt khó tin.

Còn ông chủ miệng méo giờ có biểu cảm còn xấu hơn cả khóc, tiếc đến xanh cả ruột!

Nếu anh ta bán khối sắt cho Diệp Phong muộn một chút thôi, thì bây giờ một triệu sẽ là của anh ta!

Đương nhiên, có thể lúc thiếu niên kia ra giá 100,000, anh ta đã bán đổ bán tháo rồi.

...

Lúc này, người thanh niên lộ ra vẻ tự tin, theo ý kiến của hắn, Diệp Phong thoạt nhìn còn non nớt, có lẽ vẫn còn là học sinh, đối với hắn mà nói, một triệu chắc chắn là một cái giá không thể cưỡng lại được!

Không ngờ, sau một khắc, Diệp Phong sốt ruột nói: "Anh nghe không hiểu tiếng Hoa Hạ sao? Nói không bán chính là không bán, trả bao nhiêu tiền cũng sẽ không bán!"

Nếu là một tháng trước, một triệu đối với Diệp Phong mà nói, quả thực là một số tiền khổng lồ.

Nhưng bây giờ, cậu đang ngồi trên giá trị tài sản ròng từ 200 đến 300 triệu, ba khối ngọc bội mà cậu mua vừa rồi có giá gần năm triệu, chỉ một triệu, căn bản không có chút ấn tượng nào đối với cậu cả.

Quan trọng hơn, mảnh sắt đen như mực không bắt mắt này rất có khả năng là một bảo vật trời đất!

Không chỉ ông Ngụy quan tâm như vậy, mà kim chỉ nam kỳ lạ trên la bàn của đạo sĩ trung niên cũng biểu thị như thế, Diệp Phong làm sao có thể bán nó được?

Mà bên kia, nghe Diệp Phong nói vậy, nụ cười trên mặt tên thanh niên trong nháy mắt đông cứng lại, hai mắt khép hờ, tỏa ra sự lạnh lão, nhìn thẳng Diệp Phong, nói ra một câu:

"Nhãi ranh, Giang Vân Phi tôi chưa bao giờ không có được thứ mình muốn! Đừng quá tham lam!"

Từ góc độ của Giang Vân Phi, Diệp Phong rõ ràng đang làm bộ, rồi sẽ đòi rất nhiều tiền!

Nhưng mà, Diệp Phong cũng chả buồn tốn nước miếng với hắn, cúi người nhặt khối sắt đen lên.

Không ngờ, khối sắt này không lớn, nhưng cực kỳ nặng, ít nhất cũng phải trăm cân, đủ để chứng minh mật độ của nó rất cao. Nếu là người bình thường, e là khó có thể nhấc lên được.

Nhưng hiện tại, Diệp Phong dễ dàng cầm khối sắt lên, chuẩn bị rời khỏi nơi này.

Sau khi ý thức được mình bị người ta phớt lờ, trên mặt Giang Vân Phi hiện lên một tia thù hằn, hắn đứng ở trước mặt Diệp Phong, đồng thời nghiêm nghị nói:

"Nhãi ranh, cậu không đi nghe ngóng xem, đồ mà nhà họ Giang ở Dư Hàng chúng tôi thích, toàn bộ tỉnh Giang Nam, ai dám đoạt? Nếu thức thời thì mau bỏ bảo vật xuống!"

"Hừ... Anh cho rằng anh là ai, ông trời à?", Diệp Phong khinh thường nói.

Tuy nhiên, ngay sau đó, một người qua đường đã thốt lên: "Trời ơi! Nhà họ Giang ở Dư Hàng là một trong bốn gia tộc lớn ở tỉnh Giang Nam, đã được truyền thừa hàng trăm năm và có quyền lực rất lớn! Chẳng lẽ. ..anh ấy là thiếu gia của nhà họ Giang sao?”

"Haizzz, bảo bối mà ngay cả cậu Giang cũng để mắt tới, xem ra Hồ Méo lần này thật sự thiếu máu, bỏ lỡ cơ hội phát tài rồi!"

Lúc này, có người hảo tâm thuyết phục Diệp Phong: "Em trai, cậu ngoan ngoãn đưa khối sắt này cho cậu Giang đi, không thể đắc tội với nhà họ Giang đâu!"

...

Nghe được mọi người bàn luận, Giang Vân Phi tuy rằng bề ngoài bình tĩnh, nhưng trên mặt lại càng thêm kiêu ngạo, hận không thể hếch lỗ mũi lên trời.

Sắc mặt Diệp Phong không khỏi trầm xuống khi nghe những lời này, hỏi những người tốt bụng xung quanh mình: "Nguồn gốc của gia tộc nhà họ Giang này là như nào?"

Trong vài phút tiếp theo, dưới sự phổ cập của mọi người, Diệp Phong cuối cùng đã hiểu ra rằng tứ đại gia tộc ở tỉnh Giang Nam là chỉ bốn gia tộc đứng đầu tỉnh Giang Nam, đó là——

Họ Trần ở Hải Ninh, họ Tưởng ở Phụng Hóa, họ Du ở Thiệu Hưng và họ Giang ở Dư Hàng.

Bốn gia tộc này có lịch sử lâu đời, lưu truyền mấy trăm năm, cao cao tại thượng, có thể gọi là cụ kị ở tỉnh Giang Nam.

Ví dụ, nhà họ Sở của Sở Mai Dung được coi là gia tộc hạng nhất ở Tô Hành, nhưng bên ngoài Tô Hành, danh tiếng của nhà họ Chu không quá nổi tiếng.

Ở toàn tỉnh Giang Nam, nhà họ Chu nhiều nhất cũng là thế lực trung lưu, còn lâu mới có thể so sánh với tứ đại gia tộc.

Cũng giống như nhà họ Trần ở Hải Ninh, ở triều trước bọn họ được xưng là "đệ nhất danh gia", nhất môn tam các lão, lục sách ngũ thư, vô cùng hiển hách.

Họ Tưởng ở Phụng Hóa và họ Dư ở Thiệu Hưng cũng sản sinh ra nhiều nhân vật nổi tiếng khắp cả nước.

Đối với gia tộc họ Giang, người ta đồn rằng tổ tiên là Thẩm Vạn Tam, từng là người giàu có nhất thế giới, với "số tiền khổng lồ và đất đai khắp thiên hạ", nhưng với những thay đổi của thời đại, vì nhiều nguyên nhân, họ Thẩm đổi tên thành họ Giang.

Ngày nay, mặc dù nhà họ Giang chưa như Thẩm Vạn Tam hồi đó, nhưng nếu khối tài sản của họ nổi lên, đó chắc chắn sẽ là một con số khổng lồ, sẽ lọt vào danh sách giàu có.

Tất cả mọi người có mặt đều không ngờ rằng người thừa kế của gia tộc họ Giang Dư Hàng lại xuất hiện trong giới đồ cổ này, thậm chí còn thích thú với khối sắt này.

Tuy nhiên, sau khi biết danh tính của bên kia, Diệp Phong khẽ lắc đầu và nhẹ nhàng nói:

"Nhà họ Giang ở Dư Hàng thì liên quan gì đến tôi? Khối này tôi mua, cũng không muốn bán, chẳng lẽ anh muốn cướp?"

Diệp Phong lãnh đạm, tựa hồ căn bản không thèm để ý tới Giang Vân Phi trước mặt.

Nói xong, cậu ôm cục sắt sải bước ra ngoài.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Giang Vân Phi tái nhợt, lập tức nổi giận mắng to: "Chờ đã! Ai nói bảo vật này là của cậu?"

Bình luận

Truyện đang đọc