ĐẠI THỢ RÈN TIỂU MẬT ĐÀO

- ---

Hạ:

Mật Đào Quán khai trương, Cố Thừa Nam cùng cố Tình đi tới hỗ trợ. Hắn cố ý để cho cháu gái đi lên lầu giúp đỡ Điền Liễu, bản thân lại ở dưới hỗ trợ Điền Anh.

Thật ra hắn là một nam nhân, cũng không hiểu được mấy cái đồ chơi của trẻ con này, cũng không giúp được cái gì. Chẳng qua là hắn có thể giải tán mấy đám đông đang túm tụm lại với nhau, để không có người thừa cơ trộm vặt được, thời điểm có người tới hỏi đồ vật này bao nhiêu tiền, hắn lại có thể lượn ra trước mặt Điền Anh nói mấy câu, hỏi nàng giá tiền.

Rốt cuộc, tiễn đi một đợt khách, cửa hàng yên tĩnh lại hắn lại nhân cơ hội này dán tới bên cạnh Điền Anh, thấp giọng nói:" muội không cùng đi học với Tiểu Tình sao? tính cả đời nhìn cửa hàng này?"

Hai mắt sáng ngời nhìn biểu tình của tiểu cô nương trước mắt, thấy tia sáng trong mắt của nàng, vui sướng nhưng ngay sau đó lại ảm đạm xuống, rũ mắt nói: " ta không đi, chỗ đó không phải chỗ ta có thể đến được."

" vì sao lại không thể đi? Tuổi của muội cũng không lớn, vừa vặn có thể cùng Tiểu Tình đi cùng."

" chính là...." Điền Anh cảm thấy, đại tỷ đưa mình tới Hàm Đan là muốn nàng hỗ trợ chăm sóc a Huyên, nếu như nàng lại đi học vậy sẽ không có thời gian chăm sóc a Huyên. Nàng ở nhà tỷ phu ăn không uống không, lại không có chăm sóc cho cháu gái trong lòng không yên.

" chính là cái gì? Muội có phải sợ vào học sẽ muộn hơn người khác không sẽ bị người khác cười? Không có việc gì, muội yên tâm, có ta ở đây, ta có thể dạy muội học bù nha." Cố Thừa Nam vỗ ngực bảo đảm.

" không phải, ta không có sợ cái này."

" vậy muội lo cái gì?" hắn gắt gao hỏi.

A Huyên giơ chuồn chuồn bằng trúc trong tay, cười hì hì đi tới: " dì nhỏ dì nhỏ, chuồn chuồn trúc."

Điền Anh ngồi xổm xuống, nhận lấy chuồn chuồn trúc, tay khẽ cong, khiến cho chuồn chuồn bay thật cao đi ra ngoài: " A Huyên có muốn học chơi cái này không?"

" có, con cũng muốn chơi." A Huyên đi theo chuồn chuồn đi ra ngoài, hoắc trầm đi theo con gái, thấy trong tiệm không có nhiều người không cần phải nhìn Tiểu Đào, liền ôm con gái lên đi tới hậu viện sau cửa hàng.

Nhìn bóng dáng a Huyên rời đi, Cố Thừa Nam suy nghĩ một lát: " muội có phải sợ không có ai nhìn a Huyên không?"

" ai nha, không phải, ngươi đừng hỏi nữa." Điền Anh nhìn thấy đại tỷ nhìn lại đây vội vàng đẩy Cố Thừa Nam ra, đi sửa sang lại đồ vật mà khách nhân đảo lung tung lên.

Cố Thừa Nam âm thầm xác định phỏng đoán của mình, rời đi cửa hàng tới tìm tam tẩu Tưởng thị. để nàng an bài một nha hoàn đi tới cửa hàng, lại an bài một bà tử chăm sóc a Huyên. Đây là biện pháp mà hắn mất một buổi trưa mới nghĩ ra, phỏng chừng có thể tốt đẹp.

Quả nhiên, tam tẩu đi không lâu liền trở về, nói chuyện này đã làm xong, còn thật nghiêm túc nói với hắn nếu đã coi trong người ta, liền dùng kiệu tám người nâng đón người ta về. nếu không có gì, thì không được quan tâm đừng để cho người khác hiểu lầm.

Bị tam tẩu nói trúng tim đen, Cố Thừa Nam chạy chối chết, hắn không biết thế nào để trả lời vấn đề này, cũng không biết là bản thân có cảm tình với nàng như thế nào, chỉ là trước mắt hăn thấy còn chưa tới bước cầu thân kia, chỉ là cảm thấy thoáng chút có hảo cảm với nàng thôi, cũng không tính toán muốn cưới nàng.

Ngày hôm sau, Cố Hiểu Tình dẫn Điền Anh tới học viện, nhìn thấy thân ảnh của nàng xuất hiện trước mặt mình, Cố Thừa Nam tâm tình đặc biệt tốt.

Nhưng hắn không nghĩ tới chính là, đại công tử của Cẩm Vinh Công Chúa lại có hứng thú với Điền Anh. Một lát lại nói móc nàng lớn như vậy rồi một chữ to cũng không biết. Một lát lại nói nàng ngốc, đặc biệt ngốc y như chó nhỏ hắn mới nuôi kia.

Con trai trưởng của Công Chúa, Cố Thừa Nam cũng ngại không nói được câu gì. Chỉ yên lặng đứng bên cạnh Điền Anh bồi nàng viết chữ, ở thời điểm không có ai, an ủi nàng nói không cần để mấy lời nói của tên hỗn thế ma vương kia trong lòng.

Bình luận

Truyện đang đọc