CUỒNG LUYẾN PHARAOH VƯƠNG

Trên không trung tảng sáng sớm, một vì sao nhanh chóng rơi lạc…

Tại sao lại đến nơi này?

Cái này là cảnh kì quái mà cậu hay mơ… Không có bất kỳ thay đổi!

Vô số ánh sáng lập loè của những ngôi sao trong không gian đen kịt, yên tĩnh như vậy, cô đơn như vậy, lạnh như băng như vậy…

Đây đến cùng chính là cảnh trong mơ của mình và Tác Baker?

“Tác Baker! Tôi biết rõ anh đang ở đây, tại sao không ra đây?” Đã chờ đợi hồi lâu nhưng Khải Nhạc vẫn không thấy bất luận bóng người nào, nhìn quanh bốn phía, nhịn không được mà kêu lên.

“Thực xin lỗi, tôi chỉ là.. Không biết nên đối mặt với ngài như thế nào!”

Chờ đợi một lúc, theo lấy âm thanh khoan thai như lưu thủy bàn, thân ảnh Tác Baker chậm rãi từ trong bóng tối hiện ra.

Tựa hồ sớm đoán trước được, Khải Nhạc đối với sự xuất hiện của y thậm chí liền mắt cũng chưa nháy hạ xuống, chỉ là ngực đột nhiên xuất hiện cảm giác buồn bực sâu sắc, khiến cho hắn có chút không thở nổi.

Tác Baker như vậy mà lại nói ba chữ ‘Thực xin lỗi’, rốt cuộc là tại sao?

Chẳng lẽ… cái gì nên tới cũng tới rồi sao?

“Thực xin lỗi! Đã đến lúc rồi đúng không?” Khải Nhạc khó nén đau lòng mà nói nhỏ.

“Ngài…” Tác Baker khẽ giật mình, tựa hồ không nghĩ tới Khải Nhạc sẽ hỏi như thế, kinh ngạc đến mức không biết trả lời ra sao.

“Chẳng lẽ không đúng sao? Anh đến là để đưa tôi trở về không phải sao?”

Khải Nhạc giương mắt nhìn y, lộ vẻ sầu thảm, mỉm cười đắng chát làm cho lòng người khác cũng thấy chua xót, giọng điệu nhàn nhạt mà thấp như không nghe thấy gì.

“Khải Nhạc… Ngài sao lại… Biết được?” Tác Baker khó biểu hiện ra quẫn bách.

“Ha ha… Tác Baker, anh nên biết tôi cũng không đần, đã trải qua nhiều chuyện như thế tôi mơ hồ cảm thấy rất thông suốt, anh chẳng qua chỉ là một con cờ phía sau người kia mà thôi, mà người kia chính là người mà anh yêu! Các người lợi dụng tôi tới chỗ này đều là có mục đích không phải sao? Anh cũng không phải thật tâm thần phục Bội, mục đích thực sự của các người là muốn đẩy hắn xuống, mà tôi đây cũng vậy, không phải Hạnh Vận Tinh của Bội, mà là ngược lại, sự xuất hiện của tôi tựa hồ là vận rủi của Bội, điều này tôi biết được là khi tôi nhiều lần cự tuyệt anh đưa tôi trở về, cho nên tôi lần nữa trốn tránh, lần nữa phủ nhận tình yêu đối với hắn, tôi rất sợ chính mình sẽ làm hắn vạn kiếp bất phục, nhưng mà… Tôi thật sự không còn cách nào cự tuyệt yêu thương mãnh liệt của Bội, cái loại tình yêu làm lòng người đau đớn, nhưng thật ra tôi rất khát vọng được yêu! Cho nên… Tôi chính là ích kỷ để rơi vào tay giặc rồi, hiện tại mục đích của các người đã đạt được thành công rồi! Còn tôi… Tự nhiên cũng mất đi giá trị lợi dụng! Tuy nhiên tôi cũng không thể tổng kết ra toàn bộ chân tướng của chuyện này, nhưng mà, tôi tin tưởng anh nhất định sẽ nói cho tôi biết đúng không?”

Khải Nhạc dùng giọng điệu không để cho nghi vấn ung dung mà trần thuật nói, đau lòng đến mức chỉ còn lại chết lặng, nguyên lai giảng thuật hết ẩn sâu ở sâu trong nội tâm đau đớn cùng bí mật, đúng là một cảm giác ủ rũ trước nay chưa từng có.

“Khải… Ngài thật sự rất thông minh, cái gì cũng bị đã ngài đoán đúng, tôi không biết nên làm sao để hình dung tâm tình của mình hiện tại, tôi thật sự không nghĩ tới ngài sẽ đoán được tất cả, nói không kinh ngạc là gạt người, ngài nhất định rất hận tôi!”

Đây là một điều đương nhiên! Dù sao Khải Nhạc cũng là người vô tội, cậu hoàn toàn có lý do thống hận y, nhưng mà câu trả lời của Khải Nhạc lại một lần nữa làm y tức cười.

“Không! Tôi không hận anh, có lẽ ở thời điểm nếu tôi không hiểu cái gì là yêu, thật sự tôi sẽ phi thường hận anh, mà hiện tại… Tôi một chút cũng không hận anh, bởi vì tôi biết rõ, một khi đã yêu người nào đó, liền sẽ vì người đó mà liều lĩnh. Có lẽ anh không tin! Tôi đây còn muốn cảm ơn anh.” Khải Nhạc bình tĩnh nói, không có một tí hận nào, lại càng không mang một tia dối trá nào.

“Cảm ơn... tôi? Tại sao?” Tác Baker gian nan mà lẩm bẩm nói.

“Bởi vì nếu như không có những lời nói của anh, tôi cả đời cũng sẽ không hiểu được cái gì là yêu, vĩnh viễn cũng sẽ không gặp được người quan trọng nhất đời tôi, càng sẽ không nhấm nháp đến tình yêu mỹ diệu, hiện tại… Tôi biết là mình có tình yêu, có thể yêu một người, đồng thời cũng được người đó yêu lại, như vậy đã đã đủ rồi… Tôi đã thỏa mãn, thật sự thỏa mãn…”

Lúc nói đến đây, trong giọng nói Khải Nhạc thậm chí xen lẫn lấy một chút điềm mật, ngọt ngào, và đắng chát…

Chẳng lẽ, hạnh phúc là ngắn ngủi như vậy sao?

Bình luận

Truyện đang đọc