CUỒNG LUYẾN PHARAOH VƯƠNG

Sao lại có chuyện như vậy, cậu đột nhiên bị cuốn vào lịch sử, còn trở thành thần Mặt Trăng. Cậu sẽ ở lại đây bao nữa? Không phải sẽ ở Ai Cập cổ này mười năm tám năm chứ? Nghĩ đến da đầu đã run lên rồi.

Bây giờ là năm 2117 trước công nguyên, cách Vương Triều thứ tám Ai Cập cổ bị diệt vong chỉ còn ba năm, trong ba năm này sẽ phát sinh chuyện gì sao? Vương Triều thứ tám đã tồn tại, tại sao ở trong sách sử không ghi lại?

Baker đang có mục đích gì lại tốn công sức đem một người bình thường như cậu tới Ai Cập cổ này? Nhìn dáng vẻ của y nhất định có âm mưu, nhưng mà hiện tại cậu kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay, còn lo lắng những chuyện này, mặc cho người khác định đoạt thôi, ai bảo Baker cầm trong tay điểm yếu của cậu? Baker chết tiệt đến cùng muốn làm cái gì? Thân phận của y thật sự chỉ là tế tự thôi sao?

Bất quá, cậu là người dễ thích ứng trong mọi tình cảnh, từ nhỏ đã là cô nhi, cũng đã tạo cho cậu tính kiên cường, cho nên cậu phải nghĩ cách có thể thuận lợi trở về. Đối với những người không hiểu tính cách của cậu nhất định sẽ cho là cậu lạnh lùng lại ít nói chuyện, kỳ thật đó chỉ là biểu hiện giả dối của cậu, ở cô nhi viện chờ đợi lâu như vậy, chẳng lẽ còn không biết lòng người dễ thay đổi sao? Người bình thường, nên dùng cách đối xử với từng người, không phải sao? Sống nhiều mặt mới thích hợp với xã hội này!

“Ai! Xem ra chỉ có thể nhận mệnh thôi, trên thế giới ngoại trừ nhận mệnh của bản thân ra không có người thứ hai? Đi một bước tính toán một bước! Đến đâu thì hay đến đó! Sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy…”

"Ngươi đang lầm bầm lầu bầu cái gì?” Bên tai đột nhiên vang lên tiếng nói, Khải Nhạc cả kinh, mãnh liệt quay đầu lại. Vô tình mặt Oropesa gần kề, khiến cho môi hai người khẽ chạm nhau.

“Anh…”

“…”

Vừa rồi… Đã xảy ra chuyện gì, cậu vô tình hôn một người nam nhân, hơn nữa còn là Pharaoh! Khải Nhạc đưa tay lau lau đôi môi, khiếp sợ mà trừng mắt nhìn nam nhân ở trước mặt, không biết nên phản ứng ra sao.

Đối với sự khiếp sợ của cậu, đối phương chỉ nhíu mày, nhếch môi nói: “Hương vị cũng không tệ!”

“Hả?” Khải Nhạc ngây ngốc mà phát ra một tiếng, không rõ ý tứ của hắn.

Oropesa Seth chỉ vào bờ môi của mình nói: “ Điều này.”

“Cái gì? Anh…” Cuối cùng Khải Nhạc cũng kịp phản ứng, dùng sức lau bờ môi, không phải cảm thấy chán ghét hay kinh tởm, chỉ là phản ứng tự nhiên thôi.

“Ngươi cảm thấy chán ghét sao?” Oropesa Seth nguy hiểm nheo mắt nhìn chòng chọc cậu.

“Tôi không phải chán ghét, chỉ là không thích cùng người khác đụng chạm thân mật mà thôi.” Khải Nhạc nhìn thẳng vào hắn, bình tĩnh nói ra ý nghĩ của mình.

“Ngươi biết mình đang nói chuyện với ai không?” Bội tát Seth lạnh lùng nắm lấy cằm của cậu."Đừng tưởng rằng Baker nói ngươi là thần Mặt Trăng, ta sẽ tin.”

“Đừng nói anh không tin, ngay cả tôi còn không tin.” Khải Nhạc nghiêng đầu quét qua mắt hắn một cái, giãy tay của hắn ra, đứng dậy.

Không biết tại sao, cậu cảm thấy trước ánh mắt này của Oropesa Seth, đối với cậu tồn tại nét địch ý, luôn dùng ánh mắt phòng bị nhìn cậu, khiến cho cậu không được thoải mái.

“Ngươi nói cái gì?” Oropesa Seth nghi ngờ "Không phải ngươi do Baker tìm về sao?”

Baker ở Ai Cập đảm nhiệm chức vụ Đại Tế Ti, địa vị của y nằm dưới quyền của hắn. Baker đối với hắn một mực trung thành và tận tâm, nhưng cho đến bây giờ hắn vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng người này. Cho dù lần trời mưa này, công lao của Baker không thể nào không ghi nhận, nhưng vị trí hiện tại của Pharaoh là vua của Ai Cập, có rất nhiều người nhìn ngó, khó loại bỏ Baker không muốn. Y là nhân vật lợi hại như vậy, không thể không đề phòng.

Người trước mắt này, trong lúc vô tình chẳng những trợ giúp hắn ổn định lòng dân, đồng thời cũng củng cố địa vị của hắn, theo như Baker nói, cậu là trời cao phái tới trợ giúp hắn. Nhưng mà hắn không hoàn toàn tin tưởng Baker, vậy lấy gì tin tưởng cái người lai lịch không rõ ràng trước mắt này đây?

“Ha ha, tìm? Nên gọi là ép buộc hoặc là thân bất do kỷ thích hợp hơn?” Khải Nhạc tự giễu nói.

“Xem ngươi đến đây rất không tình nguyện! Cũng thú vị, nói ta nghe một chút!” lời nói của Khải Nhạc trong tựa hồ khơi gợi hứng thú của Oropesa Seth.

“Đúng vậy! Tôi có thể tình nguyện sao? Tôi…” Khải Nhạc vốn nghĩ muốn nói hết những điều trong lòng, cậu nghĩ đến những lời Baker cảnh cáo, lập tức đổi chủ đề: “Ý của tôi là, anh cũng thấy đấy, tôi chỉ là người bình thường, căn bản không phải thần Mặt Trăng gì đó, đừng nói đùa nữa.”

Oropesa Seth vốn cho là cậu sẽ tự cho mình là thần Mặt Trăng, dù sao đây cũng là vinh dự ai cũng mơ tưởng, không phải sao? Không nghĩ tới cậu lại phủ nhận chuyện này, thật sự quá kì quái, cậu rốt cuộc là người như thế nào? Cậu sự thật là bất đắc dĩ do Baker tìm đến sao? Hay là bọn cậu đang có âm mưu gì?

Bình luận

Truyện đang đọc