CUỒNG LUYẾN PHARAOH VƯƠNG

Khải Nhạc để mặc cho Oropesa Seth cường ngạnh ôm lấy, hắn siết chặt cậu vào lồng ngực, khiến cho cậu vì có chút đau mà thanh tỉnh.

Đầu óc cậu trống rỗng, mắt hướng nhìn bức họa được vẽ tinh mỹ trên trần nhà, không cách nào hiểu được Oropesa Seth đang nghĩ cái gì. Tại sao người hắn yêu không phải một ai khác mà lại là cậu? Tại sao cậu lại một mực trốn tránh tình yêu này của hắn?

“Khải, Em không muốn nói chuyện với ta sao?” Vì không nghe cậu trả lời, Oropesa Seth có chút bối rối.

Khải Nhạc gạt bỏ những suy nghĩ lung tung của mình, quyết định trung thành với kế hoạch lúc đầu, đã đi tới bước này, cậu cũng không thể thay đổi được kế hoạch, đối với cậu bất luận có chuyện gì xảy ra cũng không thể thay đổi quyết định của mình được nữa, mặc kệ con đường này là đúng hay sai, cậu nhất định phải rời khỏi đây. Mặc kệ ai nói cậu cố chấp cũng được, ngu xuẩn hoặc là hồ đồ cũng được, đáy lòng của cậu ngoại trừ muốn thoát khỏi đây thì chẳng còn gì cả.

“Tôi không có tức giận, cũng không hối hận, tất cả đều là tôi tự nguyện.”

Khải Nhạc nhu hòa nói, nhưng trong nội tâm suy nghĩ hoàn toàn trái ngược với lời nói, đầu càng tiến sát cổ Oropesa Seth.

Lời nói của Khải Nhạc giống như một viên thuốc an thần khiến Oropesa Seth không một chút nghi ngờ nào, tâm của Oropesa Seth cũng vì vậy lại vung lên từng đợt từng đợt rung động.

Cánh tay Oropesa Seth chậm rãi buông Khải Nhạc ra, nâng gáy của cậu lên, ngón tay xuyên qua những sợi tóc mềm mại, đôi mắt thâm thúy nóng bỏng nhìn cậu, không một từ ngữ nào có thể hình dung được tình yêu của hắn hiện tại.

“Khải! Nói em yêu ta lần nữa đi.” Giọng Oropesa Seth khàn khàn nói với cậu.

Khải Nhạc nghiêng nhìn ánh mắt nóng bỏng của Oropesa Seth, cười yếu ớt nói “Tôi yêu anh!”

“Nói lại lần nữa.”

“Tôi yêu...ưm…”

Không đợi Khải Nhạc nói xong, Oropesa Seth đã dùng tốc độ sét đánh đem môi của mình áp vào môi cậu, đầu lưỡi linh hoạt tiến quân thần tốc, đưa vào khoang miệng non mềm.

Nụ hôn cấp tốc bá đạo, Khải Nhạc ngay cả cơ hội thở cũng không có, toàn bộ quy trình chỉ có Oropesa Seth chủ động, hôn đến lồng ngực cậu như lửa đốt và bị trút hết không khí khiến cho cậu khó chịu, trực giác nghĩ muốn phản kháng.

“Khải! Ta cũng vậy, cũng yêu em!”

Oropesa Seth ma sát đôi môi Khải Nhạc, khàn khàn nỉ non. Hắn buông tha cánh môi đã sưng đỏ của cậu, bắt đầu một đường hôn khác, hắn hôn lên tai và cổ của cậu.

Khải Nhạc muốn mở miệng, đột nhiên phát hiện giữa đùi có một vật cứng, da gà chậm rãi dựng lên, cậu không tự nhiên mà giật giật, muốn tránh đi, một lần nữa cậu cảm thấy sợ.

“Khải, đừng nhúc nhích!”

Hai đầu lông mày Oropesa Seth xẹt qua một thần sắc thống khổ, áp lực nói “Để cho ta như vậy vuốt ve em, nếu không ta sợ mình nhịn không được lại muốn em.”

Cho dù hắn đang muốn Khải Nhạc sắp điên rồi, nhưng nghĩ đến tối hôm qua hắn đã không cố gắng tiết chế, nhìn thần sắc Khải Nhạc đã mệt mỏi, thật sự nhìn cậu như vậy hắn cảm thấy không đành lòng, cho nên hắn đành cực lực ngăn chặn dục vọng hiện tại của mình lại.

Xem ra cũng nên đi tắm rửa rồi, có thể tắm rửa sẽ giúp hắn dập tắt cơn dục hỏa đang hừng hực trong cơ thể.

Thật không dám tưởng tượng, hắn chỉ cần nhìn Khải Nhạc thì dục vọng sẽ xuất hiện, chẳng lẽ hắn vẫn còn chưa thỏa mãn sao? Oropesa Seth cười khổ.

Trán của hắn nhẹ nhàng tiến gần trán Khải Nhạc, hơi thở nóng bỏng phun trên mặt cậu, Khải Nhạc khó khăn cử động, có chút quay đầu tránh Oropesa Seth, những lúc hắn như thế này đều khiến cho cậu không được tự nhiên.

Thân cùng là nam nhân, tại sao chính mình sao lại vô lực, bị một nam nhân khác ôm hôn như thế mà không có bất kỳ quyền và khả năng chống cự nào.

Khải Nhạc nhìn xung quanh phòng ngủ hoa lệ, nhàn nhạt nở nụ cười, mang theo năm phần lạnh lùng cùng năm phần châm chọc bản thân…

Bình luận

Truyện đang đọc