ĐẠI TIÊN CÁ KOI MUỐN RA MẮT

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cũng giống như té nước lần trước, lần này tổ tiết mục đã chuẩn bị cho phần tương tác của các thí sinh với phần Easter egg trong chương trình.

Kế hoạch của tổ tiết mục là vừa ghi hình vừa biên tập. Nếu chỉ có một nội dung tuyển tú khán giả cũng sẽ cảm thấy nhạt nhẽo.

Cũng như việc trang bị camera trong phòng ngủ là do muốn quay được nội dung sinh hoạt ngoài lề của các thí sinh, khán giả cũng thích xem.

Họ sẽ đưa 30 thí sinh xuất sắc nhất đến lễ hội âm nhạc, nơi các thí sinh sẽ biểu diễn và kéo phiếu bầu cho mình.

Biểu diễn vào buổi tối cùng ngày, còn ban ngày bọn họ phải đến hiện trường, có nhiệm vụ chính là…… phát tờ rơi quảng bá cho bản thân.

Tổ chương trình đã làm tờ quảng cáo lễ hội âm nhạc cho từng người, trên tờ rơi là ảnh chụp tạo hình của họ trong MV, cùng với lời mời.

Những khán giả đã nhận được tờ rơi chỉ có thể vào địa điểm với một tờ rơi cho một người.

Đêm nay, thí sinh có nhiều tờ rơi được đem vào cửa nhất sẽ nhận thêm 1 vạn phiếu bầu từ bên ngoài.

Vừa mới đến tháng 7 đúng lúc thời tiết nóng bức, hôm nay thời tiết lại rất tốt, vạn dặm không mây, sương mù cũng không có.

An Tử Hàm ở trên xe, bắt đầu giúp Tô Cẩm Lê bôi chống nắng: “Nếu như hôm nay đi phát tờ rơi, nhất định sẽ bị phơi nắng lột da.”

Tô Cẩm Lê cũng cảm thấy hơi làm khó người khác, trả lời: “May mắn là không mưa, nếu không càng khó chịu.”

“Cậu có thấy ý tưởng của tổ tiết mục không tốt không, lỡ như hỗn lọan thì sao?” An Tử Hàm không nhịn được hỏi.

“Coi trọng độ nổi tiếng của mình quá nhỉ.” Ô Vũ ngồi bên khác đột nhiên nói.

“Cậu không xem Weibo nên không biết nhỉ, cậu biết tôi có bao nhiêu fans trên Weibo không?”

“Không muốn biết, hơn nữa fans cậu cũng không tụ hết ở đây.”

Tô Cẩm Lê bôi xong chống nắng, nhìn tờ rơi của mình, không nhịn được nói: “Thật đúng là quá đẹp.”

“Cậu tự luyến như thế từ khi nào đấy?” An Tử Hàm cầm lấy bình xịt chống nắng mãnh liệt xịt.

“Là từ lần fans chụp ảnh màn hình chỉ cắt tôi ra.”

An Tử Hàm lập tức khó chịu.

Sau khi xuống xe bọn họ bắt đầu tách ra hành động.

Kinh phí tổ tiết mục hiện tại sung túc, cho nên công tác phòng vệ cũng coi như tạm được, sẽ không để mấy thí sinh xuất hiện vấn đề gì.

Tô Cẩm Lê xuống xe sau, vốn đang ở chung với bọn An Tử Hàm nhưng không lâu sau đã bị tách ra.

An Tử Hàm xuống xe đến thẳng khu ăn vặt, biết nơi đó nhiều người nhất, đi chưa được vài bước đã bắt đầu khoa trương kêu to: “Ô Vũ! Ô Vũ! Sao cậu ở chỗ này thế này?!”

Ô Vũ nhìn qua thì thấy bể cá quả, không nhịn được trợn trắng mắt, quay đầu đi mất.

Tô Cẩm Lê đứng cạnh nhìn không biết nên đuổi theo ai, cậu phát tờ rơi nên bị tách ra khỏi bọn họ, bị các fan vây quanh.

“Tô Cẩm Lê, tôi siêu cấp thích cậu!”

“Tiểu Cẩm Lý, giọng cậu tốt chưa?”

“Thân thể ổn không?”

“Tôi có thể véo mặt cậu không?”

Rất nhiều fans nhận ra Tô Cẩm Lê, chủ động lại đây nhận tờ rơi của Tô Cẩm Lê, còn ở lại hỏi thăm Tô Cẩm Lê.

Tô Cẩm Lê mỉm cười trả lời từng người một, còn ký tên, sau đó tiếp tục phát tờ rơi.

Có fans cầm đi vài tờ giúp Tô Cẩm Lê tuyên truyền, mấy tiểu cô nương tụ lại, cực kì nhiệt tình đẩy mạnh tiêu thụ cho Tô Cẩm Lê, khen Tô Cẩm Lê đến ba hoa chích choè, nghe như thiên thần hạ phàm luôn.

