ĐẠI TIÊN CÁ KOI MUỐN RA MẮT

Thẩm Thành muốn động thủ thu thập An Tử Yến, nhưng lại từ bỏ khi nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Tô Cẩm Lê.

Anh không muốn làm khó Tô Cẩm Lê bị kẹt ở giữa, An Tử Yến cũng sẽ không tiếp tục quấy rầy anh, nên chỉ cười đắc thắng. Dù sao nhìn thấy Thẩm Thành mặc quần áo nữ nhân, không nói cạnh khóe* vài câu, anh sẽ cảm thấy khó chịu, có thể chịu đựng được lâu như vậy cũng khá tốt rồi.

*Raw là BB: trong bù xíng bié bǐ bǐ  不行别比比  no can no BB: không làm được thì đừng nói/sủa, tui dịch qua cạnh khóe cho hay

Hai người phân cao thấp nhiều năm như vậy, đột nhiên hòa thuận ở chung là không có khả năng.

An Tử Yến vẫn lấy điện thoại ra, gọi hai người quay một đoạn video ngắn, nghiêng điện thoại, cùng nhau nhìn màn hình.

Màn hình sẽ xuất hiện vài meme, ba người phải bắt chước meme đó, xem ai bắt chước càng giống, APP sẽ cho điểm bọn họ.

Ba người quay chụp một hồi, Tô Cẩm Lê bật cười, “cười khúc khích”, cười như gà mái già.

Thẩm Thành hợp tác một hồi, sau đó đứng dậy đi lên lầu, không ở cùng bọn họ nữa.

“Anh em yên tâm để anh ở đây?” An Tử Yến hất cằm chỉ về phương hướng Thẩm Thành rời đi.

“Anh em rất tự mãn, ngủ muộn thế không phù hợp với quan niệm dưỡng sinh của anh ấy, khó có thể kiên trì đến bây giờ, em đoán bây giờ anh ấy không thể ráng được nữa.”

An Tử Yến chỉnh lại đoạn video ngắn đăng lên weibo..

An Tử Yến: Chúng ta ai có kỹ thuật diễn tốt hơn, đã đến lúc thể hiện kỹ năng thực sự của mình rồi. [ video ]

Cầm điện thoại, Tô Cẩm Lê lập tức bình luận cho An Tử Yến:

Tô Cẩm Lê: Lần trước điên cuồng tự sướng, lần này so đấu meme, tôi đều cam bái hạ phong.

Bình luận xong, Tô Cẩm Lê ngẩng đầu nhìn An Tử Yến hỏi: “An đại ca, anh phải về nhà sao?”

“Không giữ anh lại ở một đêm?” An Tử Yến nhướng mày hỏi.

“Trong nhà không có phòng cho khách.”

“Phòng của em đâu?”

“Phòng em chỉ có sô pha.”

An Tử Yến muốn ở chung phòng với Tô Cẩm Lê, cười tủm tỉm nói với Tô Cẩm Lê: “Đi, dẫn anh tham quan phòng của em.”

“Ồ…… được.” Tô Cẩm Lê cũng không nghĩ nhiều, dẫn An Tử Yến lên lầu hai.

An Tử Yến cùng Thẩm Thành  quanh năm xung đột như nước với lửa,  tất nhiên không biết sở thích đối phương, thấy Thẩm Thành trang hoàng liền nhịn không được “Chậc chậc” hai tiếng: “Quá đơn giản.”

“An đại ca, nhà anh đều kim bích huy hoàng hả?” Tô Cẩm Lê tưởng tượng nhà An Tử Yến chính là các loại trang trí lóe mù mắt.

“Không, nhà anh không phải nơi người bình thường có thể ở, thẩm mỹ kỳ ba của mẹ anh như An Tử Hàm.” An Tử Yến nói tới đây đột nhiên nhớ tới, hỏi Tô Cẩm Lê, “Sao em lại bắt đầu kêu An đại ca?”

“Lần trước em kêu chồng trước mặt anh em, anh ấy thiếu chút nữa giết em rồi.”

