ĐẠI THỢ RÈN TIỂU MẬT ĐÀO

Trên xe ngựa hoan thanh tiếu ngữ không ngừng, tới bên đường nghỉ chân, hai đôi phu thê trẻ,lại thêm một hài tử trắng nõn mập mạp đáng yêu, càng làm cho phong cảnh mùa xuân thêm phần ý vị.

Gần tới núi Lương Sơn, cỏ ven đường càng thêm rậm rạp, hoa đua nhau khoe sắc, cỏ xanh bạt ngàn, dòng suối chảy từ trong khe núi ra róc rách vui tai.

" tỷ, tỷ nhìn phong cảnh nhà chúng ta kìa thật là không tồi a, sao trước kia không thấy đẹp như vậy?" Tiểu Liễu cảm khái nói.

Trần Mẫn Đạt trả lời trước: " đó là bởi vì nàng gả cho ta, tâm tình thoải mái, tự nhiên là nhìn cái gì cũng thấy đẹp."

" hắc! sao lại có chàng ở đây a?" Tiểu Liễu không khách khí mà đập lên vai hắn một cái.

Tiểu Đào ôn nhu cười cười: " muội phu nói không sai, khi còn nhỏ gia cảnh không tệ lắm, nhưng khi đó chỉ biết chơi đùa, làm sao biết ngắm phong cảnh a. sau lại vì cuộc sống khó khăn, cơm cũng không đủ no, muội mỗi lần vào núi đều là tìm nấm, rau dại, táo núi ăn, khi đó thấy được hoa nở đẹp sao?"

Tiểu Liễu dùng sức gật đầu: " đúng vậy, trước kia muội nhìn thấy một mảng lớn hoa dại nở trong núi cũng không thấy nở đẹp, chỉ ghét bỏ chúng vô dụng không thể ăn được."

Hai tỷ muội nhìn nhau cười cười, đối với cuộc sống hôn nhân trước mặt rất vừa lòng.

" Tiểu Đào nàng nhìn, hoa đào nhà ta thật sự nở rồi." Hoắc Trầm bỗng nhiên kích động mà bắt lấy tay Tiểu Đào.

Tiểu Đào nhìn theo tay hắn chỉ, quả nhiên nhìn thấy được một mảng hồng phấn. Những cánh hoa mỏng manh, ở dưới ánh nắng mùa xuân đua nhau nở rộ, hương thơm thoảng được gió đưa tới, mùi thơm ngọt ngào tràn vào trong khoang mũi, làm người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.

" thật đẹp!" Tiểu Đào kinh hỉ mà ngồi thẳng lên, nhìn về phía trước.

Tiểu Đào nhìn hoa, Hoắc Trầm mắt không chớp nhìn nương tử nhà mình, thấy nàng vui mừng, hắn liền cảm thấy mĩ mãn, thập phần đắc ý nói: " hoa này có tính là gì, chờ tới khi có quả cho nàng nếm thử, ngon ngọt chết người a."

Không chờ Tiểu Đào trả lời, Trần Mẫn Đạt trách móc nói: " đúng vậy, quả đào nhà ngươi ngọt chết người, chúng ta đều phải nếm thử mới được. xem quả đào nhà ngươi rốt cuộc đến tột cùng là như thế nào, ăn có ngon không."

Hắn cố ý dùng ngữ khí khoa trương lặp lại hai chữ "quả đào" chọc Hoắc Trầm nhấc chân đá đi qua. " quả đào của nhà ta, ai cho ngươi ăn."

Trong lúc nói chuyện, đã tới cửa vườn trái cây, Hoắc Trầm ôm a Huyên xuống xe, lại đưa tay đỡ Tiểu Đào xuống, lại bị nàng cười tránh đi: " chàng chiếu cố tốt a Huyên đi, ta tự làm được."

Hoắc Trầm nghiêm túc đáp: " không làm được, ta sao lại có thể bỏ mặc nàng được, nàng là nương tử của ta, ta không quản ai quản?"

Tiểu Liễu trợn trắng mắt bất đắc dĩ nói: " được rồi, tỷ phu, tất cả mọi người đều biết tỷ là nương tử của huynh, không cần huynh mỗi ngày treo trên miệng nương tử tới nương tử lui đâu a."

Hoắc Trầm lúc này mới vừa lòng cười cười, ôm a Huyên khí phách hiên ngang mà đi vào trong. Lướt qua hơn 10 cây ăn quả, liền thấy được thân ảnh của Phó lão cha, ông đang cầm một cây kìm đã cũ nát cắt đi những cành cây thừa, thấy được chủ vườn tới, liền đi tới đón: " Đại trầm, ngươi tới rồi! Ngươi nhìn xem, mấy cây đào lớn lên thật nhanh a, tất cả đều sống. Có mấy cây lớn lên đặc biệt nhanh, ta coi năm nay là có thể có quả."

Hoắc trầm vui vẻ: " năm nay có thể ăn được mật đào, thật tốt quá. A Huyên, nhanh lớn nha, lớn thêm mấy tháng, mùa thu là có thể được ăn mật đào nhà mình rồi."

