ĐẠI TIÊN CÁ KOI MUỐN RA MẮT

Lúc Tô Cẩm Lê chạy ra mấy người Thẩm Thành đã sớm rời đi, cậu còn không kịp thấy khói xe.

Hiện giờ Thẩm Thành đang nổi tiếng, đến đi như gió để tránh né phóng viên cùng fan tư sinh.

Nói xong với Ô Vũ, Thẩm Thành liền trực tiếp nhanh chóng rời đi, còn mang theo một đoàn đội nhỏ tới hộ tống, nhân viên công tác trong đoàn cũng chưa nhìn được Thẩm Thành.

Bởi vì tâm trạng Ô Vũ không tốt nên cậu ở trong phòng hội nghị một lát mới trở về, lúc Tô Cẩm Lê ra tất nhiên người đã đi hết rồi.

Tô Cẩm Lê mất mát trở lại phòng huấn luyện, nhìn thấy An Tử Hàm ngồi xổm ở cửa, hỏi lại cậu: “Sao thế, cậu là fans Thẩm Thành?”

Hiển nhiên, An Tử Hàm thấy cậu hấp tập chạy ra ngoài, nên không đuổi theo mà cố ý đợi cậu ở cửa.

“Cũng không phải…… chỉ lầ muốn xác nhận một việc.”

Cậu hiện tại không thể nói với An Tử Hàm nói, cậu hoài nghi Thẩm Thành là anh trai cậu, rốt cuộc chưa xác nhận, không thể nói.

Hơn nữa, Thẩm Thành có vẻ rất nổi tiếng, cậu cũng đã hiểu một chút sự tình, biết như vậy xem như là một loại ôm đùi, nếu không phải thì sẽ bị xấu hổ.

“Từ bỏ đi, anh ta rất phiền phức, tôi gặp anh ta vài lần, cũng chưa nói hơn một câu.” Ấn tượng của An Tử Hàm đối với Thẩm Thành, thật chẳng ra gì.

“Anh ấy chắc rất ôn hòa nhỉ?”

An Tử Hàm nghe xong hừ lạnh, cười nói: “Ôn hòa là ở trước màn ảnh, bên trong á hả, chèn ép.”

Nghe Thẩm Thành bị An Tử Hàm nói như vậy, Tô Cẩm Lê có chút không thoải mái, phản bác: “Đó là cậu không hiểu biết anh ấy.”

“Nhìn khẩu khí fans tiêu chuẩn của cậu này, đừng che giấu nữa, em trai mù quáng.”

Tô Cẩm Lê không nói nữa, chỉ lấy điện thoại ra, tìm tin tức của Thẩm Thành.

Sau khi nhấn tìm là có thể thấy một loạt tin và ảnh chụp của Thẩm Thành. Cậu mở ảnh chụp nhìn thoáng qua, nhìn thấy khuôn mặt tuấn lãng  của Thẩm Thành, cùng với đôi mắt cười kia, đột nhiên có chút muốn khóc.

Cậu nhớ anh trai rất nhiều năm.

Mãi mới chờ đến 18 tuổi, có thể xuống núi tới tìm anh trai, có được địa chỉ liền gấp không chờ nổi mà ra đây.

Kết quả sau khi ra, địa chỉ bay mất, cậu lắc lư ở cửa công ty Mộc Tử Đào nửa năm, còn bị người quở trách.

Hiện tại, một người lang bạt ở nhân gian, cái gì cũng không hiểu, còn thường xuyên làm trò cười.

Cậu rất muốn nói với anh trai, làm thực tập sinh mệt mỏi quá a, cậu thật sự không hiểu tiếng Anh, mấy từ địa phương cũng không, hiện tại còn không dám tắm rửa, cậu rất sợ hãi.

Cậu có thật nhiều thật nhiều lời muốn nói với anh, nhìn thấy An Tử Hàm cùng An Tử Yến quan hệ tốt như vậy, cậu thật sự rất hâm mộ.

Nhưng……

Sao cậu lại ngốc như vậy cơ chứ……

Tô Cẩm Lê ngồi xổm ngoài hành lang, ủy khuất thu người, rớt nước mắt ào ạt.

An Tử Hàm sửng sốt, quay đầu lại thấy camera men đi tới, lập tức chặn: “Cái này không cần quay.”

Camera men còn muốn ráng quay được nhưng ngại An Tử Hàm, cuối cùng vẫn từ bỏ.

An Tử Hàm gần đây đang đắm chìm trong niềm vui được làm anh trai, nhìn thấy Tô Cẩm Lê như vậy, không nhịn được an ủi: “Cậu đừng khóc mà, còn không phải là không gặp sao, quá hai ngày tôi nhờ kiếm bản ký tên cho cậu?”

An Tử Yến nếu biết An Tử Hàm đi tìm Thẩm Thành muốn ký tên, nhất định nổi trận lôi đình, An Tử Hàm nói không chừng còn sẽ bị đánh, nhưng hết cách rồi.

“Cậu có thể kiên hệ anh ấy không?” Tô Cẩm Lê thử hỏi.

“Tôi là con trai lão tổng Truyền Kỳ Thế Gia, cùng Ba Nhược Ba La đối đầu, sao liên hệ anh ta được? Có khi tôi gọi qua, Thẩm Thành bên kia cũng sẽ trực tiếp cắt đứt điện thoại.”

An Tử Hàm nói có lý.