“Anh nói ngầm kêu.”

“Ồ……” Tô Cẩm Lê mở cửa phòng, để An Tử Yến vào.

Sau khi An Tử Yến bước vào, anh đóng cửa lại khóa trái.

“Kỳ thật anh khóa cũng vô dụng, anh em muốn đi đâu thì đi.” Tô Cẩm Lê nhìn môn nói.

An Tử Yến nghĩ tới Thẩm Thành liền cảm thấy đau đầu, sau khi đi vào xem xét, cuối cùng nhìn thấy chiếc giường trong phòng ngủ, lập tức dừng lại.

“Lan can này thật khiến người ta phải suy nghĩ.” An Tử Yến chỉ vào lan can nói.

“Em ngủ…… không thành thật……” Tô Cẩm Lê cuối cùng cũng thừa nhận điểm này.

“Anh không thích thiết kế này lắm, nếu thật sự muốn ngủ trong đó, có lẽ sau khi bị em đánh anh sẽ không thể trốn thoát ngay được.”

“……” Tô Cẩm Lê ủy khuất nhìn An Tử Yến.

An Tử Yến kéo Tô Cẩm Lê vào lòng, cuối cùng cũng cảm thấy thỏa mãn.

Đã nhiều ngày không được ôm người yêu, thật là một loại dày vò.

Sau khi ôm Tô Cẩm Lê, An Tử Yến theo bản năng ôn nhu lại, giọng nói đầy tính mê hoặc: “Em có thích mặc đồ nữ không?”

“Em không có.”

“Ừm, không cần có, anh không thích.”

“Tại sao?”

“Anh thích cái này sao lại không đi thích con gái cho rồi, thích con trai mặc đồ nữ, không cảm thấy rất kỳ quái sao?”

“Anh em chỉ mặc để ra ngoài không bị phát hiện.” Tô Cẩm Lê thay Thẩm Thành giải thích.

“Anh ta thế nào cũng không sao cả, anh chỉ để ý em.”

Chỉ có không gian cho hai người, cuối cùng họ cũng có thể dỡ xuống phòng bị, làm càn ôm nhau.

Tô Cẩm Lê dựa vào ngực An Tử Yến, lẩm bẩm bên tai anh: “Em nhớ anh……”

“Anh cũng vậy.”

Hai người ôm hôn nhau một lúc thì điện thoại của  Tô Cẩm Lê liền vang lên.

An Tử Yến ôm Tô Cẩm Lê không buông tay: “Chúng ta có thể không để ý tới không?”

“Là âm báo WeChat, em xem thử.”

An Tử Yến bất đắc dĩ buông Tô Cẩm Lê ra, Tô Cẩm Lê nhấc điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn của Thẩm Thành: Hai người còn muốn ở trong nhà tôi song tu đấy à?

An Tử Yến ở bên cạnh xem, hỏi cậu: “Sao thế này, cái này còn có thể cảm giác được?”

“Đúng vậy, anh em cảm nhận được âm dương khí chung quanh, mà hai chúng ta… anh ấy có thể phát hiện dị thường.”

“Dọn ra đi! Ký túc xá cho nhóm đã có rồi.” An Tử Yến thật sự sắp chịu không nổi.

“Nhưng…… em vẫn phải thường xuyên quay lại. Anh trai em ở một mình, sẽ cô đơn.”

An Tử Yến rất khó chịu, ngồi trên ghế sofa lấy điện thoại ra đọc bình luận.

Mộc mộc không biết: Ngoài ý muốn cảm thấy CP An Tử Yến cùng Thẩm Thành cũng bền đó, đối tốt với Tô Cẩm Lê như vậy, là bởi vì đều là em trai nhà mình sao?

Ngọc long tuyết sơn: Anh trai × Anh trai, em trai × em trai là vương đạo, không phục tới tranh.

Jessymimi: Phúc lợi đêm khuya sao? Đây là khung hình thế kỷ aaaa!

