ĐẠI THỢ RÈN TIỂU MẬT ĐÀO

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thời điểm này đang là mùa gặt lúa, điền mãn thương trở thành nhạc phụ được hâm mộ nhất ở Điền gia thôn. Nguyên bản lúc ông bị ngã gãy chân, mọi người đều cảm thấy ông đáng thương vô cùng, vĩnh viễn không thể có ngày xoay người, bây giờ đúng là phải lau mắt mà nhìn.

Nhân gia có hai cái cô gia, người sau lại hơn người trước, không chỉ là một ngày liền gặt xong hai mẫu lúa mạch, lại còn cày xong 15 mẫu ruộng mà Phùng gia bán đi.

Hơn nữa hai người này trong nhà đều có gia súc cưỡi, nhà Trần Mẫn Đạt con lừa to kia a, có thể một lúc kéo được mấy trăm cân thịt lợn hơi đấy, chút việc nhà nông này căn bản là nó không cần ra lực. Ngựa của Hoắc gia lại càng không phải nói, tuy ngày thường không làm việc nhiều lắm nhưng chung quy vẫn là ngựa, từ đầu cho đến sức lực đều hơn hẳn lừa.

Ngựa nhà hắn không chỉ có sức mà còn đặc biệt xinh đẹp, lông mao vừa đen vừa bóng, kéo một xe lúa mạch, ở đường thôn đi miễn bàn có bao nhiêu hăng hái.

Người trong thôn rốt cuộc hiểu được ra, đừng xem thường bất luận kể nào, năm đó Phùng gia khi dễ Điền Mãn Thương, không tiền đồ, Điền Tùng lại quá nhỏ, mới có 2 tuổi, nhưng bây giờ thì sao? nhân gia có hai khuê nữ cùng cô gia có tiền đồ, ai dám không phục?

Một buổi sáng liền thu hoạch xong lúa mạch trong ruộng, buổi chiều mang lúa ra sân phơi nắng, thời điểm mặt trời chưa xuống núi, xe ngựa to lôi kéo mấy bao tải lúa mạch về tới Điền gia.

Tiểu Đào đang ngồi trên băng ghế vặt đậu que, thấy Hoắc Trầm tiến vào, liền chỉ vào chỗ nước giếng vừa mới múc lên: " mau rửa mặt đi, nước vừa múc lên đấy, rất mát."

" ai!" Hoắc Trầm theo thói quen tính lên tiếng, lại bỗng nhiên khựng lại, quay đầu nhìn chằm chằm Tiểu Đào: " là nàng kéo nước lên?"

ở trong nhà mình, Hoắc Trầm không cho Tiểu Đào làm chút việc tốn sức lực nào. càng đừng nói là sau khi nàng mang thai, trừ bỏ nấu cơm khâu vá, cái khác hắn cơ hồ là làm hết cả.

Tiểu Đào cười cười: " nương làm sao để ta làm được cơ chứ, là nương làm đấy."

" à." Sắc mặt Hoắc Trầm nhẹ hơn không ít, nương tử của hắn bụng lớn như vậy, cũng không thể làm mấy công việc nặng nhọc được.

Cơm chiều mọi người ăn mì thịt kho, bởi vì muốn chiêu đãi hai con rể, cố ý đổi một bàn đồ ăn, có cà tím rim thịt, trứng mộc nhĩ sốt cà chua, còn có dưa chuột ướp, đậu que, giá đỗ cùng mấy thứ đồ ăn mới mẻ, còn có rắc thêm thịt băm vào, ăn vào đặc biệt ngon.

Hoắc Trầm một hơi ăn ba chén lớn, ăn tới mồ hôi đầy đầu, Tiểu Đào lại đi lấy cho hắn một chén nước ấm lại đây để cho hắn uống, Hoắc Trầm cảm thấy nóng, không muốn uống, múc nửa gáo nước lạnh lấy dưới giếng lên, muốn uống cho mát, lại bị Tiểu Đào kéo lấy tay áo: " mới ra một thân mồ hôi, lại ăn nhiều mì như vậy, sao lại có thể uống nước lạnh nữa? sẽ đau bụng tiêu chảy, chàng mau uống nước ấm đi, nước ấm rất tốt cho cơ thể."

