CUỒNG LUYẾN PHARAOH VƯƠNG

Oropesa Seth cảm thấy rất vui vẻ, nhịn không được lại xoa xoa khuôn mặt Khải Nhạc, nhưng lần này không cẩn thận khiến cho chiếc nhẫn Lluç chi nhãn chạm phải mặt Khải Nhạc.

"A..." Khải Nhạc rên lên một tiếng trầm thấp, theo trực giác nghiêng đầu qua chỗ khác.

"Xảy ra chuyện gì? Khải!" Tay Oropesa Seth dừng ở bên cạnh khuôn mặt Khải Nhạc, vẻ mặt lo lắng nhìn gương mặt Khải Nhạc.

Khải Nhạc chỉ là lắc đầu, nhưng đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, đưa tay nắm chặt bàn tay cực đại đang gần sát khuôn mặt kéo đến trước mắt mình, trong đầu nghĩ suy nghĩ điều gì đó mà nhìn chằm chằm lên ngón tay đeo chiếc nhẫn Lluç chi nhãn của Oropesa Seth.

"Khải?"

Vì hành động bất ngờ của Khải Nhạc làm cho Oropesa Seth cảm thấy hưng phấn đồng thời cũng làm cho hắn cảm thấy nghi hoặc.

Ánh mắt Khải Nhạc dừng lại trên chiếc nhẫn, nỗi lòng lại nghĩ đến điều xa xăm. Hết thảy tất cả mọi chuyện xảy ra, nguyên nhân tựa hồ cũng là vì cái thứ này, chiếc nhẫn này có tên là Lluç chi nhãn, nó đến cùng là có ma lực thần kì gì?

Còn Tác Baker, tại sao mấy hôm nay không nhìn thấy y, y đã đi đâu rồi? Không có y, cậu căn bản không biết cách để trở về!

Tại sao mấy hôm nay không thấy tăm hơi của y đâu? Mặc dù hiện tại không biết Tác Baker có ý đồ gì, nhưng lại không thể không dựa vào sự trợ giúp của y.

Cậu cảm thấy buồn cười cho bản thân, cảm giác mình tựa như một thằng ngốc, ngu muội để mặc cho kẻ khác điều khiển.

"Khải? Suy nghĩ cái gì?" Oropesa Seth nắm chặt tay Khải Nhạc thăm dò.

Cảm giác được trên tay có lực đạo, Khải Nhạc cuối cùng hồi thần lại, trong lúc lơ đãng thốt ra "Không có gì, tôi chỉ là đang nghĩ tại sao dạo này không thấy Tác Baker?"

Nghe vậy, Oropesa Seth có chút giật mình, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ điềm tỉnh, lập tức trầm giọng mà hỏi.

"Em tìm y làm gì?"

"Cũng không có gì, chỉ là thuận miệng hỏi."

Khải Nhạc nhìn được biểu cảm của Oropesa Seth, cảm thấy có chút kì lạ, quan sát ánh mắt của hắn, giống như đang che giấu điều gì đó.

"Thật sự chỉ như vậy thôi sao?"

Kỳ thật trong khoảng thời gian này, Khải Nhạc đã từng hỏi thị vệ và thị nữ tình hình của Tác Baker, chỉ là nhận được một câu trả lời duy nhất là ""Không biết". Điều này không khỏi làm cho cậu cảm thấy khó hiểu.

Xem ra muốn biết được hành tung của Tác Baker, chỉ có thể hỏi Oropesa Seth mới biết được, nhưng những ngày qua với sự quan sát của cậu, cậu phát hiện Oropesa Seth đối với Tác Baker tựa hồ có phần "mẫn cảm". Mặc dù không biết nguyên nhân ở chỗ nào.

Nhìn khuôn mặt hồ nghi của Oropesa Seth càng lúc càng tối đi, trực giác Khải Nhạc cũng biết được câu trả lời, cho dù hắn nói cho cậu biết, ai có thể cam đoan lời hắn nói là thật?

Trải qua một hồi trầm ngâm, Khải Nhạc quyết định không cần nóng vội, vì muốn gạt đi sự nghi ngờ của Oropesa Seth nên cậu không thể không nói dối, cậu vốn nói dối rất vụng về nên có chút lo sợ.

"Thật sự, không có gì quan trọng, tôi chỉ muốn cám ơn y."

"Cảm ơn hắn?" Oropesa Seth khó hiểu cau mày hỏi.

"Đúng vậy! Nếu như không có hắn, chúng ta... Cũng không thể có cơ hội gặp nhau, càng không có khả năng yêu nhau không phải sao?"

Khải Nhạc giả vờ ngượng ngùng cúi đầu xuống, mang theo ngọt nào từ miệng thốt ra, nhưng trong lòng lại nghĩ nếu như không có y, cậu làm sao để trở về đây.

Có lẽ tình yêu thật sự sẽ làm cho con người mù quáng, Oropesa Seth chẳng những không nghi ngờ Khải Nhạc khi cậu đang vụng về nói dối, ngược lại bởi vì trong lời nói thẹn thùng kia đã khiến hắn hạnh phúc khôn xiết, nhịn không được lại đem cậu kéo vào lòng ngực, lẩm bẩm nói:

"Khải!Ta thật sự rất yêu em."

Khải Nhạc tùy ý để Oropesa Seth vuốt ve, một hồi cảm giác mỏi mệt không tự giác mà dâng lên, không thể ngờ rằng gạt người là một việc mệt mỏi như thế, đôi mắt cũng nhịn không được nữa mà áp xuống, mảng tối đen che tầm nhìn, từ từ mà thiếp đi...

Bình luận

Truyện đang đọc