Độc Cô ti ngôn: Tiểu Ngư Nhi quả nhiên là thiên sứ, cười thật đẹp, người khác cười thành như vậy tuyệt đối sẽ thành lão phù thủy, mà Tiểu Ngư Nhi cười vẫn đẹp như vậy.

An Tử Yến đọc xong rất khó chịu, vất vả kéo xuống, thật vất vả cũng thấy được một bình luận vừa lòng, nhưng bình luận ngầm này lại gây ra cãi vã.

Béo giấy: Chắc mỗi tôi tà giáo, cảm thấy An Tử Yến cực kỳ tốt với Tô Cẩm Lê, vì Tô Cẩm Lê, kình địch nhiều năm cũng chấp nhận, còn đẩy kịch bản tự mình chỉ đạo Tô Cẩm Lê diễn kịch. Hơn nữa từ màn ảnh có thể thấy được, ánh mắt An Tử Yến thời thời khắc khắc quan sát Tô Cẩm Lê.

Giảm béo trung linh linh béo giấy: Đừng đùa có được không? An Tử Yến cùng Tô Cẩm Lê không hề có cảm giác CP, hai người bọn họ ở bên nhau, giống đồ lưu manh bắt cóc tiểu thiên sứ!

An Tử Yến tức giận nghiến răng nghiến lợi nhìn điện thoại mắng: “Vậy tôi bắt cóc như cô muốn!”

Tô Cẩm Lê hôn lên má An Tử Yến một cái: “Không sao, em thích anh.”

An Tử Yến nháy mắt được chữa khỏi, ôm cổ Tô Cẩm Lê, hôn lên môi cậu một cái, sau đó thu dọn đồ đạc nói: “Anh về nhà, em nên nghỉ ngơi sớm đi.”

“Vâng, em tiễn anh.”

*

Trên đường đi đến ký túc xá Tô Cẩm Lê thấy trong nhóm đang thảo luận.

An Tử Hàm: Thế mà lại chỉ có ba phòng, trước nay tôi không biết anh tôi lại nhỏ mọn vậy đấy.

Phạm Thiên Đình: Tôi nghe nói thời gian quá hấp tấp, muốn trang hoàng nhà mới nhưng không đủ thời gian, chỉ có một nơi gần công ty là phù hợp, còn phòng trợ lý thì ở ngay cạnh.

Tô Cẩm Lê: Phân phòng ngủ thế nào đây?

An Tử Hàm: Tôi với cậu một phòng.

Phạm Thiên Đình: Tôi cùng Thường Tư Âm một phòng, vừa lúc Ô Vũ khá cô đơn.

Tô Cẩm Lê: Kỳ thật tôi thấy Ô Vũ, Thường Tư Âm, Phạm Thiên Đình mỗi người một phòng đi, tôi cùng Tử Hàm không ở ở ký túc xá nhiều, không cần thiết để một phòng trống.

Phạm Thiên Đình: Lại dám cùng Tô Cẩm Lê một phòng? Ký túc xá chúng ta đều là giường đôi.

Tô Cẩm Lê: Tôi……

An Tử Hàm: Nói đúng ha, cùng Tô Cẩm Lê một phòng đúng là muốn chết.

Tô Cẩm Lê: Không nghiêm trọng đến vậy mà.

Thường Tư Âm: Tôi không chung phòng với Tô Cẩm Lê.

An Tử Hàm: 1

Ô Vũ: 1

Phạm Thiên Đình: 1

Tô Cẩm Lê: Chẳng lẽ mình tôi chiếm một phòng, quanh năm trống rỗng sao?

Thường Tư Âm: Nếu không như này đi, coi như cậu ở chung phòng với tôi, nếu cậu quay lại ký túc xá, tôi sẽ ở cùng phòng với Phạm Thiên Đình.

An Tử Hàm: Từ từ!

An Tử Hàm: Không thích hợp a!

Tô Cẩm Lê: Làm sao vậy?

An Tử Hàm: Như vậy…… Tôi ở chung phòng với Ô Vũ à?

Tô Cẩm Lê: Cậu hiếm khi về ký túc xá phải không?

