ĐẠI TIÊN CÁ KOI MUỐN RA MẮT

Trong giờ nghỉ, Tô Cẩm Lê cùng Thẩm Thành rời khỏi phòng tập, luyện tập một mình trong phòng tập không có người của nhóm B. Dễ nói chuyện, cũng là không muốn ảnh hưởng thí sinh khác.

Nơi này không có camera, cũng càng thoải mái hơn.

Tô Cẩm Lê chưa từng nghe qua bài《 chim bay và cá 》, cầm tai nghe nghe lại thấy Thẩm Thành xụ mặt, đầy vẻ khó chịu.

“Là bài hát do fans bình chọn, không hát bọn họ sẽ thất vọng mà?” Tô Cẩm Lê cẩn thận hỏi Thẩm Thành, chỉ hy vọng Thẩm Thành đừng tiếp tục tức giận.

“Bọn họ nói em làm gì em liền làm cái đó? Bọn họ nói em đi nhảy lầu, em nhảy không?”

“Không thể nói như vậy. Dù sao được thích cũng là một vinh dự. Hơn nữa em đang tham gia một cuộc thi. Mọi người yêu cầu em không thể từ chối.”

Thẩm Thành vốn khoanh tay dựa vào bệ cửa sổ, lần này dứt khoát ngồi xếp bằng cạnh Tô Cẩm Lê trên sàn nhà, đỡ đầu gối Tô Cẩm Lê để cậu xoay người đối mặt anh.

“Cùng lắm thì trận chung kết anh hát với em, em đừng biễu diễn với cậu ta, không thì anh sẽ thật sự tức giận.” Thẩm Thành chấp nhất với chuyện này.

“Nhưng anh hát…… thật sự……”

Lúc Tô Cẩm Lê còn nhỏ, Thẩm Thành đã từng hát ru, hát xong Tô Cẩm Lê gặp ác mộng, sau đó Thẩm Thành không bao giờ hát nữa.

Sau khi Tô Cẩm Lê đến thế giới bên ngoài câu mới phát hiện Thẩm Thành không chỉ đơn giản là hát sai giai điệu, mà là mù giai điệu, không biết chút gì.

Thẩm Thành cũng biết mình ra sao, vì thế không phục hỏi: “An Tử Yến cũng không phải hát nhép sao?”

“Lần trước anh ấy hát bài 《 Tình chưa dứt (mới) 》, kỳ thật hát khá tốt.” Tô Cẩm Lê lập tức nhớ ra điều gì đó, hỏi anh trai , “Anh ấy nói anh hắc anh ấy hát nhép, thật không?”

“Anh không làm loại chuyện này, có tổn hại âm đức, ảnh hưởng tu vi.” Thẩm Thành trả lời.

Tô Cẩm Lê lập tức lấy lại tinh thần: “Em nói anh là người tốt mà!”

“Nhưng là người đại diện làm, anh biết, nhưng không ngăn cản.”

“Này…… với…… anh tự làm thì khác gì nhau? Tại sao không ngăn cản?”

“Chỉ cần không phải tự anh làm thì không ảnh hưởng đến anh.” Thẩm Thành trả lời đúng lý hợp tình.

Tô Cẩm Lê thở dài, khó trách mà mối quan hệ giữa Thẩm Thành cùng An Tử Yến lại tệ như vậy, cả hai đều không phải là người tốt.

“Thật là xấu.” Tô Cẩm Lê bực mình nói.

“Em nói gì?”

“Không có gì……” Tô Cẩm Lê do dự.

Thẩm Thành nhìn Tô Cẩm Lê sau một lúc lâu, lúc này mới thỏa hiệp: “Có thể hát, nhưng đừng mắt đi mày lại.”

“Ừm, được.”

“Tôi cũng biết về cơn mưa trong trận đấu.”

Tô Cẩm Lê lập tức rụt cổ lại, cảm thấy vô cùng áy náy, một lúc sau bắt đầu nấc lên.

Cậu mắc phải tật xấu này, càng chột dạ bao nhiêu thì phản ứng càng mạnh bấy nhiêu. Nấc cụt là một trong số đó, hai là không dám nhìn thẳng vào người khác và nói chuyện lớn tiếng.

Thẩm Thành là anh cậu, tất nhiên biết tật xấu này của Tô Cẩm Lê.

“Đây cũng là lý do anh không hy vọng em vào giới giải trí, sau này nếu tham gia chương trình thực tế, nhất định sẽ gặp phải rất nhiều trường hợp phải chạm vào nước, không lẽ em đều không tham gia sao? Cho dù là đi lộ tuyến ca sĩ, nếu tở chức biểu diễn đụng tới ngày mưa thì sao, em có thể kiên trì kéo dài sao?” Thẩm Thành tiếp tục hỏi.

