- --
Thu:
Tết Trung Thu, Cố Thừa Nam về quê bồi ông nội ăn tết. Trước mặt trưởng bối, hắn làm bộ một dạng không tim không phổi, chính là thời điểm một mình yên tĩnh, hắn ngồi trước cửa, ngơ ngác mà nhìn vườn dưa trước nhà.
Dưa hấu đã hái hết rồi, chỉ còn lại mấy cây lá khô bay lung tung trên đất. Bên cạnh đó là một mảnh vường hoa nhài, đó là loại hoa mà bà nội thích nhất, ông nội vẫn luôn chăm sóc thật tốt, tuy rằng không thể bán lấy tiền, nhưng chăm sóc còn tốt hơn dưa hấu rất nhiều.
" tiểu tử ngốc, nghĩ cái gì vậy?" Cố Thanh Sơn đầu đầy tóc bạc chắp tay sau lưng đi bộ tới đây, ngồi trên bậc cửa cùng cháu trai.
" không có gì ạ, cháu có thể nghĩ cái gì đâu." Cố Thừa Nam cười hắc hắc.
Cố Thanh Sơn đưa tay sờ đầu cháu trai: " tiểu tử ngốc, còn có cái gì không thể cùng ta nói sao? nhìn bộ dáng này, còn nói cái gì cũng không nghĩ, ai tin được? ta là người từng trải, có cái gì mà không rõ đây"
Bị nhìn thấu tâm tư, Cố Thừa Nam có chút ngượng ngùng, gục đầu xuống, dùng nhánh cây vẽ loạn trên đất, buồn buồn nói: " cháu có chút tâm sự, nhưng còn chưa có biết phải nên làm cái gì."
" nói đi, là coi trọng cô nương nhà ai, ta đi cầu hôn cho cháu trai ta." Cố Thanh Sơn cười lớn, cũng không cảm thấy cháu trai nhà mình đang có phiền não lớn gì khó giải quyết.
" cháu...cháu là thích một cô nương, chính là cháu vẫn luôn cảm thấy bản thân không tệ lắm, nhưng có người cũng đang thích nàng ấy, là trưởng tử của Công Chúa. So với người ta, cháu cũng không là gì cả, hơn nữa cũng không biết nàng có muốn gả cho cháu không, nếu bây giờ đi cầu thân, người ta không đồng ý thì làm sao?"
" đứa nhỏ ngốc này, thật là thật thà quá. Nếu muốn ôm vợ về nhà, da mặt phải thật dày, sao lại sợ thất bại được đây? Năm đó ta là một tên tiểu tử không nhà không tiền, bà nội của cháu chính là con gái của lí chính, khi đó ta muốn cưới bà ấy chính là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, sau đó thì thế nào, không phải cuối cùng cũng thành sao? ai, cháu nói cho ta biết đi, cuối cùng là cô nương nhà ai?"
Cố Thừa Nam vừa nghe mấy lời này liền có tinh thần hẳn, cười nói:"cách nhà ta không xa, là Điền Gia thôn ở Huyện Thường Sơn, tỷ phu của nàng là Giam chính quân khí, được Hoàng Thượng trọng dụng. Cha nương của nàng ấy cháu cũng từng gặp qua, đều là người hàm hậu tốt bụng."
" được rồi, nói như vậy, liền không thành vấn đề. Ngày khác ta liền mang cháu tới Điền gia cầu thân, đảm bảo đem chuyện tốt nói thành/" Cố Thanh Sơn vỗ đùi, sảng khoái nói.
" gia gia người thật lợi hại, không chỉ có thể tự mình cưới được nương tử về nhà, liền cháu dâu cũng có thể giúp được cháu."
" tiểu tử, bớt vỗ mông ngựa đi, chạy nhanh đi nói với nãi nãi chuẩn bị đồ, ngài mai, chúng ta mang theo lễ tới huyện Thường Sơn, một ngày là có thể đến." Cố Thanh Sơn yêu thương sờ đầu cháu trai, lại thấy hắn nhanh chân chạy biến vào trong nhà, miệng nói: " nãi nãi, chuẩn bị lễ hỏi, gia gia muốn đi cầu thân cho cháu!"
Khi hai người đi tới Điền gia thôn, gặp được phu thê Điền Mãn Thương đang cùng Điền Anh về nhà ăn tết. Điền Anh cùng Cố Thừa Nam liếc mắt nhìn nhau, lại thấy hắn lấy từ xe ngựa xuống một bọc lớn màu đỏ, bên cạnh lại có một vị lão nhân gia, trong lòng liền hiểu được chuyện gì đang xảy ra. khuôn mặt khẽ đỏ lên, lễ phép chào một tiếng, liền xoay người đi vào khuê phòng của mình, không chịu đi ra nữa.
Tiểu cô nương bộ dạng xinh đẹp lại ngoan ngoãn lễ phép, Cố Thanh Sơn âm thầm gật đầu, tán thành cháu dâu này.