Tô Cẩm Lê đi tới hỏi các cô: “Mấy bạn là tiên nữ sao? Sao lại tốt như vậy?”

“Chúng ta chính là tiểu tiên nữ đó!” Mấy cô gái trả lời.

“Cậu ăn nói như vậy sao có thể độc thân chứ? Mấy cô gái sao có thể bỏ qua cậu?”

“Có thể giúp cậu chúng tôi rất vui vẻ!”

Tô Cẩm Lê không mang khăn giấy trong túi nên dùng tay áo giúp các cô lau mồ hôi, kết quả dẫn tới một trận tiếng thét chói tai.

Cậu có chút ngượng ngùng cười cười: “Tôi thiệt tình thực lòng khen các cậu mà, mấy cậu thật tốt.”

Không lâu sau mấy cô gái lại đi tuyên truyền cho Tô Cẩm Lê, chỉ cần cầm tờ rơi của Tô Cẩm Lê vào bàn, thì cậu sẽ chụp ảnh chung với họ.

Sau đó mấy tờ rơi đều do mấy cô phát, Tô Cẩm Lê toàn bộ hành trình đều chỉ cần phối hợp chụp ảnh chung, lại ký tên cho mọi người.

“Tôi muốn mời mọi người uống nước ngọt nhưng mà lại không mang tiền.” Tô Cẩm Lê sờ túi, khó xử nói.

“Cậu chuyên uống nước ngọt à, lần trước ở trên quảng trường cũng mời mọi người uống nước ngọt.”

“A, sao mấy cậu biết?” Tô Cẩm Lê kinh ngạc hỏi.

“Cậu không thấy Weibo sao?”

Tô Cẩm Lê lắc đầu.

Mấy cô gái mồm năm miệng mười kể bát quái, Tô Cẩm Lê nghe trợn mắt há hốc mồm, cậu dẫn mấy cô dời trận địa, đi ngang qua một cái sạp nhỏ thì ngừng lại, nói với mấy cô: “Ai có thể cho tôi mượn 20 tệ không?”

Lập tức có cô gái bỏ tiền.

Tô Cẩm Lê cầm hai mươi tệ, đến trước sạp nhỏ đưa chủ quán, rồi cầm lấy cây cung hỏi mấy cô gái bên cạnh: “Mấy cậu muốn gì?”

Mấy cô gái cực kì hưng phấn, chỉ vào thú bông trên sạp mà họ thích.

Kỹ thuật bắn tên của Tô Cẩm Lê đã tập qua rồi, có thể nói là bách phát bách trúng, cậu chỉ cần nhắm chuẩn một cái liền sẽ bắn trúng, lấy được quà.

Thế cho nên cuối cùng Tô Cẩm Lê dùng hai mươi tệ, bắn trúng chín thú bông với một tờ tiền mặt 50 tệ.

Chủ quầy hàng suy sụp nhưng bởi vì Tô Cẩm Lê tới đây đã hấp dẫn không ít người. Cộng thêm có camera nên không nói gì.

Chưa từng thấy ai như vậy, một lần lấy hết nữa số quà.

Tô Cẩm Lê đem tiền trả lại cho một cô gái, sau đó cầm 30 tệ, nói với các cô: “Tôi mua kem ốc quế cho mấy cậu đi.”

Mấy cô gái hài lập tức hưng phấn hét lên, có thể cùng idol tiếp xúc gần gũi, đầu tiên lại được Tô Cẩm Lê tặng quà, idol còn mua kem ốc quế cho mấy cô ăn, mấy cô gái này quả thực hưng phấn đến khóc.

Một cô vẫn luôn nhắc mãi: “Đây tuyệt đối là ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi.”

“Ngày cậu hạnh phúc nhất là ngày được sinh ra đó.” Tô Cẩm Lê trả lời xong đưa cho cô một cây kem ốc quế.

Tô Cẩm Lê vì có người trợ giúp nên rất nhanh đã phát xong tờ rơi, Cậu nói với camera man một chút rồi quyết định quay lại nơi tập trung.

Lúc cậu phát tờ rơi đã đi rất xa, lúc về vì tránh đám người nên cố ý đi đường nhỏ khá hẻo lánh, là camera man mở bản đồ chỉ.

Bọn họ đi qua một quán trà nhỏ, Tô Cẩm Lê nhìn kiến trúc này cảm thấy rất đẹp nên ngẩng đầu nhìn thoáng qua, đột nhiên thấy được người quen.

Cậu lập tức giơ tay vẫy vẫy: “Ông lão! Hi!”

Ông lão ngồi ở đình hóng gió lầu hai thò người ra nhìn Tô Cẩm Lê, vẫn chưa nói gì.

“Thân thể ngài khá hơn chút nào không?” Tô Cẩm Lê hỏi.

“Cậu là?” Ông lão hỏi.

“Lần trước ngài ngất xỉu trong xe tôi đưa ngài đi bệnh viện đó.”

Ông lão nhìn chằm chằm Tô Cẩm Lê một hồi, lần nữa ngồi lại.

