ĐẠI THỢ RÈN TIỂU MẬT ĐÀO

Hoắc Trầm hấp tấp vào cửa, xông thẳng đến trước mặt Tiểu Đào, khẩn trương nhìn từ trên xuống dưới đánh giá một phen: " Tiểu Đào, muội không có việc gì chứ? Đừng làm cái nha hoàn bỏ đi gì đó, đi, cùng ta về nhà."

Lại nhìn thấy hai mắt Tiểu Đào sưng đỏ, Hoắc Trầm tự trách không thôi, đều do chính hắn ngày hôm qua không hỏi rõ ràng. Nếu ngay lúc đấy hỏi rõ mọi chuyện rồi đem tiền cho nàng, mang theo nàng vào thành thỉnh đại phu, thì ngày hôm nay nàng đâu sẽ khóc thành như thế này.

Tiểu Đào ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt nàng ngày đêm nhớ đến, không thể tin được lại nhìn lại, nàng ở trong lòng nói với chính mình: đây là mơ, nhất định là mơ.

Chính là, thời điểm bàn tay ấm áp của hắn cầm lấy tay của nàng, nàng mới biết rằng: đây không phải là mơ tất cả là sự thật.

Lúc này đây Tiểu Đào không khóc, dùng tay gắt gao giữ chặt lấy tay hắn, giống như sợ hắn chạy đi: " đại Trầm ca..." hành động của Tiểu Đào làm tâm tình khẩn trương của Hoắc Trầm lập tức nhẹ nhõm hẳn, nhe răng cười, an ủi vỗ tay nhỏ của nàng: " yên tâm đi, ta mang theo đủ bạc, hiện tại chuộc muội ra khỏi đây."

Tiểu Đào vui mừng mà điên cuồng gật đầu, quay đầu nhìn sang phía bên cạnh nghẹn ngào nhìn trân trối Tào ma ma: " đại nương, người chuộc ta tới rồi, ngươi đem giấy bán mình cho ta đi, hắn sẽ trả lại năm lượng bạc."

Tào ma ma trong lòng nghi hoặc, Mã đại tẩu rõ ràng dã cùng bà nói qua, nha đầu này trong nhà nghèo đến không xu dính túi, cha nàng ta lại gãy chân không làm được gì nữa. Căn bản là không có khả năng chuộc nàng ta. Hôm nay, bà cố ý dẫn phu nhân tới đây, chính là đem nàng ta bức tới bước đường cùng, làm nàng không thể không đi cầu xin nhị thiếu gia.

Đại thiếu gia không học vấn không nghề nghiệp, tương lại cái nhà này chắc chắn là nhị thiếu gia làm chủ. Nhị thiếu gia luôn trnah cường hiếu thắng, thích trợ giúp người, nhìn thấy một cô nương nũng nịu đáng thương, khẳng định sẽ giúp nàng. Tương lai nha đầu này được làm di nương, được sủng ái, chính mình thế nào cũng có chút ánh sáng nha.

Chính là hiện tại đột nhiên nhảy đâu ra một tên ngốc to con lắm tiền thé này, muốn đem tiểu nha đầu này đi. Tào ma ma chẳng phải mộng đẹp liền tan biến hay sao, liền trợn mắt hằm hừ nói: " ngươi tưởng Hoàng phủ là đâu? Ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, giấy bán mình đã kí, hiện tại nếu rời đi, đưa sáu lượng bạc muốn đưa nàng ta đi đâu thì đi, nếu không có đừng hòng chạy."

" sáu lượng liền sáu lượng, ta cho ngươi, ngươi lập tức đem giáy bán mình trả lại cho chúng ta." Hoắc Trầm không để bụng nhiều một lượng bạc, chỉ nghĩ thật nhanh đem Tiểu Đào đi khỏi đây.

Tiểu Đào lại không chịu đồng ý, một lượng bạc đã chính là một số tiền rất lớn đối với Tiểu Đào, bán đường táo cả một ngày dài cũng chỉ kiếm về hơn 10 văn tiền, một lượng bạc kiếm bao giờ mới có thể được.