Hai người đang nói chuyện vui vẻ, bỗng nhiên nghe tiếng "đương" một cái vang lên, sau đó liền thấy một thân hình của một nam nhân gầy yếu nhanh chân chạy đi. Hoắc Trầm không biết đã xảy ra chuyện gì, cảm thấy có người muốn làm chuyện xấu, bằng không như thế nào lại chạy đi? Hắn đem a Huyên giao cho Tiểu Đào, bước nhanh đuổi theo, rất nhanh liền túm lấy cổ áo của người kia, đem hắn kéo lại.

" Phó Lập, sao lại là ngươi, ngươi chạy cái gì?" Hoắc Trầm sửng sốt.

Phó Lập gãi đầu không dám nhìn hắn, nhỏ giọng nói: " ngươi không phải từng thả tiếng nói, muốn thay cha ta đánh ta sao, ta..."

Phó lão cha cười đi đến: " Đại Trầm nói muốn giáo huấn ngươi, là chê ngươi không hiểu chuyện, cả ngày chơi bời lêu lổng, một mình ta mệt chết nuôi sống cả nhà. Hiện tại ngươi chăm vườn cây, hắn đánh ngươi làm cái gì?"

Hoắc Trầm quét mắt nhìn thùng nước bên cạnh, gật đầu: " được, ngươi hiện tại chịu dốc sức làm việc, thật không dễ dàng."

Phó Lập rụt cổ, bị người của sòng bạc đánh dọa sợ hãi, bọn họ cũng không có cường tráng to khỏe như Hoắc Trầm, còn đánh hắn tới nỗi chết đi sống lại, cho nên hắn nhìn thấy Hoắc Trầm đặc biệt sợ hãi, sợ tới tìm hắn tính sổ.

Hiện giờ thấy Hoắc Trầm không có ý định đánh ngươi, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngượng ngùng nói: " ta đã hại cả nhà thành như vậy rồi, nào có chuyện lười biếng được. nếu lười biếng, hài tử cũng đều chết đói. Ta thật sự bội phục ngươi, sao ngươi lúc ấy có thể không động tâm được đây, ta thì dễ dàng bị người ta lừa đi."

Hoắc Trầm cười: " ta muốn làm việc bằng sức của mình, không muốn một đêm phát tài, cho nên không bị mắc lừa. ngươi có thể sửa chữa lỗi lầm là tốt, ngươi giúp đỡ Phó lão gia làm việc, ta còn phải đánh ngươi làm gì."

Phó lão cha nhớ ơn hảo tâm của Hoắc Trầm liền xử lí vườn trái cây gọn gàng ngăn nắp, hoa mọc tốt như vậy mùa thu liền có thể thu hoạch thật tốt rồi.

Sau khi về đến nhà, Hoắc Trầm mỗi ngày làm việc chăm chỉ, ước định giao trả 10 thanh bảo kiếm tinh cương hạn là 1 năm, cũng chính là 15 tháng 10 năm nay, thời điểm tháng 8, hắn đã đanh được 9 thanh, chỉ còn một thanh cuối cùng.

Bảo kiếm hắn đánh thập phần tinh xảo, trải qua hơn ngàn lần nung khô, 10 vạn chùy rèn, dùng đủ công phu, cho nên, 1 tháng mới cho ra được thành phẩm.

Tuy nói hơn nửa năm liền đều lặp đi lặp lại những công việc giống nhau, nhưng hắn không cảm thấy phiền muộn, bởi vì mỗi ngày con gái bảo bối đều là một bộ dạng khác, mỗi ngày đều có biến hóa, làm hắn vui sướng không thôi. Tưởng tượng đến ngày bảo kiếm hắn đánh ra có thể cho con gái hắn của hồi môn phong phú, Hoắc Trầm liền cảm thấy cả người đều có sức lực.

Ban ngày làm việc kiếm tiền, buổi tối ôm nương tử thân thiết, có khi còn cùng con gái ê a gọi chuyện, hắn thỏa mãn cực kì. Toàn bộ bộ Đại Doanh trấn đều biết, thợ rèn không chỉ có phát tài, tâm tình cũng đặc biệt tốt, cả ngày đều tươi cười, đối với ai cũng rất hào phóng.

Tối ngày 2 tháng 9, Hoắc Trầm cố ý mua một khối thịt to về nhà: " Tiểu Đào, nàng còn nhớ ngày mai là ngày mấy không?"

Tiểu Đào nhìn ánh mắt mang thâm ý sâu xa của hắn, cười lên: " ngày mai là sinh thần chàng đúng không? Năm trước đã đồng ý với chàng, năm nay nhất định sẽ chuẩn bị sẵn, làm cho chàng một chén mì trường thọ ngon nhất. Yên tâm đi, ta vẫn nhớ kĩ."

Nương tử đem hắn để trong lòng, Hoắc Trầm đương nhiên là rất cao hứng, buông thịt, rửa sạch tay, liền ôm lấy con gái từ trong ngực nương ra vào lồng ngực: " đó là chuyện ngày mai, ta nói chính là hôm nay."