“Tôi đi hỏi Ô Vũ chút.”

Tô Cẩm Lê xoa nước mắt, trở lại phòng luyện tập, thấy Ô Vũ đứng trước gương, vừa nhảy vũ đạo ca khúc chủ đề, vừa hát bài mình sắp thi đấu, thoạt nhìn chẳng ra cái gì cả, lại nghiêm túc ngoài ý muốn.

Liều mạng quá đi.

Tô Cẩm Lê có chút không dám quấy rầy, vì thế tính chờ buổi tối hỏi lại Ô Vũ.

*

“Thẩm Thành?” Ô Vũ gặm kem Tô Cẩm Lê mời, hơi nhíu mày hỏi.

Tô Cẩm Lê nghiêm túc gật đầu.

“Cậu hâm mộ anh ta?” Ô Vũ lại hỏi.

Lý do này có vẻ thuyết phục người khác hơn, vì thế Tô Cẩm Lê gật đầu.

Ô Vũ dựa lưng vào băng ghế nghỉ ngơi, lắc đầu nói: “Tôi không thân với anh ta, chỉ là chung công ty thôi. Anh ta hôm nay lại đây cũng không phải xem tôi, mà là hoàn thành nhiệm vụ, khuyên bảo một chút mà thôi, lúc sau lại là người xa lạ.”

“Vậy cậu có thể liên lạc với anh ấy không? Cho tôi một phương thức liên hệ là được.”

“Cậu không hiểu Thẩm Thành, bạn WeChat của anh ta không vượt qua 20 người, người bình thường đều không thêm, chỉ có quan hệ tốt đến một mức độ nhất định mới được. Muốn hỏi từ người đại diện, trợ lý của Thẩm Thành trực tiếp bị cự tuyệt, đường sống còn không có.”

Ô Vũ nói xong, lấy điện thoại trong túi ra, nghĩ một lúc rồi gọi đi, muốn hỏi phương thức liên hệ Thẩm Thành từ người trong công ty.

Đáp án là: Thẩm Thành không thích bị quấy rầy, toàn bộ người trong công ty biết phương thức liên hệ Thẩm Thành, chỉ sợ chỉ có vài vị cao tầng kia.

Ô Vũ tắt điện thoại, nhìn thấy bộ dáng mất mát của Tô Cẩm Lê, có chút không đành lòng.

Chính cậu cũng không biết vì sao, vừa thấy Tô Cẩm Lê đã có ấn tượng đặc biệt tốt, muốn thân cận.

Chắc là cảm thấy Tô Cẩm Lê tính cách tốt?

Ô Vũ ăn xong nguyên cây kem, mới gom đủ dũng khí gọi điện thoại cho ba mình.

Kết nối được xong là giọng nói lạnh nhạt của ba cậu.

Ô Vũ luôn không thích liên hệ ông ta, mỗi lần nghe giọng nói này liền nản lòng thoái chí, đặc biệt là hôm nay biết ba mình muốn đẩy mình đi làm con nuôi bên gia đình kia, cảm thấy mình không có dù chỉ một chút phân lượng trong lòng ông.

“Con muốn hỏi một chút, ba có phương thức liên hệ Thẩm Thành không.” Ô Vũ nói.

“Ngươi đi tham gia cái tiết mục tuyển tú kia, ta không hề quản ngươi nữa, ngươi còn muốn dây dưa với Thẩm Thành, muốn hắn kéo phiếu giùm sao?”

“Ba…… không muốn con có liên hệ với anh ta?”

“Tất nhiên.”

“Ồ.” Ô Vũ phản ứng rất nhanh, trực tiếp cắt đứt điện thoại, nói một câu với Tô Cẩm Lê, “Xin lỗi, tôi không kiếm được.” Sau, lâm vào trầm mặc.

Thẩm Thành không phải do ba sắp xếp thuyết phục mình, sao lại muốn nói mấy chuyện này?

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Thẩm Thành tốt bụng tới nói cho cậu tính toán của ba, hay là tới châm ngòi ly gián?

Thật là một người khó đoán.

Tô Cẩm Lê ngồi cạnh Ô Vũ, cũng lâm vào trầm mặc, hoàn toàn tuyệt vọng.

Cậu cuối cùng cũng biết tại sao gia gia tự tin như vậy, cảm thấy cậu rất nhanh sẽ trở về.

Gia gia không muốn cậu xuống núi, cho nên chỉ cho cậu một địa chỉ, nói cậu đi tìm anh trai. Cậu hoàn toàn không biết gì thế giới bên ngoài, hưng phấn lên trực tiếp chạy ra đây.

Hiện tại xem ra, gia gia chắc chắn cho dù mình biết địa chỉ anh trai, cũng tìm không được anh ấy, cho dù tới gần nơi đó cũng sẽ bị coi thành fans mà ngăn lại.

Anh trai không biết cậu xuống núi, cũng không chuẩn bị, căn bản sẽ không chú ý người xung quanh.

Thật sự làm người hỏng mất mà.

Cậu sao lại quên mất, gia gia chính là một con hồ ly tinh mà!

Gia gia là cáo già!

Về sau làm sao bây giờ?

“Cậu nói…… chờ tôi nổi tiếng, có phải sẽ có cơ hội tiếp cận anh ấy không?” Tô Cẩm Lê hỏi Ô Vũ.

“Ừm, chắc có, cậu thích anh ta như vậy?”

