ĐẠI THỢ RÈN TIỂU MẬT ĐÀO

"huynh uống có nửa chén như thế nào được? đây là rượu gạo, không say, hoắc đại ca huynh cứ yên tâm uống đi." Cố Thừa Nam xách vò rượu lên rót đầy chén cho hắn.

Hoắc Trầm đưa tay ngăn lại, nhưng lại không ngăn được hoàng bằng cùng cố thừa nam phối hợp ăn ý, thời điểm đưa tay tới rượu đã đầy chén. Hoắc Trầm nhìn thoáng qua nương tử, thấy nàng đang chơi với a Huyên, cũng không chú ý tới bên này, nàng không biết, hắn liền hắc hắc cười, hỏi hoàng bằng: " chuyện ngươi ở trong quân như thế nào rồi?"

Nói trúng, hoàng bằng tinh thần phấn chấn hứng trí nói: " ai nha, ta đang muốn cùng mọi người nói đây. Ta thông qua Vương phủ, đi đến quân doanh tướng quân đối với ta rất coi trọng đấy. Hôm qua ta mới tham gia một cuộc thi tuyển chọn ra Bách phu trưởng (người đứng đầu trong cuộc thi võ trăm người), các ngươi đoán xem như thế nào?"

Cố thừa nam cười một tiếng: " cái này còn phải hỏi sao, nhìn bộ dạng hớn hở của ngươi, khẳng định là đứng đầu đi."

" ha ha ha..." hoàng bằng vui vẻ cười to: " bị ngươi đoán đúng rồi, ta đứng đầu, hiện tại ta đã là Bách phu trưởng. Tuy rằng còn không phải là mệnh quan triều đình, nhưng mà cũng là bước được một chân vào nha. Hơn nữa, ta nói cho các ngươi biết, ta cũng không phải là dựa vào mặt mũi vương gia mà có được, ta là dựa vào chính bản lĩnh của chính mình."

Hoắc Trầm cười, bưng bát rượu lên: " được! chúc mừng ngươi, theo như ý nguyện được vào quân doanh, bắt đầu kiến công lập nghiệp."

" tốt, cạn."

" cạn!"

Hai tiểu đệ đều uống cạn, Hoắc Trầm đương nhiên là không uống thừa lại, cũng một hơi cạn sạch, lại nhìn trộm Tiểu Đào. Cố thừa nam cũng lại rót thêm rượu cho hắn, lại âm thầm quan sát biểu tình của Hoắc Trầm, nhìn thấy hắn như vậy liền cười lên: " hoắc đại ca, ở điểm này của huynh ta thấy huynh có chút giống với một người đấy – chính là ông nội của ta. Ông cũng thích uống rượu, nhưng  bà lại không thích, ông nội liền có biểu tình lén lút như vậy."

(truyện về ông bà của Cố Thừa Nam là Điền Viên Mật Sủng nhưng có nhà làm rồi nhưng hình như dừng rồi thì phải.)

Hoắc Trầm cười hắc hắc, cũng không cảm thấy khó chịu: " nương tử của ta đối với ta rất tốt, sợ ta uống nhiều hại thân, thật ra, ngày thường nàng rất nghe lời ta nói."

Nam nhân ít nhiều gì cũng muốn chút mặt mũi, cố thừa nam cùng hoàng bằng cười cười, không cố ý đi chế nhạo hắn, chỉ tiếp tục uống rượu nói chuyện. Rượu quá ba lượt, hơi có chút men say, a Huyên muốn đi lên giường chơi búp bê vải, Tiểu Đào liền mang con gái vào phòng trong.

Cố thừa nam cười nói: " nếu tẩu tử không muốn huynh uống nhiều, một vò này để lần sau uống đi, dù sao chúng ta đều để lại ở đây, cơ hội uống có rất nhiều."

Hoắc Trầm uống rất sảng khoái, sắc mặt có chút đỏ lên: " cũng không phải, chúng ta tính toán tháng sau liền đi, về sau các ngươi uống đi, ta không uống được."

Hoàng bằng vừa nghe được liền ngây người: " vì sao? Vương gia không phải đối với huynh rất tốt sao, huynh sao lại còn muốn đi?"

Hoắc Trầm cầm chén rượu cười cười: " không vì cái gì, nhớ nhà, vẫn là ở nhà tốt hơn."

