ĐẠI TIÊN CÁ KOI MUỐN RA MẮT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Không có!” An Tử Yến vội vàng chính trực phủ nhận, “Tôi bỏ hải sản.”

“Tại sao muốn bỏ hải sản?!”MC không hiểu hỏi, cảm thấy rất khó hiểu, anh đã nghe nói bỏ thuốc lá, nhưng chưa từng nghe nói bỏ hải sản, “Cái này ảnh hưởng sức khỏe, hay là có cái gì không nói ra được? “

“Chỉ là… đột nhiên tôi không muốn ăn.” An Tử Yến cầm bút, đánh dấu vào danh sách, giải thích: “Trước đây tôi rất thích ăn tôm hùm, vân vân. Tôi cùng bạn bè uống bia tán gẫu, ăn chút hải sản, cũng không thích ăn cá lắm. Hơn nữa, ăn sinh nhật cũng chỉ mấy thứ đó, phải chọn nguyên liệu vừa túi tiền.”

“Trọng tâm của chúng ta là tại sao lại bỏ hải sản?” MC nữ tiếp tục rối rắm với vấn đề này.

Tô Cẩm Lê đương nhiên biết An Tử Yến bỏ vì mình, cho nên có chút chột dạ, sợ An Tử Yến bị truy hỏi ra gì, cũng không dám ngẩng đầu.

“Không có nguyên nhân gì đặc biệt. Gần đây tôi thậm chí còn muốn bỏ thịt, nhưng vẫn chưa hạ quyết tâm. Thực ra, thể chất của tôi rất dễ béo, có thể nhìn ra không?”

Lúc sau bọn họ lại nói tới đề tài tập thể hình linh tinh, như đã chuyển tới phương diện dưỡng sinh.

Tô Cẩm Lê nhìn danh sách trước mặt, chọn 5 món ăn từ danh sách là phần đầu tiên trong ngày của họ.

Không cần so sánh với những người xung quanh, gọi cùng một món cũng không sao, phân đoạn này chẳng qua là tìm hiểu khẩu vị của mọi người mà thôi.

Tô Cẩm Lê nhìn loại nào cũng muốn, cuối cùng vẫn khó có thể lấy hay bỏ, chọn mấy thứ tương đối cảm thấy hứng thú.

MC nữ bắt đầu hỏi An Tử Hàm: “An Tử Hàm, cậu đều tương đối hiểu biết mọi người ở đây, có tin nóng gì muốn tiết lộ không?”

“Không rõ Cố Kết lắm, anh ấy không cùng chúng tôi ăn cơm.” An Tử Hàm trả lời.

“Vậy những người khác thì sao?”

“Tô Cẩm Lê! Chưa bao giờ ăn hải sản, cá sông gì đó cũng không ăn, dù sao đụng tới nước đều không ăn.”

Tô Cẩm Lê lập tức lắc đầu phủ nhận: “Rong biển cùng tảo tía có ăn.”

“Sao cậu không ăn hải sản? Chẳng lẽ cũng là vì tập thể hình? Đây là ta lần đầu tiên nghe nói người mê thể hình không thích ăn hải sản.” MC nam dùng vẻ mặt khoa trương nói.

Tô Cẩm Lê lắc đầu: “Chỉ là…… không thích ăn.”

“Cậu ấy không muốn tàn sát đồng loại.” An Tử Hàm miệng tiện lại nói, “Cậu ấy chỉ ăn thứ không phải đồng loại, như heo dê bò thịt đều ăn.”

“Tại sao?” Hai MC rất khó hiểu!

“Có thể là sợ…… ăn vào, cẩm lý…… không linh……” Tô Cẩm Lê yếu ớt trả lời.

“Cậu ấy kiên trì nhân thiết không thể tự kềm chế.” An Tử Hàm bổ sung.

“Đúng vậy, ở trên giường còn bơi tự do.” Phạm Thiên Đình bổ sung.

“Tôi hơi tò mò Tô Cẩm Lê chọn cái gì.” MC nữ lấy thực đơn của Tô Cẩm Lê.

“Gan ngỗng nhồi trứng chim bồ câu vị trà, đây là lần thứ ba món này được gọi trên chương trình rồi nhỉ? Có ai…”

Hai MC nhớ lại ai đã gọi món này, đột nhiên linh quang chợt lóe: “Thẩm Thành cũng chọn rồi.”

Tô Cẩm Lê kinh ngạc hỏi: “Anh tôi cũng tham gia rồi sao?”

“Đúng vậy, cậu cũng chưa xem qua sao?” MC nữ hỏi.

Tô Cẩm Lê đã xem mấy kỳ, nhưng không thấy được kỳ Thẩm Thành tới tham gia.

“Nhưng tôi không thích những vị khách như Thẩm Thành lắm.” MC nữ đột nhiên nói một câu kinh ngạc.

“Hả?!” MC nam cổ động hỏi.

“Trả lời thật là một chút nước cũng không lọt ra, chuyện cười hơi đen tối cũng không tiếp, hoàn toàn không có sơ hở, kỳ đó rất nhàm chán.”