“Tôi rất muốn thấy anh ấy.”

“Kỳ thật gặp rồi cậu sẽ cảm thấy không tốt, anh ta không giống như trước màn ảnh.”

Đã là người thứ hai nói Thẩm Thành như vậy, Tô Cẩm Lê nghiêng đầu nhìn về phía Ô Vũ, có chút nghi hoặc.

Anh trai cậu rất tốt mà……

Ô Vũ cũng đang nhìn cậu, thấy Tô Cẩm Lê thất vọng tới mắt còn hạ xuống, càng thêm luyến tiếc, tự hỏi nên khuyên cậu như thế nào.

Không ngờ lúc này, An Tử Hàm đi tới, cầm điện thoại chụp hai người một tấm: “Tấm ảnh hai người đối diện nhìn nhau thâm tình này mà phát lên, đảm bảo có một đống hủ gào thét.”

Ô Vũ nhìn thấy An Tử Hàm biến sắc mặt ngay lập tức, vẻ mặt không kiên nhẫn.

An Tử Hàm cũng không thèm để ý, cười hì hì đứng đối diện bọn họ hỏi: “Sắp thi vòng thứ 2 rồi đó, khẩn trương không khẩn trương không?”

“Còn tốt.” Tô Cẩm Lê trả lời.

“Khẳng định sẽ không bị đào thải ở vòng thứ hai.” Ô Vũ tràn đầy tự tin.

“Nghe nói chưa? Có người phản đối tổ tiết mục lén lút giấu máy quay, lộ ra đời tư, đi tìm tổ chương trình phản đối. Tổ chương trình tuyệt đối không buông tha, người kia muốn rút lui khỏi cuộc thi, chỉ yêu cầu nhóm chương trình xóa cảnh.” Tâm bát quái của An Tử Hàm nổi lên đi hóng chuyện này.

“Không phải vẫn luôn gây sự sao?” Tô Cẩm Lê cũng biết chuyện này, chỉ là không cẩn thận hỏi qua.

“Tin tức mới nhất là thực tập sinh thay thế mới là bên Hoa Sâm, tổ tiết mục coi như lúc trước căn bản không có người kia, quay bù video vòng thi đầu tiên, lúc sau trực tiếp sắp xếp vào khu chờ, chiếm 1 trong 5 vị trí kia.”

“Chúng ta đều luyện tập lâu như vậy, cậu ta đột nhiên tới, có thể được không?” Tô Cẩm Lê nghĩ, liền cảm thấy loại chuyện này không thể tưởng tượng.

“Sao lại không được, người kia bên Hoa Sâm nghe nói cực kì trâu bò. Hơn nữa mấy bài thi vòng hai đều là mấy bài cổ thập niên 80, 90, mấy người quen thuộc há mồn là hát, không cần luyện.”

Ô Vũ phát hiện lúc An Tử Hàm nói, đôi mắt nhỏ sau kính vẫn luôn nhìn cậu.

Bộ dáng kia căn bản chính là: Hoa Sâm cũng phái tới một tên trâu bò, cậu sợ chưa?

Ô Vũ mặc kệ cậu ta, chỉ hỏi: “Vào khu vực chờ, có phải hơi mất mặt không?”

“Có gì chứ, này yêu cầu kỹ thuật diễn, cậu hiểu chưa?” An Tử Hàm trả lời đến đúng lý hợp tình.

Ô Vũ gật đầu: “Ừm, đã hiểu.”

Tô Cẩm Lê không thể hiểu được hỏi: “Sao đã hiểu rồi, tôi không hiểu.”

“Rất đơn giản, chính là sau khi vào đây, thí sinh này làm sai, cho điểm cực thấp, vào khu vực chờ. Về sau thì nghịch tập đi lên, không phải đền bù sao? Thí sinh kia cũng không mất mặt, còn có thể thu hút fans đau lòng cậu ta.”

“Còn có thể như vậy hả? Này không phải quá giả sao?” Tô Cẩm Lê không nhịn được hỏi.

“Vậy thì phải làm sao đây? Cho lộ video thí sinh chửi bới chửi bới thí sinh khác trong hậu trường, không ưa nhau, ngầm chê bai nhau? Vậy thì người này chưa ra mắt đã một thân đen thui rồi.”

Tô Cẩm Lê tự hỏi một hồi lâu, bất quá vẫn không nói gì nữa: “Kia chỉ có thể như vậy.”

“Nếu không thì sao được nữa.” An Tử Hàm nhún vai.

Ba người sóng vai trở về, An Tử Hàm lại đi qua máy bán tự động mua nước.

An Tử Hàm là cái bình nước lớn, mỗi ngày uống nước cực kỳ nhiều, buổi tối còn phải mua mấy chai.

Ô Vũ nói với Tô Cẩm Lê: “Tôi bao cậu uống.” Nói xong cũng đi theo ra máy b án nước tự động lựa.

Tô Cẩm Lê đứng cách đó không xa chờ, đột nhiên có một cô gái đi tới, mái tóc đen dài buông xõa trên vai. Có vẻ như đã luyện tập chăm chỉ, phần trên ướt sũng và dính chặt vào cơ thể, để lộ ra dáng người cực tốt.

Bên hông còn buộc áo khoác, vắt qua chân.

Cô đi tới, chắp tay sau lưng, hỏi Tô Cẩm Lê: “Tô Cẩm Lê, chúng ta có thể thêm bạn WeChat không?”