" không được, Đại Trầm ca, huynh đừng đưa. Vừa rồi phu nhân nói rõ ràng, lấy năm lượng bạc tới, liền đem giấy bán mình cho ta, ngươi dựa vào gì lại muốn nhiều hơn." Tiểu Đào nắm tay rút ra, duỗi tay muốn cầm giấy bán mình.

Tào ma ma cầm giấy bán mình để ra phía sau,

Lại dùng tay trái hung hăng đẩy Tiểu Đào ra: " nha đầu thúi, ngươi cũng không nhìn xem đay là đâu, còn dám động chân động tay với ta."

Hoắc Trầm tuy rằng không để ý chuyện một lượng bạc kia, nhưng hắn không nhìn được Tiểu Đào chịu ủy khuất, vươn bàn tay to đỡ lấy Tiểu Đào. Một đôi mắt hổ trừng trừng, tay to giơ lên hướng đến đầu Tào ma ma chụp tới.

* Mắt hổ

Mắt hổ là tướng mắt to, sáng, hơi tròn ở giữa, tròng đen trắng phân minh, tròng đen có pha sắc vàng, đồng tử hơi dài khi mắt mở lớn hết cỡ. Theo nhân tướng học, những người sở hữu mắt hổ thường là người có tính tình cương trực, quyết đoán, mạnh mẽ. Đồng thời đây cũng là những người có tư duy nhạy bén, trí tuệ hơn người. Đây là những người có tài, có chí hướng, dễ đạt được nhiều thành công trong sự nghiệp và được mọi người nể phục.

Hắn cũng không muốn đánh người, ý định là sẽ kéo lấy cổ áo của bà, đem xách lên, chính là khi sắp chụp tới lại nhớ ra bà ta là nữ nhân, hắn không thể túm lấy cổ áo của bà ta. Cho nên, tay to liền giơ lên trước mặt Tào ma ma, làm bà sợ tới mức lùi lại hai bước, ngã ngồi trên mặt đất.

Không muốn đánh bà ta nhưng Hoắc Trầm cũng muốn cho bà ta biết mình không dễ bị khi dễ. Vừa nhấc mắt, liền nhìn thấy ba gã sai vặt đang di chuyển một con sư tử đá loại nhỏ ngoài sảnh, liền nhấc bước đi qua: " sư tử này là muốn để chỗ nào?"

Ba gã sai vặt dùng sức đến mặt đỏ tai hồng nhưng sưu tử đá cũng không di chuyển một chút, thấy một tráng hán đi tới hỗ trợ, đều đặc biệt cao hứng, một gã sai vặt chỉ chỉ về phía gạch xanh nói: " lão gia nói, hai con sư tử này...cách cửa gần quá, dọn sang bên kia đi."

" tránh ra" Hoắc Trầm duỗi tay đem ba gã sai vặt đứng sang một bên hai tay đỡ lấy hai bên sườn của sư tử đá, đồng thời dùng sức, vững vàng mà nâng sư tử lên, đi nhanh hai bước lớn đến chỗ đã định trước đặt xuống.

Ba gã sai vặt bị dọa đến choáng váng, ba người bọn họ hợp sức lại sư tử kia cũng không di chuyển, hắn ta mộ mình liền nhấc lên rồi. Tào ma ma ngồi dưới đất, cũng đã sợ tới mức quên gọi người, liền tính kêu cũng vô dụng, cho dù gọi 18 tên sai vặt tới cũng không làm được gì, căn bản không phải đối thủ của tráng hán này.

" ha ha ha..." một trận cười vang dội truyền đến, liền thấy một người mặc hoa phục bên hông là bội kiếm, một công tử trẻ tuổi bước nhanh tới, dừng bước trước mặt Hoắc Trầm, từ trên xuống dưới đanh giá một phen, liên tiếp gật đầu: " hảo! Hảo tráng sĩ! Huyện Thường Sơn cư nhiên lại có một nhân vật như vậy, at lớn như này, thế nhưng lần đầu thấy. Ngươi tên là gì? Chúng ta làm hảo bằng hữu đi."