Cố thừa nam quan sát biểu tình trên mặt hắn, cũng tò mò hỏi: " hoắc  đại ca, nhà huynh không phải không còn ai nữa sao? nương tử hài tử đều ở đây, đây không phải là nhà sao? ta nghe qua tam ca nói, huynh đặc biệt thích đánh binh khí mới lạ trong xưởng rèn, thật sự không nghĩ tới huynh vẫn muốn đi."

Hoắc Trầm khe khẽ thở dài: " đánh binh khí đặc biệt trong xưởng ta thật sự rất thích, đánh đủ loại kiểu dáng binh khí cũng rất có cảm giác thành tựu, so với đánh nông cụ sảng khoái hơn nhiều. nhưng là...Tiểu Đào nhà ta không thích nơi này, nàng không vui vẻ, ta cũng không muốn ở lại đây nữa."

Cố thừa nam bám lấy không bỏ hỏi: " vì sao? tẩu tử cảm thấy ở đâu không tốt, là ăn mặc hay là phòng ốc, có chỗ nào không hài lòng, có thể đi tìm tam tẩu của ta nói, chắc chắn không thành vấn đề."

Hoắc Trầm xua xua tay, tiếp bọn họ uống thêm rượu: " đừng nói nữa, dù sao qua một thời gian nữa, chúng ta chính là phải đi, uống rượu đi, uống đi."

Đêm nay, Hoắc Trầm chỉ uống hơi say không có giống như lần trước không còn biết gì ngã xuống liền ngủ, mà là ôm lấy Tiểu Đào lăn lộn tới nửa đêm, giống như sức lực trên người không có chỗ sử dụng.

Thời điểm hắn thỏa mãn muốn ngủ, Tiểu Đào hỏi bên tai hắn:

" có phải chàng không muốn đi?"

" không...không phải, Tiểu Đào, nàng không thích ở đây, chúng ta liền đi, đi về nhà. Ta là đồ tôn của Trương Giả Sơn bọn họ còn không biết."

Hoắc Trầm lẩm bẩm nói rồi tự tiến vào mộng đẹp, Tiểu Đào trong đêm tối suy nghĩ. Tay nghề của hắn tốt như vậy, chỉ đánh mấy cái nông cụ, giống như có chút không đáng.

Chính hắn lại không chút do dự làm bản thân chịu ủy khuất, lần trước cùng hắn nhắc tới, hắn liền đồng ý trở về, căn bản là không suy xét đến ý tiền đồ của mình, chỉ có thói quen đem thê tử hài tử lên vị trí đầu tiên.

Sáng sớm, Hoắc Trầm lại dậy làm việc, Tưởng thị mang theo Hiểu Tuyết tới tìm  a Huyên chơi, thuận tiện cùng Tiểu Đào tán gẫu: " nghe nói nhà muội muốn đi, là ở đây không quen sao?"

Tiểu Đào đã đoán được, tối hôm qua hai người kia tới đây, hôm nay lại là Tam tẩu, đều là làm nhiệm vụ thuyết khách. Tiểu Đào không có quá nhiều trốn tránh, mà nói thẳng ra: " ăn ở đều rất tốt, ta chính là...chính là không muốn hắn quá có tiền đồ, ta cảm thấy ở nhà làm dân chúng bình thường cũng được, nuôi lớn hài tử là được, cũng không trông cậy vào hắn có thể làm quan, chúng ta vốn dĩ chỉ là một nông dân bình thường."

Tưởng thị hơi mỉm cười: " nhưng là Tiểu Đào, người ở nông gia giống như cha a Huyên, có bản lĩnh tính tình lại tốt  không có nhiều, muội tốt số, gả cho nam nhân như hắn, nhưng muội cũng phải nghĩ lại những cô nương trong thôn, có phải phần lớn đều không có cuộc sống như ý, các ngươi nếu là ở tại bên ngoài, tương lai a Huyên cũng có thể gả cho một người nam nhân tốt."