“Cô đây là đang nói tiết mục của chúng ta rất đen tối sao?” Hai MC nói đùa.

Bọn họ lại nhìn thực đơn của Tô Cẩm Lê một lần nữa rồi đưa ra ngoài, bắt đầu theo thứ tự xem thực đơn người khác, sau đó thảo luận một hồi.

Ví dụ, nếu bạn thích món ăn này, những vị khách khác cũng sẽ bình luận về món ăn đó, nói rằng bạn có thích món đó hay không, ý kiến ​​​​của bạn như thế nào.

Kỳ này hầu hết là thí sinh, lúc trước thường xuyên ở chung, cho nên không lâu sau đã bàn luận rôm rả.

Bọn họ ăn đồ mình chọn rồi còn thử đồ ăn của người khác, nhấm nháp một lúc rồi nhận xét khẩu vị.

Đây là phần thứ hai của chương trình.

“Lần đầu tiên tôi ăn món này, tôi cũng có phản ứng giống như sau khi ăn món ăn trong《tiểu đương gia Trung Hoa 》, oa!” An Tử Hàm vỗ bàn.

Phạm Thiên Đình là mọt sách, lập tức hỏi: “Vậy cậu xem qua 《 Vua đầu bếp Souma 》 chưa? Nháy mắt rách đồ, như là…… điên rồi ấy.”

MC nữ có vẻ đã xem qua, lập tức nói tiếp: “Điên rồi lại có vẻ quá hàm súc.”

Phạm Thiên Đình không nhịn được cười, cười rất có hàm ý.

“Tôi làm tiết mục mỹ thực, cho nên cũng sẽ xem manga anime mỹ thực, bộ manga anime thật là…… ăn xong như lên cao trào.”

Editor: hí hí, biết mà, ai đọc vua đầu bếp soma cũng biết rồi.



An Tử Yến không muốn tiếp lời, tới cạnh Tô Cẩm Lê nhỏ giọng nói: “Không muốn ăn cá có thể không nếm món ăn kia.”

“Ừm được.”

MC nam ngay lúc này nói: “Ăn món nào cũng có thể cao trào? Yến Tử cậu cảm thấy cao trào là như thế nào?”

An Tử Yến bất lực, sao mỗi lần chuyện hài th ô tục đều rớt trúng anh?

An Tử Hàm vừa nghe, liền vui vẻ: “Ngài tâng bốc anh tôi rồi, anh tôi không có kinh nghiệm.”

“Không thể nào, cậu chưa DIY?” MC nam lại hỏi.(do it yourself, do gì thì ai cũng biết hehe)

An Tử Hàm giơ ngón tay cái, ý bảo: Anh trâu bò.

“Hẳn là như nhạc nền Super Mario.” An Tử Yến đặt đũa xuống, lau khóe miệng đáp.

Tô Cẩm Lê cái gì cũng không biết, Super Mario cũng không biết, vì thế chỉ nghiêm túc nghe.

“Tại sao?” MC nam hỏi.

“Bắt đầu nhảy nhạc nền là beng~beng~beng~, ăn ngôi sao hăng hái, dengdengdeng~, cuối cùng tới đích, âm nhạc sau khi lá cờ được kéo lên giống như thế này, bangbangbangbang~, l3n đỉnh.” An Tử Yến bình tĩnh hình dung.

Một số người nghe hiểu bắt đầu nhịn cười, Tô Cẩm Lê lại không thể hiểu được.

“Tôi lại nghĩ buớc nhảy beng~beng~beng~ hẳn là đang diễn ra tiết tấu nhỉ? Tần suất nhanh khi thể lực tốt và tần số thấp khi thể lực không tốt. Tôi không còn có thể nhìn thẳng vào những viên gạch trên đỉnh Super Mario nữa rồi, như thể nó đang nằm trên vị trí mẫn cảm vậy.” MC nam cười lớn trả lời.

“Cậu phải biết rằng phụ nữ như chúng tôi, nhất là những người đã qua sinh nở, không phải lần nào cũng l3n đỉnh được.” MC nữ hùng hổ, tiếp tục truy kích.

“Đó là âm nhạc khi Super Mario chết, bangbangbang~ biến mất.” An Tử Yến lại trả lời.

“Ôi trời ơi!” MC nam trực tiếp đứng dậy, xoay quanh tại chỗ.

MC nữ cười ra nước mắt.

Tô Cẩm Lê ngây ra như cá gỗ.

Đã xảy ra chuyện gì?

An Tử Yến nói gì đó thú vị lắm sao?

Tại sao cậu hoàn toàn không biết những người này đang làm cái gì?

MC nữ thấy vẻ mặt mê mang của Tô Cẩm Lê, không nhịn được hỏi: “Tôi có chút tò mò, chàng trai sạch sẽ như Tô Cẩm Lê có tự DIY chưa?”

“Là có ý gì?” Tô Cẩm Lê hỏi.

