ĐẲNG CẤP CHỒNG YÊU


Vì Nhạc Quân đã chính thức trở về nên ông bà nội Tần tổ chức một bữa tiệc chào mừng cô cũng là công khai cho mọi người biết cháu gái út của mình.
Bữa tiệc cũng không lớn, ông bà Tần chỉ mời những người thân quen, bạn bè chí cốt.
Nhạc Quân mặc bộ đầm dạ hội xanh lam nhạt, hở vai, tóc đen dài thả rủ qua vai.

Xương quai xanh tinh xảo như được chạm khắc tỉ mỉ, làn dàn trắng đến trong suốt.

Khí chất thanh thuần, tất cả đều khiến mọi người ở đây chỉ có thể thốt hai từ tiên nữ.
Lúc Nhạc Quân được ông bà nội dắt vào sảnh tiệc, mọi ánh mắt đều dừng trên người cô.

Đủ loại biểu cảm trên khuôn mặt từng người.
Tần Ly Ly nhìn cô gái bỗng cướp mất hào quang thường ngày của mình, trong lòng khó chịu đến lạ.

Tay không tự giác siết chặt làn váy, hai mắt không thiện cảm nhìn chằm chằm Nhạc Quân.
Có một người đàn ông đêm nay trước khi Nhạc Quân xuất hiện, anh chính là trọng điểm được mọi người ân cần thăm hỏi, từ trẻ đến già.

Đặc biệt những cô gái trẻ, đều không giấu được vẻ hào hứng, si mê của mình với anh.

Cặp mắt luôn không theo ý mình mà nhìn ngắm anh đến thất thần.

Một người đàn ông như anh, dù cô gái nào gặp cũng sẽ bị mê hoặc huống hồ gì trong một bữa tiệc với không gian nhỏ như thế này, khoảng cách gần anh lại rõ rệt hơn.

Càng khiến các cô si mê mà đắm chìm vào, cả Tần Ly Ly và Tần Uyên Vi cũng không ngoại lệ.

Anh chính là Trần Cảnh Vũ, người đàn ông hoàng kim hiện nay.
Mà vào giờ phút này, cặp mắt vốn hờ hửng, cao ngạo, lạnh lùng của anh lại không chút dè dặt nhìn chăm chú cô gái đang mặc bộ váy xanh lam kia.

Cô gái anh chỉ thấy qua ảnh, cũng là cô gái anh chạm mắt thoáng qua ở sân bay ngày đó.

Anh cảm thấy chỉ cần nơi nào có cô xuất hiện, những thứ xấu xa, đen tối đều biến mất.

Chỉ còn một cảnh sắc thanh thuần, tinh khiết.

Hai mươi chín năm qua, anh chưa từng dừng mắt lại một người phụ nữ nào quá năm giây.

Nhưng với cô, anh lại nhìn không biết qua bao giây.

Chỉ muốn nhìn mãi cô, không muốn rời mắt đi nơi khác.

Anh bỗng đưa một bàn tay chạm vào vị trí trái tim, anh phát hiện nhịp đập nhanh hơn bình thường.

Anh nhếch miệng, thầm nghĩ mình thật trúng tà rồi.
Bà nội Tần cầm tay Nhạc Quân, nhìn về phía khách khứa giới thiệu: “Cảm ơn mọi người đã bỏ thời gian đến dự bữa tiệc nhỏ của lão bà tôi đây.


Cũng không vòng vo nhiều, tôi muốn giới thiệu cháu gái út nhà tôi Tần Nhạc Quân.

Con bé rời nhà từ lúc mới mười tuổi đến giờ cũng qua mười năm rồi mới về nước.

Muốn làm bữa tiệc nhỏ tẩy trần cho con bé.

Về sau hi vọng mọi người chiếu cố bảo bối của tôi một chút.”
Bà nội Tần vừa dứt lời mọi người cùng lúc vỗ tay, chúc mừng.

Lúc này bà nội Tần cũng dặn dò Nhạc Quân phát biểu vài câu.