“Ừm, có thể.” Tô Cẩm Lê không nghĩ nhiều, lấy điện thoại ra, cùng cô gái thêm bạn WeChat.

“Tôi là Trương Thải Ni, cậu có thể gọi tôi Tiểu Ni Tử.”

“Ừm, tôi sửa ghi chú……” Tô Cẩm Lê viết từng nét chữ lên màn hình.

“Tôi cảm thấy cậu hát rất hay, tôi là thanh khống, đặc biệt thích giọng của cậu.”

“Thế à? Cảm ơn.”

Ô Vũ cùng An Tử Hàm đứng một bên nhìn, An Tử Hàm vẻ mặt hận sắt không thành thép, hỏi Ô Vũ: “Tiểu tử này có phải ngốc không, cô gái kia rõ ràng có ý tứ với cậu ấy, cậu ấy một chút cảm giác cũng không có.”

Ô Vũ cũng gật đầu: “Dễ dàng thêm bạn như vậy?”

Hai người bọn họ giống như cha mẹ nhìn đứa con trai chưa kịp trưởng thành của mình, đợi cô gái đi rồi mới tới.

An Tử Hàm ôm vai Tô Cẩm Lê: “Tiểu tử cậu bị con gái bắt chuyện, sao lại không có phản ứng gì thế này?”

“Hả? Không phải thêm bạn WeChat rồi sao?”

“Con gái người ta chủ động muốn thêm WeChat, cũng không phải để kinh doanh, cậu còn không rõ có ý tứ gì?”

“Cô ấy…… có hảo cảm với tôi sao?” Tô Cẩm Lê lúc này mới phản ứng lại.

“Đúng đó.”

Hai má Tô Cẩm Lê đỏ bừng với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, đỏ tới hồng thấu.

An Tử Hàm nhìn Tô Cẩm Lê cảm thấy thú vị, còn nhéo vành tai Tô Cẩm Lê: “Cậu đỏ mặt thành màu hồng phấn nè, da trắng thật đó.”

“Tôi…… Tôi hiện tại nên làm gì bây giờ…… tôi có nên nói chuyện với cô ấy không?” Tô Cẩm Lê đã khẩn trương đến nói năng lộn xộn.

Ô Vũ vốn dĩ tâm tình không tốt, nhìn thấy bộ dạng này của Tô Cẩm Lê cũng bị chọc cười.

“Cậu muốn hẹn hò?” An Tử Hàm hỏi.

“Không có, không thích đâu, tôi cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.”

“Vậy cao lãnh một chút, càng không chiếm được thì càng có hương vị.”

“Tôi không hiểu……”

An Tử Hàm vỗ vai Tô Cẩm Lê, mấy người vừa lên lầu, vừa truyền kinh ngiệm tình trường của An Tử Hàm.

Sau khi đi ra khỏi thang máy, mấy cô gái đang chơi guitar trong hành lang nhìn thấy bọn họ, chủ động chào hỏi.

An Tử Hàm hôn gió qua các cô.

“Các cậu đẹp trai đi chơi với nhau à?” một cô gái hỏi.

“Ba chúng tôi ngủ chung một phòng.” An Tử Hàm trả lời.

“Phạm Thiên Đình bên hồ Đại Minh đâu?”

“Cậu ta không thích đi chung với tụi tôi.”

Tô Cẩm Lê trở lại phòng ngủ, khẩn trương cầm di động, nhìn album của Trương Thải Ni.

Trương Thải Ni là kiểu ngự tỷ, lần đầu thi đấu hát một bài rock and roll, giọng hơi khàn nhưng lại quyến rũ.

Hầu hết các bức ảnh trong album cũng là được trang điểm theo phong cách khói đậm.

Lúc vừa rồi hỏi Wechat Tô Cẩm Lê cô ấy không trang điểm trên mặt, trông khá ngây thơ.

Nhìn một hồi, cậu hoàn hồn, thấy được tin nhắn Tiểu Mễ gửi tới.

Tiểu Mễ: Cậu nói tôi có thể đổi vận, tại sao chị Vưu đã đổi vận, tôi lại chưa có?

Tô Cẩm Lê: Chị Vưu làm chuyện tốt, đổi vận mau, cậu sẽ chậm một chút.

Tiểu Mễ: Tôi kiên trì mua vé số một tuần, từ bỏ đây.

Tô Cẩm Lê trở mình, núp trong chăn tiếp tục đánh chữ: Cậu có thể liên hệ đến Thẩm Thành không?

Tiểu Mễ: Muốn nghe lời nói thật sao?

Tô Cẩm Lê: Ừm.

Tiểu Mễ: Chị Vưu hiện tại tái nhậm chức, cũng chính là nghệ sĩ hạng ba. Thẩm Thành là siêu hạng nhất, chị Vưu còn không động tới được.

Tô Cẩm Lê: Khó tiếp cận như vậy sao?

Tiểu Mễ: Thẩm Thành đó! Nam nghệ sĩ không tai tiếng, hiểu câu này không? Chỉ cần là nữ, anh ta đối diện người đó chắc chắn sẽ né ra, có thể cùng cậu mỉm cười chào hỏi, tuyệt đối không bắt tay cậu.

Tô Cẩm Lê: Anh ấy rất xấu sao?

Tiểu Mễ: Không xấu, đại sứ từ thiện, chỉ là không dễ thân cận, nghe nói bình thường giao tiếp nói chuyện cực kì tàn nhẫn, rất độc.