Đối với sự quan tâm của nương tử, Hoắc Trầm cười không ngừng, thật ra hắn không muốn uống chén nước ấm kia, nhưng Tiểu Đào quan tâm hắn như vậy, hắn thật cao hứng, vẫn làm theo ý của nàng, cầm chén nước ấm kia uống lên.

Tiểu Liễu ở một bên nhìn cười không ngừng: " tỷ phu thật nghe lời, nam nhân nghe lời như vậy tìm ở đâu ra được a?"

Trần Mẫn Đạt cũng ăn no, về nhà nửa năm, từ một thư sinh gầy yếu đã có thêm không ít thịt trên người, bất quá, hôm nay làm nhiều việc như vậy, còn có chút hơi không chịu được. nhưng trong lòng lại đặc biệt cao hứng, hôm nay Tiểu Liễu không mắng hắn lần nào, lại còn thưởng cho hắn mấy ánh mắt thưởng thức, làm hắn giống như đang bay lên trời vậy, không chút nào yếu thế nói: " đến Đại Doanh trấn tìm, trước mắt muội không phải có một người rất nghe lời thành thật hay sao?"

Mọi người cười ha ha, Tiểu Liễu da mặ t dày cũng có chút đỏ lên, mắt hướng về Trần Mẫn Đạt dỗi nói: " ai nói ngươi? Xem náo nhiệt cái gì?"

Lại một trận cười sang sảng truyền ra khỏi tường thấp, hàng xóm sôi nổi cảm thán: phu thê Điền Mãn Thương đời trước tích phúc đức gì a, có vận khí tốt như vậy.

Ăn uống no đủ, mặt trời cũng xuống núi, hai con rể cùng nhau cáo cáo từ, vội vàng từng người đánh xe về trấn trên. Hoắc Trầm lôi kéo nương tử rời đi, đương nhiên là không chút do dự mà đi. Nhưng Trần Mẫn Đạt lại không thể mang người trong lòng về nhà, hắn liền cọ tới cọ lui không chịu đi về, lưu luyến từng bước một, muốn Tiểu Liễu đưa hắn về tận cửa thôn.

Tiểu Liễu thấy hắn đứng trước mặt cha nương muội muội nị nị hô hô, liền nói trắng ra: " ngày mai ta còn phải tới trấn đi bán hàng đấy, ngươi cũng nhanh chóng trở về đi."

" ngày mai là ngày mai, hôm nay không phải ta là khách nhà muội sao, muội liền đưa ta về đi."

Diệp thị rốt cuộc nhìn không được nữa, nói với Tiểu Liễu: " Tiểu Liễu, con mau đưa hắn đến cửa thôn đi. Trên đường nhiều chỗ rẽ, vạn nhất rẽ sai rồi không biết phương hướng."

Mẹ vợ đúng là đóa hoa giải ngữ a, Trần Mẫn Đạt kích động mà hô lên một tiếng "nương", khắc chế nội tâm vui sướng lại, bình ổn lại tâm tình nói: " vâng, trời rất nhanh liền tối, vạn nhất đi nhầm hướng, tối nay a liền không về được nhà rồi. ta mới tới được Điền gia thôn có hai lần, căn bản là không nhớ được đường."

Tiểu Liễu nghĩ thầm, ngươi đây là đang trợn mắt nói dối đấy, có xe ngựa của tỷ phu phía trước dẫn đường ngươi lạc đi đâu được? Thôi, hắn hôm nay cũng vất vả, liền đưa hắn đi thôi.

Tiểu Liễu nhảy lên xe lừa, giúp hắn chỉ đường. Thật ra Điền gia thôn cũng không lớn, cả thôn cũng không có mấy đường, rất nhanh liền đi ra khỏi thôn, đi đến dưới cây hòe lớn đầu thôn. Tiểu Liễu xuống xe, vẫy tay với hắn: " ngươi đi về đi, trên đường đi chậm một chút."

Trần Mẫn Đạt lại không có ý muốn đi, đem dây cương ném đi, đi tới bên Tiểu Liễu: " ngày mai đi lên trấn trên bán hàng thì có lợi ích gì, muội lại không chịu vào hậu viện nhà ta, ở trên đường cái, cái gì cũng không làm được."

Tiểu Liễu hai mắt mở lớn: " ngươi muốn làm gì nha? Còn muốn phóng hỏa giết người hay sao?"

" ta mới không nghĩ phóng hỏa giết người đâu, ta muốn...muốn hôn muội một cái, có được hay không? Hôm nay có phải làm cho muội xả giận rồi đúng không, vậy muội có phải là nên thưởng cho ta một chút?"

Trần Mẫn Đạt từng bước ép sát.

Tiểu Liễu bị hắn đi tới mà lui dần về phía gốc cây hòe, sau lưng dựa vào thân cây, không còn đường lui. Tiểu ớt cay luôn luôn điêu ngoa lợi hai, giờ phút này lại không đứng vững được. Tim đập thình thịch, ngón tay thất thố mà bám vào vỏ cây, rũ mắt nhìn chằm chằm giày trên chân, không nói lên lời.

Trần Mẫn Đạt nhạy bén nhìn bốn phía, thấy màn đêm đã buông xuống lại không có người đi đường, Tiểu Liễu lại không phản đối, gan cũng to ra trực tiếp hôn xuống.

Môi nàng rất mềm, hương vị ngọt ngào, hoàn toàn bất đồng với nàng ngày thường giỏi giang nhanh nhẹn, có thể làm người ta tự mình đắm chìm trong hương vị ngọt ngào kia không thể kiềm chế. Nụ hôn này, không biết qua bao lâu, thẳng đến khi tay Trần Mẫn Đạt bắt đầu không thành thật nữa, Tiểu Liễu mới đẩy hắn ra.

" trăng cũng đã lên rồi, ngươi nên về nhà, bằng không...bá phụ bá mẫu khẳng định sẽ lo lắng." Tiểu Liễu run giọng nói.

Trần Mẫn Đạt ngẩng đầu nhìn trăng sáng, cảm thán nói: "Nguyệt thướng liễu tiêu đầu,Nhân ước hoàng hôn hậu, quả nhiên là phong cảnh cực đẹp."

生查子-元夕

去年元夜時

花市燈如晝

月上柳梢頭

人約黃昏後

今年元夜時

月與燈依舊

不見去年人

淚濕春衫袖

Sinh tra tử - Nguyên tịch

Khứ niên nguyên dạ thì,

Hoa thị đăng như trú.

Nguyệt thướng liễu tiêu đầu,

Nhân ước hoàng hôn hậu.

Kim niên nguyên dạ thì,

Nguyệt dữ đăng y cựu.

Bất kiến khứ niên nhân,

Lệ thấp xuân sam tụ.

Dịch nghĩa

Năm ngoái, đêm rằm, tháng giêng

Chợ hoa đèn sáng như ban ngày

Mặt trăng nhô lên ngọn cây liễu

Người hẹn sau lúc hoàng hôn

Năm nay đêm rằm tháng giêng

Trăng với đèn vẫn như cũ

Chẳng gặp người năm ngoái

Nước mắt đẫm tay áo xuân

(nguồn- thivien.net)

Tiểu Liễu bất mãn chu miêng nhỏ: " ngươi đã từng đi đọc sách, ta lại chưa từng đọc qua, nói với ta mấy cái này làm gì, ta nghe cũng không hiểu."

Trần Mẫn Đạt cười cười: " muội hiểu hay không không quan hệ, về sau thành thân, ta có thể mỗi ngày buổi tối nào cũng giải thích cho muội nghe, nghe càng nhiều, muội càng hiểu nhiều."

" trời đã tối như vậy rồi, ngươi đi nhanh đa, ngày thường cũng không có đánh xe, vạn nhất lao vào mương nước thì làm sao bây giờ?"

Trần Mẫn Đạt đưa tay xoa bóp mặt Tiểu Liễu, cười nói: " nói cái gì mà người khác lo lắng, thật ra là muội lo lo lắng, đúng không?"

" được rồi, là họ lo lắng, ta cũng lo lắng, được chưa, ngươi đi nhanh đi, ta còn muốn đi về." Tiểu Liễu đẩy hắn lên xe, lại bị hắn kéo tay lại: " cùng ta lên xe đi, ta đưa muội về."

Tiểu Liễu chán nản: " đây là thôn ta ở nha, ngươi đưa cái gì mà đưa? Ta lại không phải không biết đường, lại nói, ta vừa mới dẫn ngươi ra tới đây, hiện tại ngươi đưa ta về, lát nữa không tìm được đường ra thì làm sao bây giờ?"