Cô vốn không thích tiệc tùng, cũng như nơi đông người nhưng vì lần này đặc biệt lại thêm không muốn ông bà nội buồn phiền nên cô cũng thuận theo.
Nhạc Quân cầm micro nhẹ giọng nói: “Tần Nhạc Quân, rất vui vì mọi người đã có mặt hôm nay để chúc mừng cháu.

Xin cảm ơn.” Lời nói không nhiều, có thể nói là hết sức ngắn gọn cũng không hoa mỹ nhưng vì giọng nói cô gái thanh ngọt, dịu nhẹ như dòng nước suối chảy róc rách mát mẻ, ngọt ngào làm người nghe đều cảm thấy thư thái, dễ chịu.
Bà nội Tần dẫn Nhạc Quân kính rượu khách một lúc liền kéo cô đến gần Trần Cảnh Vũ, lúc này mắt hai người chạm nhau.

Tần Nhạc Quân bỗng giật mình, cả người hóa đá.

Là anh ấy, người cứu cô khỏi hồ nước kia.

Chuyện này cách đây khoảng một năm trước, đêm đó tầm chín giờ cô đang đi bộ ở ven đường.

Lúc đi ngang qua một hồ nước, có vài tên cướp theo sau Nhạc Quân.

Cô phát hiện liền bỏ chạy, không ngờ bị bọn chúng đuổi kịp.
Trong quá trình dằn co cô bị bọn chúng vô tình đẩy ngã xuống hồ.

Bọn cướp sợ bị cảnh sát phát hiện nên lập tức bỏ chạy.

Ngay khi cô tưởng chừng như sinh mệnh mình sẽ kết thúc vào lúc này bỗng cả người cô được đưa lên khỏi mặt nước thuận lợi cho cô hít thở không khí.
Nhưng vì thiếu dưỡng khí, lại uống phải nhiều nước nên không tỉnh liền.

Lúc cô mờ mờ mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt mờ ảo của anh thì một chiếc xe cứu thương xuất hiện, nhờ ánh đèn của xe chiếu vào khuôn mặt người ấy, cô mới nhìn rõ diện mạo ân nhân.

Sau đó cô dần dần nhắm mắt.

Khi tỉnh lại đã không thấy người đó, cô đã hỏi mọi người có mặt tại hiện trường nhưng không ai biết anh, cô nghĩ có lẽ lúc xe cứu thương đến anh cũng lặng lẽ rời đi.
Cô mở to mắt nhìn anh một lúc lâu, đến khi tiếng gọi không ngừng của bà nội bên tai mới kéo cô rời khỏi hồi ức.

Cô giật mình, hơi mất tự nhiên đảo mắt nhìn bà nội.

“Con không khỏe sao.

Nhạc Quân.” Bạ nội Tần gọi cô vài tiếng, lại không nghe thấy cô bé trả lời, nhìn qua chỉ thấy cháu gái mình nhìn cậu nhóc chằm chằm nhưng không phải ánh mắt si mê của thiếu nữ mà là ngạc nhiên.

Bà nghĩ không lẽ con bé gặp qua Cảnh Vũ rồi.

Chợt trong lòng liền vui vẻ.

Nếu quen biết càng tốt.

Bà nội Tần chính là vô cùng yêu thích cậu nhóc Cảnh Vũ này.

Nếu hai đứa có thể quen nhau, vậy còn gì bằng.
“À, dạ con ổn.

Chỉ là thấy anh ấy có chút quen mắt.” Nhạc Quân lúc này mới lấy lại tinh thần, không còn dáng vẻ mở to mắt khi nãy nữa.

Tự nhiên cô thấy mình có chút thất thố.

Nhưng không hiểu sao tâm trạng bỗng tốt lên.
Cô không rõ cảm giác là gì nhưng khi thấy gương mặt ân nhân khi đó, cô đã bất chợt đặt người này vào trong trí nhớ mình.

Cô rất muốn gặp anh để cảm ơn, cũng có thể chỉ đơn thuần muốn nhìn thấy anh.

Cô đợi cả năm nay đều không gặp được, không ngờ lại là người quen của ông bà nội.

Kết quả này khiến cô càng thêm vui vẻ.
“Quen mắt là đúng rồi, Cảnh Vũ nó lên tạp chí hoài thôi.” Vừa dứt lời bà nội Tần bỗng nghĩ ra gì đó, mắt sáng lên nhìn Nhạc Quân rồi lại nhìn Trần Cảnh Vũ, bà vỗ nhẹ mu bàn tay Nhạc Quân nói: “Bà đến bồi với mấy người bạn, Cảnh Vũ giúp ta bồi chuyện với Nhạc Quân nhé.”
Trần Cảnh Vũ hơi nhếch miệng, khẽ đáp: “Vâng ạ!” Bà nội Tần càng nhìn càng thấy hai đứa đẹp đôi, ý nghĩ kia càng rõ rệt hơn.

Bà cười tươi xoay người rời đi.
Tự nhiên nơi này chỉ còn hai người Cảnh Vũ, Nhạc Quân.
Cả hai nhìn nhau không ai nói gì.
Nhạc Quân không chịu nỗi tình huống này nên ho nhẹ một cái nói: “Tôi có thể hỏi một chuyện không?” Cô nhìn thẳng vào mắt anh.
Trần Cảnh Vũ không nghĩ cô lại lên tiếng trước, lại nghe cô hỏi như vậy anh hơi nhướng mày, đôi mắt vẫn dán lên người cô không rời, trầm giọng đáp: “Em cứ nói.”
Thấy anh đồng ý lại không tỏ vẻ gì là khó chịu, Nhạc Quân liền thoải mái hơn.

Cô bắt đầu hỏi anh: “Là thế này, năm trước tầm tháng bảy anh có đến Cologne - Đức không ạ?”
Nghe cô hỏi, Trần Cảnh Vũ chợt nhớ nhớ gì đó nhưng vẫn chưa rõ lắm: “Tôi có đến, công tác vài ngày.


Có chuyện gì sao?”
Vừa nghe anh xác nhận, Nhạc Quân càng chắc chắn anh chính là người đó.

Nhưng cô phải cố giữ bình tĩnh, tự trấn an.

Lại nói tiếp: “Anh nhớ từng cứu một cô gái bị đuối nước ở một hồ nhỏ không? Là ban đêm.” Cô nhìn chằm chằm anh, hòng muốn thấy rõ biểu cảm trên mặt người đàn ông.

Nhưng ngoài cái chau mày thì không phát hiện gì thêm.

Càng khiến cô bất an, không lẽ nhầm.

Nhưng cô nhớ rất rõ gương mặt anh khi đó.
Anh bỗng nhiên nhớ ra, dần dần rõ hơn.

Ánh mắt vốn lạnh băng bỗng hơi sáng lên nhìn Nhạc Quân, thấp giọng nói: “Là em?” Trần Cảnh Vũ cảm thấy nhịp đập trái tim bắt đầu tăng, lại nhớ tới chuyện này.

Anh nghĩ anh và cô cũng thật có duyên.
“Là em? Thật sự là anh.

Tôi sau đó tỉnh lại tìm anh nhưng đều không tìm được.

Nếu không có anh, tôi đã không có cơ hội đứng đây rồi.

Tôi muốn cảm ơn anh.

Thật sự cảm ơn anh.” Nhạc Quân hiện tại đang mừng đến muốn bùng nổ rồi, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì vẻ ảm đạm.

Ngoại trừ đôi mắt hơi linh hoạt ra, khuôn mặt hơi mỉm cười thì mọi thứ đều không có gì khác biệt.
Trần Cảnh Vũ nhìn khuôn mặt xinh đẹp diễm lệ của cô, tiếng tim đập như thôi thúc anh nên làm điều gì đó.

Cuối cùng anh đúng là làm điều gì đó thật.
“Chỉ cảm ơn như vậy sao?” Anh hỏi.
“À, không.

Anh muốn gì có thể yêu cầu.

Tôi đều đáp ứng.” Cô không nghĩ nhiều, chỉ biết mình hiện tại tìm ra anh, còn đang nói chuyện với anh.

Như vậy làm gì cũng phải trả ơn người ta.

Ừm là trả ơn.
“Vậy mời tôi ăn cơm đi.” Anh hơi nhếch miệng.
“Hả?” Chỉ đơn giản vậy.

Cô hơi nghiêng đầu nhíu mắt nhìn anh.
“Sao vậy? Không được?” Anh nheo mắt nhìn cô, tay lắc nhẹ ly rượu.

Tuy không cười nhưng khóe mắt lại hiện lên ý cười lần đầu.
“Không, không.


Vậy anh chọn thời gian đi.

Tôi đều có thể!” Nhạc Quân lắc đầu với anh.
“Ừm, vậy tối mai nhé.

Địa điểm, thời gian em chọn.” Trần Cảnh Vũ nhìn cặp mắt thuần khiết, xinh đẹp của cô, anh như bị hút sâu vào đấy.
“Vâng.

Cho tôi mượn điện thoại được không?”
Anh không do dự đưa điện thoại cho cô.

Liếc mắt thấy cô lưu số của mình vào, ngầm hiểu.
“Số của tôi, tôi đã gọi qua rồi.

Tôi sẽ nhắn địa điểm lại cho anh.” Nhạc Quân trả lại điện thoại cho Trần Cảnh Vũ, cô dùng hai tay, rất lịch sự và tôn trọng.
Anh nhìn đôi bàn tay trước mắt, thon dài, trắng mịn.

Rất xinh đẹp cũng rất đáng yêu.
Đám người thấy Nhạc Quân và Trần Cảnh Vũ trò chuyện cùng nhau lại còn trao đổi số điện thoại.

Rất nhanh liền khiến cả đám con gái có mặt tại đây đều ghen tị, bực bội.
“Mới đầu nhìn thấy còn nghĩ là cô gái thanh thuần lắm, chưa được bao lâu đã lộ nguyên hình hồ ly tinh.” Một cô gái là cháu gái của bạn ông bà nội Tần luôn thầm mến Trần Cảnh Vũ, lại thấy anh luôn điềm đạm, cao ngạo giờ này có thể nói chuyện với Tần Nhạc Quân liền sinh lòng bực bội, khó chịu.
“Thì vậy, thời đại ai mà còn tâm hồn trong với chả sáng.

Gặp anh Vũ rồi cũng lộ ra bản chất thật mà thôi.

Cô ta lại tưởng mình xứng với anh ấy chắc.

Chẳng qua ông bà cô ta quen thân với nhà anh Vũ, so gia cảnh cô ta lấy gì so với anh ấy.

Thật nực cười, lại còn chủ động mặt dày xin số điện thoại người ta.

Không biết xấu hổ.” Cô gái khác trong đám cũng chả ưa gì hành động quyến rủ đàn ông của Nhạc Quân.

Cô ta càng nhìn càng gai mắt, diện mạo có đẹp bao nhiêu đi nữa thì sao, cũng chỉ xứng xách dép cho anh Vũ.
“Cơ mà sao Trần Cảnh Vũ có thể nói chuyện với cô ta tự nhiên vậy nhỉ.

Anh ấy luôn không gần phụ nữ mà.”
“Thì nể mặt ông bà Tần chứ sao, chứ cô nghĩ sao anh ấy lại bỏ sức đi nói chuyện với cô ta.”
“Haizz, cơ mà từ nhỏ đã ra nước ngoài.

Nghe nói mẹ cô ta bị chồng ruồng bỏ, lên cơn đau tim mà chết đó.”
“Thôi mấy chuyện này người nói kiểu này, người nói kiểu nọ.

Tôi thấy đừng bàn tán chuyện riêng tư.

Tránh gặp phiền phức.”.


Bình luận

Truyện đang đọc