Tô Cẩm Lê: Cậu biết phương pháp gì để thấy anh ấy không?

Tiểu Mễ: Chú ý hành trình của anh ta, làm fan tư sinh, hoặc là sau khi nổi tiếng hợp tác với anh ta.

Cậu tắt điện thoại, trốn trong ổ chăn tự hỏi nên làm như thế nào, An Tử Hàm đột nhiên dẫm lên giường mình, đỡ lan can cạnhTô Cẩm Lê, kêu cậu: “Ngủ cái rắm, dậy high!”

Tô Cẩm Lê bị dọa run lên, sợ hãi quay đầu lại nhìn cậu ta: “Cậu làm gì vậy? Làm tôi sợ muốn chết!”

“Thí sinh mới tới, cậu muốn đi xem không, vừa mới đến phòng ngủ.”

“Tôi không đi, dù sao về sau cũng có thể thấy.”

An Tử Hàm không chịu nổi, đi chung với Phạm Thiên Đình vây xem.

Sự xuất hiện của thí sinh mới giống như học sinh chuyển trường, sẽ làm mọi người cảm thấy mới lạ.

Đặc biệt thí sinh mới là bên Hoa Sâm.

Mười lăm phút sau, hai người bọn họ đã trở lại.

An Tử Hàm trở về đóng cửa lại, bắt đầu phun tào: “Thứ này sao lại thế này, không phải là nhiệt tình quá mức sao?”

“Cậu ta còn nói tôi đáng yêu, tôi một tên đàn ông lớn đáng yêu cái gì chứ?” Phạm Thiên Đình cũng oán giận theo.

Tô Cẩm Lê ở giường trên nhô đầu ra hỏi: “Làm sao vậy?”

“Tên thí sinh bên Hoa Sâm mới tới kia, quả thực con người cười giả tạo, thấy ai cũng cười hì hì, còn nhiệt tình với tôi và Phạm Thiên Đình, làm tôi cả người không thoải mái.” An Tử Hàm chà xát cánh tay đang nổi da gà.

“Tính cách hữu hảo như thế không tốt sao?” Tô Cẩm Lê khó hiểu.

“Không phải, cảm giác rất giả, dù sao tôi cũng không thích.” An Tử Hàm trả lời xong, đi tới cạnh Tô Cẩm Lê, nhéo mặt cậu, “Anh đây vẫn là thích em như vậy, đơn thuần không làm ra vẻ.”

“Hai cậu cũng ghê tởm, cuộc thi này có còn thẳng nam nào không vậy?” Phạm Thiên Đình trốn xa.

“Đánh rắm, tôi có ba bạn gái đó.”

“Trâu bò vậy sao, thận ổn không?”

“Tâm lớn, chứa cả thiên hạ.” An Tử Hàm giang hai cánh tay, tựa hồ có cả thế giới trong lòng.

“Tra nam.” Ô Vũ lạnh giọng nói một câu.

Sau nửa đêm là cuộc đấu võ mồm của An Tử Hàm cùng Ô Vũ.

*

Ngày hôm sau là thời gian tổng duyệt cho ngày ghi hình cuối cùng của vòng thứ hai.

Hôm nay An Tử Yến đến.

Trong lúc Tô Cẩm Lê tập luyện đã bị An Tử Hàm kéo đi xem An Tử Yến cùng mấy vị giám khảo đi quay bù đoạn ngắn của thí sinh mới.

Hai người bọn họ đứng ở cầu thang cạnh thính phòng, bởi vì thân phận An Tử Hàm nên không bị ngăn cản.

An Tử Yến biểu hiện thực tự nhiên, còn nhỏ giọng hỏi thí sinh mới chọn góc quay nào để không lộ tẩy.

Tô Cẩm Lê cũng thấy được thí sinh Hoa Sâm bổ sung vào.

Cậu ta là Chu Văn Uyên, bằng tuổi An Tử Hàm, đều là 19 tuổi.

Chu Văn Uyên hát một bài tiếng Anh, giai điệu rất êm tai, giọng hát cũng đặc biệt.

“Hát không tồi.” An Tử Hàm khoanh tay trước ngực nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Ừm, hơn nữa, ánh mắt rất tốt.” Tô Cẩm Lê cảm thán.

“Cái này gọi là năng lực biểu diễn sân khấu, ánh mắt giết người, hiểu không?”

“Ừm ừm, đang xem.”

Hát giữa chừng Chu Văn Uyên đột nhiên quên từ, xấu hổ nhìn chung quanh, muốn hát lại lần nữa, lại đoạt nhịp.

An Tử Hàm bĩu môi: “Kỹ thuật diễn không tồi, đôi mắt nhỏ này, sự bất lực này ha.”

Lúc sau chính là cho điểm, quả nhiên, nhóm giám khảo đều cho điểm không cao, cậu ta chỉ có thể đến tổ C.

Mặc dù như vậy, Chu Văn Uyên cũng ngậm nước mắt, tỏ vẻ cảm tạ với mọi người.

Không cần phải nói, văn mẫu ủy khuất này thực sự khiến mọi người cảm thấy đau lòng.

“Nhìn dáng tinh tế, thuộc kiểu đáng yêu.” An Tử Hàm tiếp tục bình luận.

“Đúng vậy, cảm giác rất thân thiết.”

“Có cảm thấy cậu ta giống loại hình với cậu không? Hai người phạm hướng.”