Tưởng thị kiến thức rộng rãi, lại biết ăn nói, nói một lúc lâu, Tiểu Đào liền nói thật cho Tưởng thị: " chính là, mấy người có tiền đều muốn nạp thiếp, nếu hắn... cũng muốn thêm người mới, hắn khẳng định sẽ không đối xử tốt với a Huyên như vậy nữa, hơn nữa a Huyên vẫn là một nữ nhi, nếu người mới vào cửa nàng ta lại sinh con trai, vậy....vậy hai chúng ta làm sao bây giờ?"

Nói qua một lúc, Tưởng thị đã đoán được phần nào lí do, nhưng không có nói trắng ra, chờ Tiểu Đào tự mình nói ra. hiện tại thấy nàng nói, quả nhiên là giống như những gì đã đoán, liền nở nụ cười: " thì ra là muội lo lắng vì cái này, ta đây nói cho muội nghe, vấn đề này không phải tất yếu. nạp thiếp hay không nạp thiếp, cùng nhân phẩm tính tình có liên quan tới nhau. Nhà ta có ba khuê nữ, nếu đổi lại là nam nhân khác đã sớm nạp thiếp rồi đi, cha Hiểu Tuyết là một trưởng sử ngũ phẩm đâu. Nam nhân không có tiền đồ trong thôn không phải vẫn câu tam đáp tứ sao, cùng mấy quả phụ mắt qua mày lại không trong minh bạch sao."

Tiểu Đào nghe, lại rót chén trà cho Tưởng thị, ý bảo nàng uống nước rồi nói: " đúng vậy, Cố đại nhân cũng không có nạp thiếp, vì sao?"

Tưởng thị cười: " không cì cái gì, cũng không phải nam nhân nào có tiền đồ rồi cũng đều nạp thiếp, muội không nghe câu "tào khang chi thê bất hạ đường" sao. người háo sắc nạp thiếp cũng là số ít, phần lớn người vẫn là thương nương tử là nam nhân tốt. Hơn nữa, Cố gia gia đã ra quy định đối với con cháu trong nhà, chính là không được nạp thiếp. Nếu thật sự không sinh được con cái thì liền lấy con thừa tự của huynh đệ trong nhà, nói là chỉ có như vậy gia trạch mới có thể thịnh vượng, cuộc sống yên bình."

NGHÊ DŨ LAN: Sau khi chưng cất rượu, còn lại phần xác (bã rượu, hèm); chữ Hán gọi bã này là tao nhưng người Việt quen nói chệch đi là tào.

Lớp vỏ trấu bao bên ngoài hạt thóc gọi là khang.

Tao khang chi thê (vợ tao khang) ám chỉ người vợ (cũng là vợ cả) cưới khi chồng còn nghèo; tiếng Việt còn gọi là người vợ tấm cám (hay tấm mẳn).

Bất khả hạ đàng (đường): Không thể đưa xuống nhà dưới (không thể hắt hủi).

Tao khang chi thê bất khả hạ đường  nghĩa là [khi mình sang giàu thì] không thể bỏ được người vợ cùng chịu cảnh nghèo hèn với mình.

Tiểu Đào ngây thơ gật đầu: " Cố gia gia thật tốt."

" thợ rèn nhà muội cũng rất tốt nha, vừa nhìn thấy liền biết là một người hàm hậu thành thật, cho dù tương lai phát đạt, hắn cũng sẽ không bỏ mặc muội cùng a Huyên. Yên tâm đi, muội muội, sẽ không có chuyện như vậy đâu. Hắn chỉ biết cố gắng cho hai người có cuộc sống tốt hơn thôi, để các ngươi được sống giàu có vui sướng, từ trong xương cốt hắn không phải người như vậy, muội ngẫm lại xem đúng không?"

Tiểu Đào yên lặng gật đầu, thật sự đối với nhân phẩm của Hoắc Trầm nàng rất yên tâm, chẳng qua là trời đất bên ngoài quá sức tưởng tượng đối với nàng, làm nàng có chút không thể chịu được mà thôi.

Tưởng thị thấy nàng động tâm, liền tiếp tục nói: " nam nhân nhà muội có tay nghề tốt như vậy, nên kiến công lập nghiệp. Chỉ ở trong thôn nhỏ làm chút dao cuốc thật sự là làm cho nhân tài mà không được trọng dụng. Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, Vương gia rất coi trọng hắn, liền phải nhân cơ hội này mà làm thật tốt, để cho mấy đứa nhỏ trong nhà có tương lai tốt. Nếu chọc giận Vương gia, đem người bắt lại, buộc làm việc, cũng không còn cách nào khác đúng không? Vậy là thành rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, muội từ từ nghĩ đi."