“Chính là lúc có như cầu s1nh lý, sẽ tự giải quyết sao?” MC nam bổ sung.

Tô Cẩm Lê cuối cùng cũng hiểu, hỏi: “Chính là truy tinh hả?”

“Truy tinh?” Những người khác cảm thấy khó hiểu.

“Kỳ ph@t tình của cẩm lý, vây ngực sẽ xuất hiện một ít điểm màu trắng nhỏ, cái này gọi là truy tinh.” Tô Cẩm Lê giải thích.

Editor: chẳng tìm thấy hình, nhưng mà tui thấy tụi nó phì bọt lên mặt nước tạo ổ chớ đâu có điểm trắng gì đâu ta.

“Ồ…… hóa ra chúng ta nói truy tinh, ở tộc cá là ph@t tình?” MC nam cố nhịn cười.

MC nữ nói theo: “Kỳ thật tính chất thật sự không khác biệt lắm.”

“Ừm, sau khi thành niên mới có thể. Tôi vừa mới thành niên không lâu, cho nên trước kia chưa từng có, cũng chưa tới lúc truy tinh đâu.” Tô Cẩm Lê trả lời.

“Nhân thiết cá của cậu rất ổn định!” MC nữ khen Tô Cẩm Lê, thật sự nghĩ Tô Cẩm Lê đang trả lời dí dỏm.

An Tử Yến lại cảm thấy hứng thú, nhưng ngại ở trước camera, sợ Tô Cẩm Lê hoảng loạn, nên không hỏi.

Tiết mục quay xong, Tô Cẩm Lê phải tạm biệt những người khác.

Những người khác đều có công việc, hoặc sống ở những nơi khác nhau, vì vậy đã vội rời đi.

Đặc biệt là An Tử Hàm, vừa mắng vừa đi. Cậu vốn dĩ muốn tụ họp, tìm cơ hội đi ra ngoài chơi, kết quả công việc quá gấp, cũng chỉ có thể rời đi.

An Tử Yến cùng Tô Cẩm Lê trở lại khách sạn, để đoàn đội của Tô Cẩm Lê vào phòng mình bàn công việc.

Chờ bàn xong, An Tử Yến để Tô Cẩm Lê ở lại, người khác toàn bộ ở ngoài chờ.

“Một lúc thôi, tôi chỉ nói mấy câu.” An Tử Yến nói như vậy.

Đoàn đội Tô Cẩm Lê còn không biết gì, Giang Bình Thu lại biết, nên để mọi người ngồi ở gian ngoài, Giang Bình Thu tạm thời huấn luyện họ.

An Tử Yến dẫn Tô Cẩm Lê đến phòng ngủ, phòng trong có giường với trường kỷ, Tô Cẩm Lê ngồi trên trường kỷ hỏi: “Chuyện gì vậy, An đại ca?”

“Mấy em còn có kì ph@t tình?” An Tử Yến một câu mà anh kìm nén đã lâu.

“Ừm, sau khi thành niên sẽ có, một năm hai lần.”

“Khi nào em vào giai đoạn này?”

“Em cũng không xác định, chắc giống kì của con gái, thời kì đầu không ổn định, đôi khi còn sẽ lùi lại, em lại thể chất đặc thù, không thể biết được.”

“Tới giai đoạn kia sẽ thế nào?”

Tô Cẩm Lê nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Sẽ rất muốn yêu đương nhỉ?”

“Chỉ có như vậy?”

“Chắc là sẽ muốn giao phối đi…… em cũng không rõ ràng lắm.”

“Trên người của em tản ra mùi hương, còn có kỳ ph@t tình, em có phải O trong ABO không? Phát ra tin tức tố?” An Tử Yến hỏi.

“Em không hiểu.”

“Không sao, lại đâu.” An Tử Yến ngoắc tay Tô Cẩm Lê.

Tô Cẩm Lê nghe lời đứng dậy, đến cạnh An Tử Yến, sau đó người đã bị An Tử Yến dùng cánh tay ôm lấy, xoay người cậu lại, sau cổ cậu cắn một ngụm, nói tiếp: “Em bị anh đánh dấu, em là của anh.”

Tô Cẩm Lê rụt rè quay đầu lại nhìn An Tử Yến, hỏi: “Đánh dấu là sao? Khế ước sao?”

“Đúng vậy.”

“Anh em sẽ phát hiện sao?”

“Sẽ không.”

“Ồ……” Tô Cẩm Lê điều chỉnh tư thế đứng lên, sau đó nhìn An Tử Yến, đột nhiên cúi người hôn lên môi An Tử Yến, “Anh cũng bị em đánh dấu, loại khế ước này người khác đều không thể thấy.”

An Tử Yến bị nụ hôn làm cho sửng sốt, sau đó trong lòng bắt đầu ngứa ngáy.

Anh không biết kỳ ph@t tình của Tô Cẩm Lê là khi nào, nhưng anh cảm thấy mình sắp đến.

Bình luận

Truyện đang đọc