“Sẽ không, tôi phong cách cổ điển mà.”

An Tử Hàm quở trách một câu: “Thôi đi, nhân thiết của cậu đã sớm sụp rồi.”

Quay bù xong, An Tử Yến ném microphone, hoạt động thân thể một chút.

Lúc này Chu Văn Uyên đi tới cạnh An Tử Yến, thật cẩn thận hỏi: “Tiền bối, ngài cảm thấy biểu hiện vừa rồi của tôi thế nào?”

“Ừm, diễn được, bãn lĩnh khóc ngay tại chỗ cũng được, có thiên phú diễn kịch.”

“Ai nha, được thần tượng khích lệ thật vui vẻ.” Chu Văn Uyên bày ra ra một gương mặt cười thật tươi, cả người đều tản ra hương vị ngọt ngào.

“Thế nào, là fan của tôi?” An Tử Yến thuận miệng hỏi, người đã đi về phía ngoài, anh nhìn thấy An Tử Hàm ở đó.

“Đương nhiên, em là fan cứng của anh, trong ví tiền đều là ảnh của anh.” Nói còn sờ sờ túi, đột nhiên nhớ tới, “Xin lỗi, em vội đến quay nên không mang theo.”

“Ừm, không sao cả, lần sau thi đấu cố lên.”

Không nghĩ tới Chu Văn Uyên vẫn tiếp tục đi theo anh, nói mấy cái râu ria khác: “Trước khi thi em còn coi phim truyền hình của anh, chính là bộ hiện tại đang phát sóng kia.”

Khi nói chuyện, đã tới cạnh An Tử Hàm, Chu Văn Uyên lập tức hưng phấn hỏi: “Tử Hàm, cậu tới xem tôi thi đấu sao?”

An Tử Yến thuận miệng hỏi một câu: “Hai người các em quen nhau?”

“Đúng vậy, Tử Hàm đêm qua còn cố ý đi hoan nghênh em, em siêu cấp thích cậu ấy, cực kì đáng yêu.”

An Tử Yến gật đầu, không muốn tiếp tục nói với Chu Văn Uyên, chỉ nhắc nhở: “Nhanh đi huấn luyện đi, thời gian của cậu không nhiều.”

“Vâng, được, tiền bối anh phải nhớ tới em đó.” Chu Văn Uyên nói xong, tay vòng lên đầu làm hình trái tim, sau đó mới rời đi.

Lúc gần đi, còn gật đầu với Tô Cẩm Lê và mỉm cười.

Tô Cẩm Lê vẫn luôn không nói gì, là bởi vì bị dọa.

Dương khí quanh thân Chu Văn Uyên không phải rất tràn đầy, nhưng sau khi đến gần, Tô Cẩm Lê thấy được linh hồn Chu Văn Uyên.

Không phải vẩn đục, mà là vặn vẹo.

Một linh hồn…… nhìn rất dữ tợn.

Chu Văn Uyên đi rồi, An Tử Hàm vỗ vai Tô Cẩm Lê: “Anh, cậu ấy là tiểu đệ em mới thu.”

“Ừm, biết.” An Tử Yến chỉ thuận miệng đáp một câu, mang theo bọn họ đi ra ngoài, “Anh nói anh Giang mang cho em mấy món, chắc là mang đến phòng ngủ rồi.”

“Muốn tham quan phòng ngủ của em không?”

“Cũng được.” An Tử Yến thế mà lại đồng ý.

“Tôi…… tôi trở về luyện tập.” Tô Cẩm Lê chỉ hướng phòng tập nói.

“Cùng nhau lại đây đi, anh còn mang quà tới cho em trai mới của em trai.” An Tử Yến nghiêng đầu nhìn về phía Tô Cẩm Lê, nói.

Tô Cẩm Lê vẫn luôn cho rằng An Tử Hàm đùa giỡn, kết quả cậu lại nói cho An Tử Yến.

An Tử Yến rất coi trọng, lần này đến ghi hình chương trình còn mang theo một món quà, cái này làm cho Tô Cẩm Lê căn bản không có lý do cự tuyệt.

Ba người trở về phòng ngủ, nhìn thấy trong phòng nhiều thêm hai cái vali lớn.

An Tử Hàm mở ra một cái, thấy toàn quần áo, toàn bộ đều mới, nhãn cũng chưa bóc.

Cậu mở từng cái ra nhìn, không nhịn được oán giận: “Này quá đơn điệu.”

“Em lên sân khấu thu liễm chút.” An Tử Yến ngồi trên ghế, vắt chân bắt chéo trả lời.

“Anh cho em trai em cái gì?” An Tử Hàm nói xong, mở ra cái vali khác, cũng là quần áo, “Ở đâu vậy?”

An Tử Yến đứng dậy, lục trong đống quần áo tìm ra một cái hộp, đưa cho Tô Cẩm Lê.

Tô Cẩm Lê nhận lấy, nhỏ giọng nói một câu “Cảm ơn”.

Gần đây cậu phát hiện An Tử Hàm cùng Ô Vũ đều ở chung khá tốt, đã không còn quá sợ.

Nhưng mà, cậu vẫn sợ An Tử Yến.

Chủ yếu là An Tử Yến không phải người tốt, cậu sợ người xấu thích ăn cá.

Mở hộp ra, nhìn thấy một bộ bút giấy với nghiên mực, Tô Cẩm Lê kinh ngạc trợn tròn mắt.