" hôm nay? Năm trước hôm nay không có chuyện gì a." Tiểu Đào có chút ngốc hỏi.

Hoắc Trầm hận sắt không thành thép nhìn nàng: " sao lại không có việc gì a? ngày này năm trước nàng đi vào thành đấy mang theo cả linh hồn bé nhỏ của ta theo, hại ta cả một ngày không ăn cơm, thiếu chút nữa đói chết ta rồi. Hôm nay nàng phải làm đồ ăn ngon, bù đắp tổn thương cho ta."

Tiểu Đào nhìn biểu tình trẻ con của hắn, muốn cười lại không thể cười được, đôi mắt long lanh trong suốt mang theo hơi nước, yên lặng đến bên người Hoắc Trầm, giữ chặt lấy bàn tay to của hắn, nhón mũi chân lên hôn một cái lên má Hoắc Trầm.

Không cần phải nói cảm kích, cũng không cần phải nói may mắn, ánh mắt kia đã nói lên tất cả, bốn mắt nhìn nhau, thắng qua thiên ngôn vạn ngữ.

" chụt!" một âm thanh vang dội vang lên sau đó, mang theo nước miếng mát lạnh, làm Hoắc Trầm bỗng dưng quay đầu, phát hiện ra là a Huyên học theo động tác của nương, ở trên mặt hắn hôn lên.

Hoắc Trầm há miệng phát ngốc, cảm giác hạnh phúc sắp choáng váng, nương tử xinh đẹp, con gái trắng trắng đáng yêu, một trái một phải ôm lấy hắn, hôn hắn, cuộc sống này thật đẹp a, ai nha nha, quả thực là không biết nói gì rồi!

Đêm nay, Hoắc Trầm không ngừng được mà muốn Tiểu Đào, nhớ tới thời điểm năm trước xa nhau mà sợ hãi, lại nghĩ tới một năm này ngọt ngào sung sướng, thẳng đến sáng sớm hai người mới ôm nhau ngủ.

Ngủ đến mặt trời nhô lên, Hoắc Trầm mới bị tiếng gõ cửa đánh thức: " Hoắc thợ rèn, còn chưa dậy sao? ta muốn đánh một con dao phay cần dùng gấp."

Hoắc Trầm vừa muốn phát hỏa, liền thấy con gái đã bò tới mép giường, sắp ngã xuống dưới. Lần này, hắn lập tức tỉnh ngủ, bắt lấy a Huyên, ôm bé nhét vào trong chăn của Tiểu Đào: " nàng với con ngủ thêm một lát đi, ta đi ra cửa hàng nhìn một cái, sáng sớm, giục gì mà giục, đánh dao phay đi giết người sao." =)))

Hắn nhanh nhẹn mặc tốt y phục, bước nhanh vào cửa tiệm, mở cửa sắt ra: " ngươi đánh dao phay gấp cái gì? Người ta ngủ còn chưa tỉnh đâu."

Hán tử kia cười cộc lốc: " thực xin lỗi, làm hỏng mộng đẹp của ngươi. Hôm qua thân thích nhà chúng ta đến đây, là người trong kinh thành tới, hôm nay liền đi. Chúng ta chuẩn bị đặc sản nhân gia cũng không thèm nhìn, liền lại coi trọng dao phay của ngươi đánh. Chính là không thể đưa cho người ta dao cũ được, chỉ có thể tìm ngươi đánh một cái mới, để cho bọn họ mang đi."

Hoắc Trầm bất đắc dĩ thở dài, xoa xoa mí mắt phải vẫn đang nhảy lên: " vậy được rồi, ngươi trước đi dạo đi, lát nữa đến đây lấy."

Hán tử kia thấy hắn đáp ứng, lúc này mới yên tâm, thời điểm đi ra khỏi cửa, lại quay đầu lại trêu chọc hắn một câu: " trước kia ngươi đều là sáng sớm liền mở cửa bán hàng, hiện tại có nương tử cùng con gái nằm trên giường đất, luyến tiếc dậy rồi nha."

" vô nghĩa, đương nhiên là luyến tiếc dậy rồi." Hoắc Trầm một chút cũng không thấy ngượng ngùng, đường hoàng đáp. Tiễn người kia đi ra ngoài, hắn mở lò nung, ném vào bên trong mấy khối gang. Thừa dịp chưa có thiêu đỏ, bước nhanh về hậu viện, nhìn nương tử mặc áo cho con gái.

" Tiểu Đào, mí mắt phải của ta luôn nhảy lên, sẽ không có chuyện gì chứ?" Hoắc Trầm xoa xoa mắt, che lại cũng không được, mí mắt vẫn nhảy liên tục.

" chàng đừng suy nghĩ vớ vẩn, có thể có chuyện gì a, lát nữa ăn cơm sáng, ta mang a Huyên đi họp chợ, chuẩn bị nhiều cho chàng một chút, làm mì trường thọ thật ngon cho chàng."

Hoắc Trầm cười hắc hắc: " chỉ cần nàng không có việc gì là tốt rồi, chuyện khác ta đều không để ý."

Bình luận

Truyện đang đọc