Tô Cẩm Lê bị hỏi đến trầm mặc, không thể trả lời.

“Có lẽ tên đại ngốc kia hiện tại nguyện ý cho em hút dương khí, chẳng lẽ em tùy thân mang theo cậu ta sao?” Thẩm Thành tiếp tục hỏi.

“Không thể…… lần sau khẳng định sẽ không tìm anh ấy……”

“Cho nên…… đúng là em dùng dương khí của cậu ta?” Thẩm Thành không nhịn được nhíu mày.

Tô Cẩm Lê lúc này mới ý thức được Thẩm Thành vừa mới lừa cậu nói!

Quả thực khó lòng phòng bị!

Thẩm Thành càng ngày càng khó chịu, tiếp tục hỏi: “Em hút dương khí như thế nào?”

“Dùng tay……”

“Chút pháp lực này của em hút đến mấy tiếng?”

“Em cực kì nỗ lực hút!” Sau đó nấc một cái.

Thẩm Thành trước đây chưa bao giờ ghét An Tử Yến nhiều như vậy, cuối cùng cũng cảm nhận được cảm giác bị một con gấu khổng lồ ủn con cá mình nuôi mấy trăm năm.

Tức giận!

Cực kì tức giận!

Biết rõ là Tô Cẩm Lê đang lợi dụng An Tử Yến, vẫn cảm thấy tên đăng đồ tử An Tử Yến chiếm tiện nghi.

“An Tử Yến có dây dưa không?” Thẩm Thành tiếp tục truy hỏi.

“Không có.” Lại nấc một cái, còn cao giọng hơn.

“Hai người có làm chuyện gì khác nữa?”

“Không không không!” Giọng càng lúc càng lớn.

Thẩm Thành một tay bụm mặt, tức giận đến run người.

Tô Cẩm Lê lại rụt cổ, khóe mắt rũ đáng thương nhìn Thẩm Thành, trái tim cậu đập loạn xạ vì căng thẳng.

“Thi đấu chỉ còn một vòng, thi đấu xong lập tức dọn đến nhà anh.” Thẩm Thành ra lệnh.

“Vâng.”

“Lịch trình sau này của em phải đưa anh xem.”

“Cái này em không khống chế được mà.”

“Anh nói người đại diện của em.”

“Vâng.”

Thẩm Thành vươn tay tới: “Đưa điện thoại cho anh.”

“Em còn phải nghe nhạc……”

“Lại thêm bạn tốt cậu ta?”

“Em……” Tô Cẩm Lê không biết nên nói cái gì, lại lần nữa bị thử ra, toàn bộ đều là không đánh đã khai.

“Anh, em đã lớn rồi, anh cứ như vậy…… em bị kẹp giữa rất khó xử!”

“Em bước vào kỳ phản ngịch đấy à?”

“Không có.”

“Cho dù em có thích Trương Thải Ni anh cũng không phản đối, nếu em thích nam, Ô Vũ cùng Thường Tư Âm đều có thể, cả nhà họ An đều không được! Dương khí bọn họ quá nặng, sẽ làm em bị thương! Em không muốn sống nữa có phải hay không?” Phạm Thiên Đình bị Thẩm Thành tàn nhẫn PASS qua, diện mạo không đẹp.

Kết quả Tô Cẩm Lê chẳng những không chột dạ, ngược lại kinh ngạc hỏi: “Anh vậy mà nhớ tên bọn họ, em nhớ trí nhớ anh không tốt mà.”

“Trọng điểm là cái này sao?”

“Anh, anh nhất định đã nghiêm túc xem tiết mục phải không?”

“Đem điện thoại cho anh, anh thề anh không quá phận, được không?”

Thẩm Thành để Tô Cẩm Lê đưa điện thoại qua, nói với Tô Cẩm Lê: “Gửi tin cho cậu ta, nói cậu ta đừng dây dưa em.”

Tô Cẩm Lê ngoan ngoãn đánh chữ: Sau này đừng dây dưa với tôi.

Nghĩ nghĩ cảm thấy không đúng, lại đánh chữ: Sau này đừng có tiếp tục dây dưa với tôi.

Kết quả An Tử Yến nhắn lại: Thẩm Thành?

Tô Cẩm Lê tiếp tục đánh chữ nhắn lại: Không phải.

An Tử Yến: Ồ, huấn luyện có mệt không?

Thẩm Thành nhìn màn hình, tiếp tục nói: “Nói cho cậu ta, em muốn chặn cậu ta.”

Tô Cẩm Lê: Tôi muốn chặn anh.

An Tử Yến: Không sao, mai anh qua, chúng ta giáp mặt nói.

Thẩm Thành nhìn màn hình, ghét bỏ hận không thể vứt điện thoại: “Em giải nghệ đi.”