Hoắc Trầm nhìn thiếu niên lang thần thái phi dương một cai, đạm nhiên nói: " ta là tới làm chính sự, không phải tới kết bằng hữu."

" a, ngươi muốn làm chuyện gì, ta cùng giúp ngươi làm."

Tào ma ma vừa thấy nhị thiếu gia tới, liền có vài phần khiếp đảm, sợ bị Hoắc Trầm chiếm trước tiên cơ, vội vàng từ mặt đất bò dậy, một đường chạy tới trước mặt Hoàng Bằng: " nhị thiếu gia, hắn là tới đay chuộc tiểu nah hoàn kia, kia là nah đầu ngày hôm qau mới tiến phủ, cho nhà nàng 5 lượng bạc. Hôm nay, nam nhân này muốn giao 5 lượng bạc đem nàng chuộc đi."

Tiểu Đào thế mới biết, nguyên lai đay chính là nhị thiếu gia mà Tào ma ma nhắc tới, xem bề ngoài nhưng thật ra rất chính phái, không giống bộ dáng của tên Phùng Mãn kia, nhưng mặc kệ vị thiếu gia này là tốt hay xấu, nàng đều nghĩ không muốn cùng hắn có liên quan, liền im lặng đi ra phía sau Hoắc Trầm, dùng thân hình cao lớn của hắn che đi người mình.

Hoắc Trầm cũng không so đo 1 lượng bạc cùng Tào ma ma, rốt cuộc là hắn muốn thât nhanh giao xong 5 lượng bạc rồi mang Tieru Đào đi.

Hoàng Bằng duỗi tay liền đem giấy bán mình của Tiểu Đào cầm lên, cầm lên nhìn, nhẹ giọng thì thầm: " Điền Đào, người Điền Gia Doanh..."

Hắn thật nhanh đọc giấy bán mình của Tiểu Đào một lần, xoát xoát hai cái liền xé thành bốn mảnh. Giao cho Hoắc Trầm: " cầm đi đi, 5 lượng bạc kia không cần đưa, coi như kết cái bằng hữu, ta là Hoàng Bằng, bằng hữu bằng, ta thích kết giao cùng người có bản lĩnh nhưu ngươi vậy. Ngươi sức lớn như vậy, công phu nhất định cũng thực tốt đi, bằng không chúng ta tới luyện võ đi."

Hoắc Trầm đối diện với thiếu niên thần thái sáng láng có điểm không nói lên lời, khó có thể nhảy theo kịp tư duy của hắn. Chỉ là nhnah chóng tiếp nhận giấy bán mình, xoay người giao cho Tiểu Đào, lại từ hầu bao lấy ra một thỏi bạc 5 lượng có dấu quan phủ tiêu chuẩn, giao cho Hoàng Bằng: " ta không cần chiếm tiện nghi của ngươi, bạc ngươi cầm, người ta mang đi, về sau cùng nhà các ngươi không quan hệ"

" đừng nha." Hoàng Bằng không chịu cầm lấy bạc: " khó mà gặp đucợ người làm ta thưởng thức như ngươi, liền muốn cùng ngươi kết giao bằng hữu. Ngươi là người nơi nào? Làm nghề gì?"

Hoắc Trầm không thích tên cậu ấm trước mắt này, nhưng là, hắn hào sảng mà xé giấy bán mình của Tiểu Đào giao cho mình, cũng coi như là người không tồi. " ta là Hoắc Trầm, là thợ rèn ở Đại Doanh trấn,"

Vừa nghe lời này Hoàng BẰng liền tỉnh táo tinh thần, bá một cái rút ra bội kiếm bên hông.

Tiểu Đào hoảng sợ, gắt gao giữ chặt lấy y phục của Hoắc Trầm, muốn túm hắn đi chạy thật nhanh.

Nhưng không như suy nghĩ, Hoàng Bằng cũng không có để thanh kiếm lên cổ Hoắc Trầm, mà giơ trước mặt hắn: " ngươi nhìn kiếm của ta, mấy ngày trước luận võ cùng Cố Thừa Nam thua hắn, bởi vì kiếm này đánh không tốt. Ngươi xem."