Tưởng thị đi rồi, Tiểu Đào suy nghĩ thật lâu, thẳng đến buổi tối ăn cơm xong, nằm trong chăn, nàng mới hỏi hắn: " chàng nói thật với ta, chàng có phải rất vui khi đánh binh khí?"

Hoắc Trầm đưa tay ôm lấy nương tử, hôn lên má nàng một cái: " yên tâm đi Tiểu Đào, nàng muốn về nhà, chúng ta liền về nhà, ta nghe nàng."

" không phải ta muốn như thế nào mà là chàng, chàng trong lòng nghĩ như thế nào." Tiểu Đào nghiêm túc hỏi.

" ta..." Hoắc Trầm nắm bàn tay nhỏ của nàng, ngập ngừng nói: " ta có một chút suy nghĩ là thích, nhưng cũng không quá mức mãnh liệt, về nhà cũng tốt, ta cũng thích về nhà."

Tiểu Đào cắn môi, lấy hết can đảm ngước mắt nhìn hắn: " thật ra, ta không sợ cùng mấy phu nhân đó qua lại, ta là sợ....sợ chàng về sau phát đạt rồi, liền muốn nạp thiếp, vứt bỏ ta cùng a Huyên."

Hoắc Trầm sửng sốt, ngơ ngác nhìn người trong longg mình, giống như không thể tin được những gì mình vừa nghe được. qua một lát sau, mới phục hồi lại tinh thần, lại có chút buồn buồn nói: " Tiểu Đào, nàng sao lại có thể nghĩ ta như vậy, ta sao lại không cần nàng với a Huyên, ta từ trước tới bây giờ cũng không có suy nghĩ nạp thiếp, ta nếu làm ra chuyện như vậy, thì sẽ bị thiên lôi đánh...."

Tiểu Đào sợ hãi vội vàng đưa tay che miệng hắn lại: " không được nói bừa, cho dù chàng thay lòng đổi dạ ta cũng vẫn hy vọng chàng sống tốt."

Hoắc Trầm mắt đỏ lên, cầm lấy tay nhỏ nắm chặt lại, ôn nhu nói: " Tiểu Đào, ta thật lòng thương nàng, cả đời này cũng sẽ không thay đổi."

Tiểu Đào cũng sắp khóc, giọng cũng run run: " ta có phải rất hẹp hòi hay không, làm chàng thất vọng rồi."

" không phải, ta biết, nàng là để ý ta mới như vậy." Hoắc Trầm ôm chặt nàng.

Tiểu Đào dựa đầu vào vao hắn, buồn buồn nói: " chàng nếu thực sự thích chế tạo binh khí cho vương gia, vậy thì ở lại đi, chúng ta ở đây mấy năm rồi về nhà cũng được."

Hoắc Trầm suy nghĩ, nhẹ giọng nói: " đi một bước xem một bước đi, cũng phải nhìn xem Vương gia có ý gì, nhưng dù sao ta cũng là có ý muốn về nhà."

Hai người ôm nhau ngủ, một đêm an ổn, ngày hôm sau, Hoắc Trầm như cũ đến xưởng rèn binh khí làm việc. Tiểu Đào mang theo a Huyên đi ra sân viện chơi, bỗng nhiên có tiểu nha hoàn bên người Tưởng thị chạy tới báo tin: "  Hoắc phu nhân, ở cửa lớn có hai người tới,  nói là muội muội cùng muội phu của phu nhân, timg ngài có việc gấp. Tất cả mọi người đều không biết họ, không thể đưa họ đi vào, ngài ra nhận bọn họ một chút."

Tiểu Liễu tới? Nhà muội ấy còn có Thạch Đầu mới hơn một tháng tuổi, chạy thật xa tới đây làm gì?

Tiểu Đào dắt a Huyên đi hương cửa lớn của Vương phủ, từ xa liền thấy Tiểu Liễu ôm Tiểu Thạch Đầu đang nôn nóng ở của xoay quanh, thấy tỷ tỷ ra tới, nàng liền chạy nhanh tới.

Bình luận

Truyện đang đọc