An Tử Yến hẳn là chuyên môn làm công khóa, cho nên lựa bộ này thuộc hàng cực phẩm, người khác xem không hiểu, nhưng văn nhân nhã khách đều biết bộ giấy và bút mực này đáng ngàn vàng.

An Tử Yến đã xem video Tô Cẩm Lê vào bàn, sở thích của cậu đã bại lộ.

An Tử Hàm thò qua, hơi nhíu mày, hỏi: “Thứ này dùng làm gì chứ?”

“Người ta rất thích.” An Tử Yến trả lời.

“Cảm ơn, tôi rất thích.” Tô Cẩm Lê hưng phấn trả lời, nếu hiện tại cậu ở trạng thái cá, sợ là sẽ kịch liệt vẫy đuôi.

“Xem đi.” An Tử Yến làm bộ tôi biết mà.

Ngay sau đó, An Tử Yến lại lấy ra mấy hộp: “Điện thoại di động mới, tai nghe thể thao, còn có máy tính bảng, PSP, những thứ mà mấy cậu nhóc các em thích, cứ dùng đi, anh thấy điện thoại di động của em sắp hư rồi.”

“Tôi có thể dùng điện thoại nghe nhạc không?” Tô Cẩm Lê hưng phấn hỏi, một đôi mắt lấp lánh sáng lên.

“Ừm……” An Tử Yến bị hỏi như vậy, trong lòng đau nhói.

An Tử Hàm đi theo Tô Cẩm Lê mở hộp, sau khi thấy tai nghe An Tử Hàm thế mà có chút hâm mộ: “Mẫu mới nhất đó.”

“Cậu dùng đi.”

“Không cần, cậu dùng đi, nhà tôi có mấy chục cái, chỉ là kiểu dáng không giống nhau mà thôi.” An Tử Hàm đẩy đẩy, lại nói chuyện với An Tử Yến, “Anh, em muốn vị trí C trong mv.”

An Tử Yến vừa nghe đã thấy chán: “Cút đi, tự mình tranh thủ, anh không phải ba em.”

“Anh là anh trai em mà.”

“Em gọi ba thì anh làm.”

“Anh lý luận gì vậy chứ? Chờ anh già rồi, em dưỡng lão hai người chung được chưa?”

“Anh chỉ hơn em 4 tuổi.” An Tử Yến nói xong, nhấc chân đá An Tử Hàm.

An Tử Hàm đã sớm đoán trước rồi, tránh sau Tô Cẩm Lê.

Tô Cẩm Lê bị trở thành tấm ván, đối mặt với An Tử Yến, thấy chết không sờn nói với An Tử Yến: “Đừng đánh nhau, xã hội văn minh, hạnh phúc cho mọi người.”

An Tử Hàm còn không thành thật, ở sau Tô Cẩm Lê còn tiếp tục ồn ào: “Anh còn như vậy, em sẽ nói với người nhà, anh khi còn nhỏ rất hay giá họa cho em.”

“Em còn cáo trạng thiếu cái gì?”

“Anh là anh trai đáng ghét nhất.”

“Em ở trường học gây chuyện đều là anh dàn xếp, chủ nhiệm lớp lâu lâu lại gọi cho anh, những việc này sao em không nhớ rõ nhỉ?”

“Anh là lão xử nam, tìm không thấy đối tượng còn phải để em giới thiệu đối tượng. Kết quả anh nói vài câu liền chia tay, anh có phải não tàn không?”

“Anh cần em giới thiệu một đám người nổi tiếng trên mạng cho anh chắc?!” An Tử Yến rốt cuộc không nhịn nữa, đẩy Tô Cẩm Lê ra, đá An Tử Hàm vài phát.

Tô Cẩm Lê kinh hồn táng đảm, nội tâm âm thầm quyết định, không bao giờ hâm mộ với hai anh em này nữa.

An Tử Hàm kêu cực kì khoa trương, còn nói mình bị đá bị thương, muốn đi tìm Thường Tư Âm mượn hòm thuốc.

Tô Cẩm Lê vội nói: “Để tôi tìm cho.”

“Không cần, cậu giúp tôi dọn quần áo đi, tôi đến phòng huấn luyện tìm.”

An Tử Hàm nói xong, chân cẳng nhanh nhẹn chạy khỏi phòng, hoàn toàn nhìn không ra nơi nào bị thương.

An Tử Yến bất đắc dĩ, anh biết An Tử Hàm chính là muốn dùng khổ nhục kế, để anh hỗ trợ tranh thủ vị trí C cho mình.

Anh bất đắc dĩ thở dài một hơi, trong tay cầm điện thoại, do dự có nên giúp An Tử Hàm tranh thủ không.

Đừng nhìn trên mặt anh không muốn đáp ứng, thực chất giúp An Tử Hàm không ít chuyện.

“Cái kia, ngài…… ngài có biết Thẩm Thành không?” Tô Cẩm Lê đột nhiên nhỏ giọng hỏi An Tử Yến.

An Tử Yến ngẩng đầu nhìn về phía Tô Cẩm Lê, hơi nhíu mày, hỏi: “Như thế nào?”

“Tôi muốn liên hệ anh ấy một chút, ngài có thể có được phương thức liên hệ của anh ấy không?”

“Sao lại muốn nhờ tôi?”

“Chính là cảm thấy ngài rất lợi hại, hẳn là có thể có.”