Hoắc Trầm ném bạc trong tay cho Tào ma ma, tiếp nhận bảo kiếm trong tay Hoàng Bằng nhìn kĩ,thần sắc nghiêm túc nói: " bảo kiếm này của ngươi nung sắt còn chưa đủ, cho nên không đủ cứng, gặp phải vật so với nó cứng hơn, tự nhiên sẽ kém hơn. Nếu rìu của ta chặt một nhát, khẳng định thành kiếm này thành hai nửa."

Hoàng Bằng giật mình mở to hai mắt: " ngươi thật đúng là thợ rèn biết nhìn hàng nha, vừa nhìn thấy liền minh bạch sao lại như thế này. Đây là kiếm ta tìm khắp Thường Sơn thành mới thấy, lại tìm thợ rèn tốt nhất đánh ra bảo kiếm này."

Tốn 50 lượng bạc đấy. Rìu của ngươi ở đâu? Thật sự đem kiếm của ta chặt làm hai sao? Ngươi mau chém một nhát cho ta nhìn xem."

Hoắc Trầm cũng không vội vã tìm nổi bật, trong lòng vẫn nghĩ đến mục đích của chuyến đi này, trầm giọng nói: " thứ nhất, nếu một nhát chặt đứt ngươi cũng không thể làm ta đền tiền. Thứ hai, lập tức để chúng ta về nhà, đáp ứng hai điều này, ta liền đánh cho ngươi xem."

"được, được, được, ta đều đáp ứng, rìu của ngươi ở đâu? Mau cho ta nhìn." Hoàng Bằng mặt đầy hưng phấn, liền đáp ứng luôn.

Hoắc Trầm quay đầu giữ chặt lấy tay Tiểu Đào, mang theo nàng ra cửa đi, Hoàng Bằng bước nhanh đuổi kịp, mấy gã sai vặt cùng Tào ma ma xem náo nhiệt cũng đều theo ra cửa.

Hoắc Trầm từ xe ngựa cầm lấy ra một cây rìu, đem bảo kiếm ném xuống đất, dùng rìu chặt xuống một cái. "ca" một tiếng, không chỉ có bảo kiếm bị đứt thành hai đoạn, mà phiến đá xanh dày nặng trên mặt đât cũng theo đó mà nứt ra.

" lợi hại nha, quá lợi hại!" Hoàng Bằng mặt đầy kinh ngạc mà nhặt lên đoạn kiếm, dùng ánh mắt vô cùng sùng bái mà nhìn về phía Hoắc Trầm: " đại ca, ta muốn mua rìu của ngươi, bao nhiêu tiền vậy?"

Hoăc Trầm đàu đầy hắc tuyến nhìn một cái tiểu đệ mới nhận thức, thuận miệng nói: " bảo kiếm kia bị chặt đứt là năm mươi lượng vậy rìu của ta chặt đứt được nó, như thế nào cũng là sáu mươi lượng đi."

" được được được, ta mua, Điêu Phong, mau đi lấy tiền." Hoàng Bằng miệng đều là đáp ứng, lấy đucợ rìu ngó tái ngó phải, thích đến không chịu được: " về sau, ta liền dùng nó đi thử binh khí khác xem nó có chắc chắn không."

Rất nhanh, gã sai vặt bên người nhị thiếu gia dùng khối vải xanh bọc 60 lượng bạc lại, giao đến tay Hoắc Trầm.

Hoắc Trầm ước lượng bọc vải nặng trĩu, nhìn bạc không phải giả, liền cau mày hỏi. " ngươi thật sự muốn mua?"

Vừa nghe lời này Hoàng Bằng cho rằng hắn muốn đem rìu đòi lại, vội vộ vàng vàng ôm vào ngực lui về sau vài bước: " đương nhiên muốn mua, chúng ta đã nói. Hiện tại một tay giao tiền một tay giao hàng. Rìu này là của ta, ngươi không thể đổi ý như thế."

Bình luận

Truyện đang đọc