Tô Cẩm Lê cho rằng ông lão không muốn để ý cậu chuẩn bị rời đi, không nghĩ tới rất nhanh có người tới mời cậu lên lầu hai, còn có người khống chế camera man với bảo tiêu, để cho bọn họ không được tiếp tục quay.

Cậu nghi hoặc lên lầu, sau khi vào thấy mấy người mặc tây trang, cũng không uống trà, ngược lại như là bảo tiêu.

Cậu đi theo người mời cậu lên lầu, tới sân thượng, nhìn thấy ông cụ nên tiếp tục cười chào hỏi: “Thân thể ngài khang phục thật sự nhanh đó.”

“Ừm, đúng vậy, cậu ngồi xuống uống một ngụm trà đi.” Ông lão khách khí nói, nhưng trên người vẫn còn khí thế người sống chớ gần, trông rất xa lạ.

“Tôi cũng rất khát.” Tô Cẩm Lê ngồi đối diện ông, nhìn ấm trà trước mặt, lại nhìn ông lão, hai tay đặt trên tay vịn, nhếch chân lên bắt chéo, rũ mà không run.

Đây cũng là một kiểu quy củ.



chẳng tìm được hình nào khá hơn cái hình phèn ẻ này

Ông lão nhìn Tô Cẩm Lê rồi chủ động giúp cậu châm trà.

Uống trà chú ý bảy phần đầy.

Từ lâu đã có câu: “Rượu đầy kính người, trà đầy khinh người”, điểm này người yêu trà tất nhiên sẽ không sơ sót.

Tô Cẩm Lê cầm chén uống một ngụm, khen: “Thật thơm.”

“Hiện tại mấy người trẻ không thích uống trà mấy.”

“Tôi thường uống trà với gia gia, nhưng trà trong nhà không thể đem ra đây.”

“Ăn thêm hạch đào đi.” Ông lão đẩy một m@m hạch đào trước mặt Tô Cẩm Lê.

Tô Cẩm Lê vẻ mặt khổ sở: “Tôi không thích ăn cái này, cảm giác có chút đắng.”

“Này không đắng, cậu nếm thử xem.” Ông lão tiếp tục khuyên bảo.

Tô Cẩm Lê ăn hai cái, vẫn cảm thấy không thể ăn: “Tôi thật sự không thích ăn.”

“Ăn cái này nhiều chút, bổ não.”

“Ầy, nhưng nó không ngon.”

“Mấy người trẻ như các cậu toàn thích ăn thực phẩm rác rưởi.”

Tô Cẩm Lê còn vội trở về, nên đợi một lúc sau rồi nói: “Nếu thân thể ngài tốt rồi thì tôi đi trước.”

“Cậu có quen cô gái kia không?” Ông lão đột nhiên hỏi vấn đề này.

“Ông nói chị Vưu Lạp? Có.”

“Cô ta không nói cho cậu tôi từng giúp cô ta?”

“Có nói.”

Ông lão cảm thấy có chút ngoài ý muốn, hỏi Tô Cẩm Lê: “Cậu không yêu cầu tôi giúp cậu sao?”

Tô Cẩm Lê bị hỏi không thể hiểu được: “Ngài đã giúp chị Vưu Lạp, xem như báo ân rồi tôi còn yêu cầu ngài làm gì? Hơn nữa đụng phải tai nạn xe cộ ven đường nhất định phải cứu, cũng như đạo lý nhặt tiền ngoài đường giao cho cảnh sát thôi mà.”

Câu trả lời này lại làm ông lão rất ngoài ý muốn, cười cười tiếp tục nhìn Tô Cẩm Lê, hỏi: “Vậy cậu không thèm để ý sao? Tôi chỉ giúp cô ta, không giúp cậu.”

Tô Cẩm Lê trả lời đúng sự thật: “Để ý gì chứ, cô ấy làm người tốt sẽ được hồi báo. Hơn nữa cô ấy cho tôi một cái thẻ có mười mấy vạn, cái thẻ này có tác dụng lớn rồi.”

Ông lão lập tức minh bạch, hóa ra là Vưu Lạp cho Tô Cẩm Lê ân huệ khác mới khiến Tô Cẩm Lê không hề so đo, vì thế chỉ tiếp tục hỏi: “Tác dụng gì?”

Tô Cẩm Lê lại thành thật kể chuyện anh Hạo ra.

Ông lão lúc này mới phát hiện, Tô Cẩm Lê lại dùng số tiền này giúp một người khác, vẫn là một người bèo nước gặp nhau.

“Cậu rất tin người.” Ông lão cảm thán.

“Anh ấy là người tốt, có thể nhìn được.”

“Cậu đây là ngốc.” Ông lão nói không lưu tình chút nào.

“Tôi nếu không ngốc, ngài có thể ngồi ở chỗ này sao?” Tô Cẩm Lê hỏi.

Ông lão bị hỏi đến nghẹn họng, dừng lại nhìn Tô Cẩm Lê, không thể phản bác.

Bình luận

Truyện đang đọc