Hai nhà ngồi xuống, Cố Thanh Sơn nói thẳng ý đồ của mình tới đây, vỗ ngực bảo đảm: " lão phu đã hạ quy củ ở Cố gia, mặc kệ là ai, làm quan lớn đến đâu, cũng không thể nạp thiếp. Cho dù nương tử không thể sinh nhi tử, thì cũng chỉ là xin con thừa tự của huynh đệ trong nhà là được. nói đến điểm này không có mấy nhà có thể làm được. đứa nhỏ kia ta vừa nãy cũng đã nhìn qua, là một cô nương tốt, tương lai gả đến Cố gia nhà chúng ta, chúng ta khẳng định sẽ chăm sóc quan tâm giống như con cháu trong nhà, mọi người yên tâm đi."
Phu thê Điền Mãn Thương đối với Cố Thừa Nam tuấn tú lịch sự đương nhiên là thập phần vừa lòng, chỉ là cảm thấy nhà mình không xứng với người ta: " nhà của chúng ta chỉ là trồng trọt ruộng đồng gia cảnh bình thường, các người cũng nhìn thấy, nhà này cũng chỉ có ba gian nhà ở, hai mẫu đất. Tỷ tỷ tỷ phu cũng đã gửi thư tới nói muốn đón chúng ta lên kinh thành, để Điền Tùng có thể học ở thư viện tốt hơn. Nhưng chúng ta cũng không muốn quấy rầy con gái, còn chưa quyết định nên đi hay không. Cố gia trong phạm vi trăm dặm quanh đây chính là có địa vị cao nhất, Điền Anh của nhà chúng ta thật sự không xứng với các người."
Cố Thừa Nam cảm thấy nên nói mấy lời với cha Điền, thẳng thắn nói: " chúng ta là giống nhau, đều là người ở nông gia, có cái gì khác nhau đâu? Thật ra là ta cảm thấy bản thân không xứng với khuê nữ nhà người, đại công tử của phủ Công Chúa cũng có ý coi trọng Điền Anh, luận về địa vị, người ta đều hơn ta rất nhiều, nếu hai vị chọn hắn, ta cũng chỉ phục."
Vừa nghe tới con trai của Công Chúa, Điền Mãn Thương cảm thấy sợ hãi: " a, chúng ta cũng không dám đi trêu chọc tới vị tổ tông kia a. người hoàng thất chúng ta tưởng cũng không dám tưởng, nếu các người thành tâm thành ý, chúng ta nhanh chóng định ra hôn sự đi, miễn cho có chuyện gì xảy ra."
Cố Thanh Sơn bên cạnh phụ họa ngất trời: " đúng vậy a, chúng ta đều là xuất thân nông gia, bọn nhỏ từ bé đã nghịch bùn mà lớn,ở cạnh nhau chắc chắn có thể bạch đầu giai lão. Nhân duyên của bọn nhỏ, chúng ta đánh cuộc không được đâu nha."
Diệp thị gật đầu: " đúng, đúng, Cố lão gia, ngài nói quá đúng. Chúng ta đánh cuộc không được, cũng không ngóng trông hài tử làm quan to, bình bình an an là tốt nhất."
Hai nhà lập tức đem hôn sự định ra, tảng đá lớn trong lòng Cố Thừa Nam rơi xuống đất, thở phào nhẹ nhõm.
- ---
Động phòng:
"Thừa nam ca ca, chàng là từ khi nào bắt đầu thích ta?"
"Không biết, đại khái là từ...thời điểm nàng thích ta, ta liền thích nàng."
"chàng nói bừa, ta mới không có thích chàng đâu!"
"Không có sao, thật không có? Vậy hai ta còn thành thân làm gì nha? Dứt khoát hòa li đi."
Tân nương tức giận chu lên miệng nhỏ, xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía hắn: "Đêm tân hôn nói hòa li cái gì, thật không may mắn!"
"Ha ha, nàng giận sao? Nói ra thì sao? Nói ra cũng vô ích, nàng hiện tại đã là người của ta, ta cả đời này là sẽ không buông tay nàng ra."
"Ta mới không phải là người của chàng đâu, ta là ta không của aii cả."
"Anh Tử, nàng là đang dùng chiêu khích tướng có phải không? Ta đây hiện tại khiến cho nàng biết, cái gì gọi là người của ta."
......
"Thừa nam ca ca, chàng làm ta đau như vậy, chàng liền nói cho ta khi nào thích ta đi."
"... được rồi ta nói cho nàng biết, chính là lần nàng rơi vào sông kia, ta lần đầu tiên biết được khẩn trương cùng sợ hãi có tư vị như thế nào liền đặc biệt chú ý tới nàng."
"......"
"Vậy nói cho ta biết nàng thích ta từ bao giờ?."
"Ta không thoải mái, không muốn nói."
"nàng chơi xấu, có nói hay không, không nói ta liền không khách khí với nàng nữa."
"Đại khái là lần đó rơi xuống nước, chàng phủ thêm áo ngoài cho ta."
"thì ra hai ta đã sớm tâm linh tương thông nha, vậy còn khách khí cái gì?"
"chàng......!"
"a......."
???TOÀN VĂN HOÀN???
16:51
17/9/2019
@shitbaydaytroi chân thành cảm ơn các bạn đã quan tâm và ủng hộ " ĐẠI THỢ RÈN TIỂU MẬT ĐÀO" trong suốt thời gian vừa qua. Trong quá trình edit có vấn đề gì mong các bạn có thể góp ý để mình sửa lại, rút kinh nghiệm cho những bộ sau.
Sự ủng hộ của mọi người là động lực to lớn vô cùng để mình ra chương mới.