An Tử Hàm: Nhưng tôi thích nhiều người mà!

Ô Vũ: Sao lại không được?

Phạm Thiên Đình: Theo tôi quan sát, Ô Vũ ngủ còn rất thành thật, cũng không ngáy. An Tử Hàm tuy rằng tính cách chẳng ra gì, nhưng ngủ cũng bình thường.

Thường Tư Âm: Đối lập quá mãnh liệt, sẽ có vẻ chúng ta đều thực bình thường.

An Tử Hàm: Đúng, vị kia quá dọa người.

Tô Cẩm Lê: Tôi muốn rời khỏi nhóm.

An Tử Hàm: Ha ha ha ha ha.

Phạm Thiên Đình: [ Sao mấy người có thể làm vậy với cá!.jpg]

Địch Địch nhắc nhở Tô Cẩm Lê đã đến nơi, Tô Cẩm Lê lập tức kéo vali mình xuống xe.

Đồ cậu mang đến là một ít đồ dùng sinh hoạt, cùng với quần áo tắm rửa, hầu hết thời gian cậu ở tại nhà Thẩm Thành, chỉ có ở công ty bận rộn đến quá muộn, mới có thể về phòng ngủ, cho nên mang đồ cũng không nhiều.

Đi vào phòng ngủ, phát hiện chỗ này cũng rộng rãi, trang hoàng cũng rất tinh xảo, An Tử Yến tìm phòng ngủ cũng rất có tâm, cậu kéo vali đi vào.

Thường Tư Âm đã tới bên này dọn một lần, thấy Tô Cẩm Lê lại đây liền lôi kéo Tô Cẩm Lê vào phòng, lại giúp Tô Cẩm Lê dọn đồ.

Đợi một hồi, Phạm Thiên Đình cùng An Tử Hàm cùng lại đây, Thường Tư Âm lại giúp hai người họ dọn.

“Ô Vũ đã tới?” An Tử Hàm đứng ở cửa phòng hỏi.

“Đồ của cậu ấy trợ lý đưa lại đây, hiện tại còn chưa qua.” Thường Tư Âm trả lời.

“Sao cậu ta bận rộn như vậy?”

“Dù sao đã muộn mấy tháng, hơn nữa không chọn việc, có là nhận, quá liều mạng.”

An Tử Hàm nhắc tới cái này liền khó chịu: “Chính xác, đối diễn với bạn gái cũ cũng có thể nhận.”

Tô Cẩm Lê đứng ở cửa phòng An Tử Hàm, chần chờ một hồi, nói với An Tử Hàm: “Tôi muốn nói với cậu một chuyện……”

Cậu cảm thấy, chuyện cậu yêu đương với An Tử Yến hẳn là nên nói cho An Tử Hàm.

Dù sao cậu với An Tử Hàm là anh em tốt nhất, An Tử Yến lại là anh trai An Tử Hàm.

An Tử Hàm ngồi trên giường, nhìn đồ trong phòng, lục lọi, tìm thấy một chiếc hộp, không chút do dự mở ra, bên trong là một cuốn album ảnh tự làm, khi mở ra là ảnh của bạn gái cũ Ô Vũ.

Nhìn chữ ghi trên đó chắc là chữ của con gái, ghi lại từng ghi chú họ hẹn hò.

An Tử Hàm lật xem một hồi, quay đầu hỏi Tô Cẩm Lê: “Chuyện gì?”

“Chuyện yêu đương.” Tô Cẩm Lê trả lời.

An Tử Hàm  vô thức nghĩ tới chuyện tình của mình, suy nghĩ một lúc mới trả lời: “Ồ, chia tay rồi, hôm nay.”

“Hả?” Tô Cẩm Lê sửng sốt.

An Tử Hàm  lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Ô Vũ: chia tay đi.

Cậu ta lại còn giữ mấy thứ này, còn nhận kịch bản với bạn gái cũ, tưới nước trên thảo nguyên rồi cho cậu nuôi dê tự trồng tự ăn sao?

Bình luận

Truyện đang đọc