CUỒNG LUYẾN PHARAOH VƯƠNG

“Ah ──! Không muốn…”

Một tiếng thét kinh hãi đập nát cả phòng thẩm tịch, Khải Nhạc đột nhiên từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh bật lên giống như từ trên giường ngồi dậy, bởi vì tỉnh dậy quá nhanh mà cảm thấy một hồi mê muội, thật vất vả chống đỡ thân thể cậu thở hổn hển không ngừng, toàn thân đầy mồ hôi lạnh, lồng ngực kịch liệt phập phồng biểu lộ kinh hoảng.

Bầu không khí ngột ngạt thở như thế nào đều cảm giác tựa như không đủ, chỉ có thể hé miệng cùng cái mũi cùng một lúc hoạt động, nhắm chặt hai mắt tựa hồ còn chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn ác mộng.

Thật đáng sợ, cơn ác mộng thật sự là đáng sợ, làm cho cậu cảm thấy sợ hãi, là vì vậy mộng quá mức chân thật rồi, cậu cảm giác mình đang ở trong mộng vùng vẫy rất lâu… Rất lâu… Mới có thể đưa chính mình từ đó thoát ra.

Cẩn thận từng li từng tí mà mở hai mắt ra có chút chua xót, chỉ dám mở ra một ít nhìn thoáng quanh một phát bốn phía, chỉ sợ chính mình vẫn đang ở trong mộng, dần dần, sau đó hết thảy trước mắt cuối cùng cũng rõ ràng, cậu mới mở to hai mắt buông ra một câu chửi thề.

Vết thương toàn thân đau xót không dứt, nửa người dưới giống như đã mất đi tri giác, thân thể sau vài lần tình ái có lẽ đã làm cậu cảm thấy quen rồi, qua không được bao lâu, cần phải thích ứng thôi.

Cúi đầu ngắm nhìn bộ dạng chính mình chằng chịt màu đỏ sậm của dấu hôn trên lồng ngực, một mùi vị của thuốc xông vào mũi, thân thể cũng có một loại dị thường khác với thường ngày, như thế xem ra, có lẽ đã có người giúp cậu thoa thuốc, khó trách so với lúc trước ít đau hơn một ít, Khải Nhạc không khỏi âm thầm cười khổ.

“Ha ha… Ách… Khục khục…”

Khải Nhạc cười nhẹ cảm giác giữa cổ mãnh liệt đau đớn sau két một tiếng dừng lại, nương theo lấy chính là kịch liệt ho khan, giữa cổ họng như có trăm ngàn con kiến ở gặm cắn, tựa hồ thân thể đang trong quá trình phục hồi, cảm quan công năng trước phát huy tác dụng.

“Khục khục… Khục…”

Vì muốn giảm bớt cảm giác khó chịu này, Khải Nhạc đầu tiên nghĩ đến nước, không cần cố sức đi tìm, cách cậu ba bốn bước trên mặt bàn đặt đầy ấm nước cùng chén trà.

“Khục… Khục khục…aah!”

Đang lúc Khải Nhạc chuẩn bị đứng dậy xuống giường, lại không nghĩ rằng hai chân vừa mới chạm đất, cả người liền mất đi trọng lực mà hung hăng ngã trên mặt đất.

Rơi một phát vừa mạnh lại vừa mãnh liệt, có thể tinh tường nghe được âm thanh va chạm giữa sàn nhà cùng xương cốt, Khải Nhạc nằm sấp trên mặt đất cơ hồ cả buổi không thể kịp phản ứng, trải qua thời gian rất lâu mới có thể thích ứng, Khải Nhạc mới miễn cưỡng mà ngồi dậy.

Nhưng mà, phản ứng đầu tiên của cậu không phải là kiểm tra vết thương của mình ở chỗ nào, mà là xem xét chân của mình, một loại cảm giác giống như cơn ác mộng đáng sợ chạy lên não.

Không thể nào! Không thể nào như vậy được! Cậu cảm giác được đau đớn, cái này đã nói lên cậu hiện tại nhất định là ở trong hiện thực, nhưng mà tại sao? Chân của cậu rõ ràng còn nguyên vẹn, nhưng tại sao chẳng còn cảm giác.

Sau khi thử vô số lần để đứng lên mà không có kết quả, tâm Khải Nhạc đã nguội nửa thanh, đả kích khiến cho cậu như bệnh tâm thần cuồng loạn đánh xuống bắp chân của mình.

Nhưng mà… Càng làm cho trái tim của cậu cảm thấy trái tim băng giá, chỉ là lúc cậu tự đánh chân mình thì phát hiện trên tay mình đang đeo một chiếc nhẫn, cậu khiếp sợ mà ngừng hết thảy động tác, giống như đá hóa, chỉ là không thể tin được mà trừng mắt nhìn ngón áp út phía tay trái của mình.

Không ──!

Cậu không cần, chiếc nhẫn này chỉ đưa cậu vào một vực sâu một chút giãy dụa cũng không thể, tại sao lại như vậy, Bội hắn đến cùng đang nghĩ cái gì? Tại sao không chịu buông tha cậu, như vậy vận mệnh rốt cuộc là ai an bài!

Trước mắt cơ hồ hoàn toàn hệt như ác mộng, cái này… Rốt cuộc là thật hay là ác mộng? Cậu đã không thể phân biệt được nữa rồi.

Trong đầu ác mộng không ngừng tái hiện, mà sự thật trước mắt lại khiến cho cậu không muốn đối mặt, cậu thống khổ mà ôm lấy chính mình, vò lấy mái tóc đen nhánh.

Không, điều này không có khả năng là sự thật, không phải ──!

Khải Nhạc điên cuồng mà kéo chiếc nhẫn, muốn đem nó từ ngón tay giật xuống, cho dù cậu biết rõ làm như thế chỉ là phí công, cậu vẫn ngoan cường kéo xuống.

Đáng tiếc, chính là đây không phải lần đầu tiên cậu đeo lên chiếc nhẫn này, nó giống như cùng ngón tay hoà hợp làm một thể, mặc kệ cậu nhiều lần dùng sức, chiếc nhẫn vẫn quấn chặt lấy ngón tay mà không một chút bất động.

Loại vô lực này bất đắc dĩ khiến cho cậu cảm thấy bất lực mà muốn khóc, giống như những tưởng tượng và ác mộng đều biến thành sự thật, cậu thật sự sợ hãi, như bị xối nước đá mà hàn triệt tim phổi…

Bình luận

Truyện đang đọc