Trần Mẫn Đạt cao giọng cười to: " muội thật sự cho rằng ta thật sự không nhớ được đường đi sao, bất quá là do ta muốn ở cạnh muội nhiều hơn thôi. Chúng ta nếu sớm thành thân thì thật tốt, ta liền có thể như thợ rèn ôm nương tử về nhà thân thiết."

Hắn kiên trì đưa Tiểu Liễu về đến nhà mới đánh xe đi về, đi một mình về, Hoắc Trầm cùng Tiểu Đào đã sớm đi lên trấn trên.

Hoắc Trầm nhìn ánh trăng sáng, lại nhìn đồng ruộng yên tĩnh, chỉ có tiếng gió xào xạc thổi lay động cỏ cây, mang theo hương hoa Huyên thảo bay tới tràn ngập khoang mũi. Hắn xuống xe hái mấy bông hoa đẹp nhất, đưa đến trước mặt Tiểu Đào: " tặng nàng, ngửi xem có thơm không?"

*Tên thường gọi: Hoa hiên Tên khác: huyên thảo, vong ưu, nghi nam, lê lô, lộc thông, rau huyên, hoàng hoa, kim trâm thái, huyên thảo, phắc chăm (dân tộc Tày) Tên tiếng Anh: day-lity Tên khoa học Hemerocallis fulva L. Thuộc họ Hành - Liliaceae Huyên thảo thuộc họ Bách hợp, chi Huyên thảo là loài thực vật bản địa châu Á, từ đông Caucasus qua Himalaya đến Trung Quốc, Nhật Bản, Triều Tiên và đông nam nước Nga.

Vì sao Huyên thảo lại có những tên goi khác thú vị như vây? Huyên 萱là một loại cỏ ăn được,tục gọi là cây hiên (hoa gọi là hoa hiên hay Kim châm), người ta cho rằng ăn vào có thể quên tất cả phiền muộn, nên được gọi là vong ưu thảo 忘憂草(Cỏ quên sự lo buồn). Cỏ Huyên thường được người xưa ví như người mẹ hiền, vì lấy điển ở Kinh Thi: Yên đắc huyên thảo ngôn thụ chi bối 焉得萱草言樹背: nghĩa là Ước gì được cỏ huyên mà trồng ở thềm bắc...(sưu tầm.)





" thơm a, ngồi trên xe cũng có thể ngửi thấy mùi thơm rồi, tuy là thoang thoảng nhưng không quá nồng, mùi thật ngọt ngào." Tiểu Đào nhận lấy hoa, để lên chóp mũi ngửi.

" Tiểu Đào, nếu nhà chúng ta sinh con gái, chắc chắn sẽ giống như hoa huyên thảo này, vừa thơm vừa đẹp, không bằng đặt cho bảo bảo là A Huyên đi, được không?" Hoắc Trầm thần thái sáng láng.

" được a, A Huyên." Tiểu Đào sờ sờ lên bụng, vui vẻ mà đối với tiểu bảo trong bụng nói: " bảo bối, con có tên a, cha đã đặt tên cho con là A Huyên."

Hoắc Trầm vui mừng cười không ngừng, cũng vươn tay ra, nhẹ nhàng mà vuốt ve một chút. Tiểu gia hỏa trong bụng đúng lúc lười nhác vươn vai, nắm tay nhỏ chạm vào lòng bàn tay Hoắc Trầm.

" Tiểu Đào, A Huyên nghe được, con khẳng định là nghe được chắc chắn con rất thích cái tên này, còn giơ tay chào hỏi ta đấy."

Hoắc Trầm thập phần kinh hỷ, cười ha ha. Tiểu Đào cũng cảm giác được trong bụng đứa nhỏ đang chuyển mình, đôi tay thật cẩn thận chạm lên bụng, ngọt ngào nói: " mấy tháng này lớn rất nhanh, càng ngày cử động càng nhiều, tiểu bảo thật là nghich ngợm. Có lẽ là con trai không phải bé gái đâu."

" trai cũng được, đều tốt đều tốt, ta đều thích." Phu thê hai người vào cửa nhà, buộc xe, tắm rửa liền vào giường đất nằm.

Tuy bận rộn cả một ngày, nhưng Hoắc Trầm được tiểu bảo bối nhà mình vẫy chào hắn mà hưng phấn không thôi.

Cà tím rim thịt



















Đậu que xào tứ xuyên





Đêm hôm tìm ảnh đồ ăn con muốn chết đi một phút....T-T

Bình luận

Truyện đang đọc