An Tử Yến không nhịn được cười, nhưng trong nụ cười của anh lại có chút tàn nhẫn.

Tiểu tử này sợ anh thì thôi, ngày thường trốn tránh anh anh cũng có thể không chú ý tới, nhưng bây giờ chạy tới hỏi phương thức liên hệ Thẩm Thành là có ý tứ gì?

Khiêu khích?

Trào phúng như fans của Thẩm Thành?

An Tử Yến tính tình không tốt, tính cách cũng chẳng ra gì, anh còn chưa nói được mấy câu cùng Tô Cẩm Lê, cũng không hiểu rõ, chưa nói tới cái hảo cảm gì.

Không cẩn thận nhìn thấy Tô Cẩm Lê thay quần áo một lần, cũng không cần phụ trách chuyện khác chứ?

Vì thế An Tử Yến dùng ngữ khí trào phúng hỏi cậu: “Cậu là có ý tứ gì đây?”

“Tôi rất muốn liên hệ với Thẩm Thành……”

“Liên hệ anh ta làm cái gì?”

Tô Cẩm Lê suy tư, có nên nói cho An Tử Yến, Thẩm Thành có thể là anh trai mình, liền nghe được An Tử Yến nói: “Chỉ cần chú ý một chút tới tôi hay Thẩm Thành, liền biết hai chúng tôi có tiếng không hợp.”

Tô Cẩm Lê đột ngột ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn An Tử Yến.

An Tử Yến thản nhiên cùng Tô Cẩm Lê đối diện, quan sát vẻ mặt Tô Cẩm Lê.

Rất ít có người xa lạ có thể cùng An Tử Yến tự nhiên đối diện mười giây trở lên.

Đối phương đều sẽ bởi vì bị An Tử Yến nhìn chăm chú mà động tâm, càng lúc càng ngượng ngùng, do đó tránh đi ánh mắt An Tử Yến.

“Thực xin lỗi…… Tôi, tôi không phải cố ý, tôi……” Tô Cẩm Lê chân tay luống cuống giải thích, nhưng vẫn nhìn chằm chằm An Tử Yến, quan sát vẻ mặt An Tử Yến biến hóa, “Là tôi nóng nảy, tạo phiền toái cho ngài, thực xin lỗi.”

“Vậy cậu nói cho tôi, sao cậu sợ tôi.”

“Không có……”

“Nói thật.”

Tô Cẩm Lê bị An Tử Yến nhìn đến chột dạ, khí tràng lập tức yếu đi, cúi đầu, trộm liếc An Tử Yến một cái, lại một lần gục đầu xuống: “Chính là khí tràng quá mạnh nên tôi sợ.”

“Nhìn tôi.”

“Vâng?”

“Nhìn thẳng tôi.” An Tử Yến duỗi tay, nâng cằm Tô Cẩm Lê, làm Tô Cẩm Lê nhìn về phía mình, “Có cảm giác gì?”

“Có.” Tô Cẩm Lê đúng sự thật trả lời.

“Cái gì?”

“Càng sợ hãi.”

“……”

Tô Cẩm Lê chỉ vali: “Cảm ơn quà của ngài, tôi đi giúp Tử Hàm dọn.”

Cậu ngồi xổm trước vali nhặt quần áo lên, sau đó treo lên, phân loại từng thứ một rồi cho vào ngăn tủ của An Tử Hàm.

An Tử Yến nhìn chằm chằm Tô Cẩm Lê, nhìn một phút, hai phút, ba phút.

Tiểu tử này sao lại không có cảm giác gì.

An Tử Yến lại thay đổi vị trí, dựa vào tủ quần áo, tiếp tục nhìn chằm chằm Tô Cẩm Lê. Sau đó phát hiện Tô Cẩm Lê dịch tới cửa phòng ngủ, mắt trông mong hướng ngoài cửa nhìn, chờ An Tử Hàm về.

An Tử Yến thế mà thấy có chút nhục.

“Cậu là fan Thẩm Thành?” An Tử Yến lại hỏi vấn đề anh canh cánh trong lòng.

“Vâng.”

“Cậu thích gì của anh ta?”

“Anh ấy cái gì cũng tốt.”

An Tử Yến bị câu trả lời này làm tức giận đến to mũi, chưa từ bỏ ý định hỏi: “Cậu có xem tác phẩm của tôi chưa?”

“Không có.” Tô Cẩm Lê đúng sự thật trả lời.

“Cậu có thể đi xem, nói không chừng có thể cải tà quy chính.”

“Vâng, tôi đã biết.” Tô Cẩm Lê trả lời xong có chút muốn ra khỏi phòng.

An Tử Yến lại khó chịu một hồi, đi theo tới cửa, hai người đứng cạnh khung cửa, đem cửa lấp đầy: “Cậu không có chút hảo cảm nào với tôi sao?”

Tô Cẩm Lê nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn về phía An Tử Yến vẻ mặt chua xót, trả lời: “Vậy có một chút được không?”

“Bởi vì tôi đẹp trai sao?”

“Bởi vì anh là anh trai Tử Hàm.”

“Tôi thật là cảm ơn em ấy.” An Tử Yến nghiến răng nghiến lợi trả lời, lần đầu tiên khó chịu như vậy.

Tác giả có lời muốn nói:

Tử Hàm còn chưa làm anh trai được bao lâu, em trai đã thành chị dâu mất rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc