ĐẲNG CẤP CHỒNG YÊU


Bốn giờ chiều ngày 29/5 sân bay thành phố A.
Nhạc Quân, Trần Cảnh Vũ đã đến chờ sẵn đợi ba người dì Lữ.
Nhưng khi bọn họ đi ra không phải ba mà là bốn người.

Xuất hiện một cô gái khác, Nhạc Quân cảm thấy hơi quen nhưng nhất thời không nghĩ ra.
Cô tiến lên ôm lấy dì Lữ: “Cháu nhớ dì sắp điên rồi nè.”
Dì Lữ nhìn đứa cháu như con gái mình trước mặt mà mắt ửng đỏ: “Dì cũng nhớ con.”
“Còn tớ, còn tớ.

Cần ôm nha.” Emma gặp lại Nhạc Quân vui mừng đến mức cả mặt đều cười đến mỏi.
Nhạc Quân rời khỏi dì quay sang ôm chặt Emma: “Honey, miss you so much.”
“Me too.

My little baby.” Emma không phải người Trung mà là con lai, từ nhỏ đã sống ở Đức nên không rành tiếng Trung.

Bình thường bọn họ không nói tiếng Đức thì là tiếng Anh.
“Không nhớ anh à?” Lục Lộ Cam đã 3 năm không về nước, lần này chủ yếu về thăm Nhạc Quân.

Một phần là muốn xem địa điểm mở phòng khám tâm lý ở đây.

Anh chỉ là muốn về nước rồi.
Nhạc Quân giang tay ôm Lục Lộ Cam.

“Anh gầy đi nhiều rồi!”
Lục Lộ Cam không để ý Trần Cảnh Vũ đưa tay ôm chặt cô vào lòng.

Anh nghĩ có lẽ đây là lần cuối có thể ôm cô thế này.

Anh hơi cúi đầu hít sâu mùi thơm trên người cô gái liền buông ra.

Anh đưa tay xoa đầu Nhạc Quân: “Em lại trông tươi tắn hơn trước đây đấy.

Anh rất vui.”

Trần Cảnh Vũ nhìn Lục Lộ Cam ôm chặt vợ mình thì khó chịu không thôi.

Có điều vẫn là kiềm nén, anh không thể ghen vô cớ được.

Chỉ là người đàn ông này rất quan trọng trong khoảng thời gian 10 năm ở Đức với cô, cũng có thể nói cậu ta là người bên cạnh nhìn cô trưởng thành và động viên cô.

Nên anh không thể không để ý.

Mặc dù cậu ta là bạn anh.
Lục Lộ Cam nhìn vẻ kiềm nén tức giận của Trần Cảnh Vũ thì cười khẽ tiến lên ôm Trần Cảnh Vũ: “Còn ghen với tớ cơ đấy.

Đồ hẹp hòi.”
Trần Cảnh Vũ đen mặt đập lưng Lục Lộ Cam một cái, sắc mặt cũng sáng hơn một chút: “Lâu rồi không gặp…”Anh hạ thấp giọng nói tiếp: “Đừng có lợi dụng ôm vợ tôi.”
Ba người phụ nữ chỉ nghĩ hai người là bạn thân nên ôm nhau thắm thiết.

Nào biết hai tên đó đang giương cung bạt kiếm.
Emma lúc này mới nhớ còn một người nữa: “À, đây là bạn tớ Selena.

Cô ấy nói nghe nói nước Trung Quốc rất đẹp nên đòi đi theo đó.”
Nhạc Quân đưa tay ra chào hỏi bằng tiếng đức: “Xin chào.

Alana”
Selena nhìn cô gái từ lúc mới gặp cô thầm tán thưởng, thật xinh đẹp hơn trong hình nhiều.

Cô cười chào lại: “Đã nghe Emma kể về cô từ lâu.

Cô thật xinh đẹp.”
Nhạc Quân không ngờ cô gái này thân thiện, lịch sự như vậy liền cười cảm ơn.
Trần Cảnh Vũ lái một xe, tài xế của anh lái một xe như vậy vừa hay thoải mái cho 4 người dì Lữ.
Lục Lộ Cam nói để bọn họ ở khách sạn nhưng Nhạc Quân lườm anh một cái.

Lục Lộ Cam liền im miệng không dám nói gì nữa.
Selena như phát hiện ra gì đó hơi nhíu mày.
Về tới biết thự vợ chồng dì Chu đã chờ ở cửa để đón khách của ông bà chủ.

Cả Lại Di Tranh cũng có mặt.
“Ông chủ, bà chủ!”
Trần Cảnh Vũ gật đầu dặn dò: “Hai người mang hành lý của họ vào phòng cho khách.”
Dì Lữ ở riêng một phòng tầng 1.

Emma ở cùng Selena một phòng.

Còn Jakson ở tầng hai.
Emma nhìn căn biệt thự rộng lớn lại đẹp không khác gì mấy căn ở Đức liền cảm thán không thôi: “Alana biệt thự đẹp quá.

Nhìn là biết kiểu cậu thích rồi.”
Nhạc Quân cười nhìn Trần Cảnh Vũ đang ngồi nói chuyện với Jakson.
Dì Lữ cùng mang vali vào phòng với dì Chu.
“Chị là dì bà chủ ạ?” Bà tò mò hỏi.
Dì Lữ cười ôn nhu trả lời: “Đúng vậy, tôi về thăm con bé.”
Hai người gần gần tuổi nên nói chuyện rất hợp.
Lục Lộ Cam cùng mọi người đi tham quan biệt thự.

Sau đó cả 6 người lên quán nhỏ trên tầng trên cùng.
Emma tán thưởng không ngừng: “Đẹp quá đi mất, cái này trời càng về đêm sẽ càng đẹp ấy.

Sao có thể thiết kế một khu vực như quán cà phê nhỏ trên này vậy hả? Quá hợp lý luôn nha.”
Mọi người nhìn Emma vui vẻ luôn tán thưởng căn biệt thì khẽ cười.

Selena cũng không thể tin được chồng Nhạc Quân lại giàu có như vậy.

Cô học bên kĩ sư nên có thể biết rõ giá trị của biệt thự này.

Chỉ riêng bản thiết kế đã không biết bao nhiêu tiền rồi.
Lúc này Lại Di Tranh mang ít đồ điểm tâm lên.

Emma thấy cô gái này lúc mới đến nhưng cũng không để tâm.

Bây giờ mới nhìn kỹ, cũng xinh đẹp đó, trẻ trung như nụ hoa đang thời kỳ nở rộ.

Có điều không hiểu sao cô lại không có thiện cảm với cô ta.

Cô cảm giác cô gái này đang giả tạo.

Nhưng sao Nhạc Quân lại tuyển giúp việc trẻ trung xinh đẹp như thế này chứ.

Không sợ những loại người này có ý đồ với Trần Cảnh Vũ à.
Emma nghĩ vậy liền ghé bên tai Nhạc Quân hỏi: “Này cô ta là giúp việc nhà cậu hả? Sao lại tuyển người trẻ, xinh đẹp như vậy.”
Nhạc Quân không hiểu lắm ý của Emma chỉ trả lời: “Cô ấy là cháu của dì Chu nên đưa đến đây sống luôn, cũng không phải giúp việc nhà tớ.

Cô ấy chỉ theo dì chú đến cùng thôi.”
Emma trợn tròn mắt nhìn Nhạc Quân: “Sống ở đây luôn sao?”
Nhạc Quân gật đầu nói: “Nhưng cô ấy cũng đi học đại học nên cũng không phải là thường xuyên về đây.”
Emma như thấy nguy cơ đang lan tràn, cô nắm tay Nhạc Quân nhắc nhở: “Cậu không lo cô ta quyến rũ chồng cậu à?”
Nhạc Quân nghe Emma nói xong theo phản xạ liếc nhìn Lại Di Tranh một cái, cô ta đang đặt thức ăn, nước uống lên bàn.

Bộ dạng khá là thu hút đàn ông.

Cô nói với Emma: “Tớ tin Cảnh Vũ.”
Emma lườm cô một cái: “Đừng chủ quan, lúc cậu lơ là nhất chính là cơ hội để cô ta ra tay đó.

Lòng dạ đàn bà đáng sợ lắm, không phải ai cũng đơn thuần như cậu đâu.

Cậu cứ nghĩ xem, người đàn ông như chồng cậu có biết bao cô gái muốn lên giường với anh ấy.

Cũng không ngoại trừ cô ta đâu.

Với trực giác có xác xuất chính xác vô cùng cao của mình thì người này không đơn giản như vẻ yếu đuối bên ngoài.

Tớ chính là không có cảm tình với cô ta.


Cậu phải bảo vệ gia đình mình thật tốt đấy, cũng đừng lương thiện với người có ý đồ xấu với mình.”
Nhạc Quân lúc này thấy Emma nói rất có lý.

Hơn nữa sắp tới cô sẽ học vượt nên sẽ ít về biệt thự.

Xem ra cô đúng là không nên chủ quan.

Nhìn Lạc Ly Na với Tần Ly Ly là đủ hiểu phụ nữ rất nhiều mưu kế.

Đặc biệt đối với phương diện đàn ông thì càng bất chấp thủ đoạn.
Cô gật đầu với Emma một cái khẽ giọng: “Yên tâm, tớ sẽ chú ý.”
Lại Di Tranh lui xuống dì Lữ có điều suy nghĩ nhìn theo cô ta.

Bà đã từng trải qua vô số chuyện, loại người nào cũng gặp.

Loại con gái bề ngoài yếu đuối như cô gái này nhưng bên trong không đơn giản.

Bà vừa để ý thấy ánh mắt cô ta vô tình như cố ý nhìn Trần Cảnh Vũ hai giây liền rời đi.

Bà nhất định nói chuyện này với Nhạc Quân.
Nhạc Quân ngồi trong phòng dì Lữ nghe bà nói không khác gì Emma thì nhíu chặt mày.

Là cô quá chủ quan nên không phát hiện gì hay sao, mọi người đều thấy còn cô lại đợi họ nhắc mới suy nghĩ tới.

Xem ra mình nên để ý nhiều hơn.
“Cháu với Cảnh Vũ là vợ chồng nên phải tin tưởng hơn nữa có chuyện gì phải nói rõ với nhau.

Đừng để kẻ có ý đồ xấu lợi dụng.”
“Vâng ạ, cháu với Cảnh Vũ không dễ dàng bị người khác dắt mũi vậy.”
“Có chuyện gì phải nói dì liền.”
“Dạ”


Bình luận

Truyện đang đọc