Dù chỉ một ngày, anh cũng không muốn Tô Cẩm Lê ở lại lâu hơn.

“Anh, bình tĩnh…” Tô Cẩm Lí vội vàng đi tới, dùng tay vuốt vuốt sau lưng Thẩm Thành.

“Anh phải bị tức chết rồi.”

“Hay là em đi lấy cho anh thuốc trợ tim hiệu quả nhanh nhé.”

“Câm miệng trước.”

“Ồ.”

Đợi một hồi, thấy Thẩm Thành vẫn là không nói lời nào, Tô Cẩm Lê bắt đầu nhỏ giọng giải thích “Em…… lần trước cũng là khẩn cấp…… em không có biện pháp……”

“Em còn như vậy anh chỉ có thể diệt khẩu.” Thẩm Thành nói đến lời này, thanh âm gần như bị kẽ răng ép ra, có chút hung ác.

“Đừng, em đã từ chối rồi! Em biết mà.”

“Hiện tại em đang bảo vệ cậu ta sao?”

Tô Cẩm Lê cảm thấy rất bối rối, không nhịn được nói: “Anh, bây giờ anh đang càn quấy sao?”

Thẩm Thành lại bị chọc tức, trước kia anh cho rằng Tô Cẩm Lê thực ngoan ngoãn, hiện tại làm sao lại khiến người khác lo lắng như vậy?

Lúc này, WeChat lại vang lên âm thanh nhắc nhở, Thẩm Thành nhanh hơn Tô Cẩm Lê cầm lấy, thấy An Tử Yến lại nhắn qua: Em muốn ăn gì không mai anh mang qua cho.

“Sao tên này lại không biết xấu hổ thế hả?!” Thẩm Thành kích động hỏi, hình tượng ưu nhã ngày thường đã không còn.

Tô Cẩm Lê xem tin nhắn xong nhỏ giọng trả lời: “Anh, anh chán ghét như vậy để em ăn nghèo anh ấy đi.”

“Thôi, không cần em nỗ lực, anh sẽ giải quyết.” Thẩm Thành nói xong liền đứng dậy, đưa điện thoại cho Tô Cẩm Lê, “Buổi chiều anh còn có chuyện, đi trước.”

“Ồ, vâng.”

*

Chờ Thẩm Thành rời đi, Tô Cẩm Lê trở lại trong phòng luyện tập, Trương Thải Ni chạy đến, nói một cách không mạch lạc: “Chữ ký! Anh trai cậu! Chúa ơi, tôi có thể xin chữ ký không?”

Tô Cẩm Lê nhìn trong phòng, sau đó trả lời: “Thật ra, chữ ký rất dễ xin.”

“Rồi sao?”

“Cậu nói chị gái kia cho tôi một ly milkshake, tôi giúp cậu xin.”

“Tô Cẩm Lê cậu học hư rồi!” Trương Thải Ni không nhịn được cảm thán, nhưng vẫn gật đầu, “Được thôi.”

Khi Tô Cẩm Lê bước vào, cậu nói: “Thính giác của anh trai tôi rất tốt.”

“Hả?”

“Cậu với An Tử Hàm nói gì anh ấy đều nghe được.” Hơn nữa, cậu cũng nghe được.

“……” Trương Thải Ni nhớ lại những gì cô ấy nói, sau đó vẻ mặt khiếp sợ.

“Sao lại có thể……”

“Nhưng anh tôi nhớ kỹ tên cậu, anh tôi trước đây bị mù mặt, trí nhớ kém, nhớ tới tên cậu cũng không dễ dàng.”

Trương Thải Ni biểu tình thực xuất sắc, quả thực vạn phần rối rắm: “Tôi nên cao hứng hay là nên khổ sở đây!”

“Milkshake.” Tô Cẩm Lê mỉm cười nhắc nhở.

“……”

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Thành: Không được liên hệ cùng An Tử Yến.

Tô Cẩm Lê: Anh, anh nói thật đi, anh có phải ghen tị không?

Thẩm Thành: Anh chỉ không muốn em nhầm đường lạc lối.

Tô Cẩm Lê: Cho nên chính là ghen tị hả?

Thẩm Thành:……

*

*

Thẩm Thành đêm khuya mở cửa, nhìn An Tử Yến kéo vali đứng trước cửa, khó chịu hỏi: Cậu tới nhà của tôi làm gì?

An Tử Yến: Anh không cho tôi ở với vợ nên tôi dọn qua đây.

Tô Cẩm Lê nghe có tiếng nên đi ra, thấy anh trai đang đánh nhau với chồng.

Tô Cẩm Lê:……

【Thật ra thì, vở kịch nhỏ này không cần quá nghiêm túc, dù sao Thẩm Thành dùng pháp lực là có thể nháy mắt hạ gục An Tử Yến. 】

Bình luận

Truyện đang đọc