ĐẲNG CẤP CHỒNG YÊU


Chuẩn bị qua tháng 9 Arrebol của Nhạc Quân sẽ phát hành sản phẩm mới nên cô bận đến mức xù đầu.

Trần Cảnh Vũ xót xa không thôi, anh tranh thủ kết thúc chuyến công tác vốn dĩ là 10 ngày nhưng vì quá nhớ cô nên đã hoàn thành xong vừa đúng chiều thứ 7 anh lập tức bay về sẵn tới đón cô.
Vẫn như mọi lần vì tránh người khác phát hiện anh đậu xe ở khu vực quán cà phê đối diện trường.
Nhạc Quân vốn dĩ học không thì cô cũng không đến nổi kiệt sức, có điều tối còn phải đến phòng điều chế, bàn bạc với mọi người trong công ty kế hoạch đăng sản phẩm mới.

Vì Arrebol hiện tại là thương hiệu nước hoa hàng đầu trong nước cũng như trong top thế giới nên lượng công việc không phải nhỏ.

Mọi kế hoạch đều phải sắp xếp bàn bạc tỉ mỉ.

Trụ sở chính hiện tại vẫn ở Đức, Nhạc Quân gần như đều để dì quản lý bên đó.

Nhưng chung quy cô cũng là người sáng lập là tổng giám đốc của Arrebol nên mọi chuyện đều phải thông qua sự đồng ý của cô.

Thành ra cô gần như kiệt sức với tần suất hoạt động não quá lớn.

Cô nghĩ chắc phải đến khi hoàn thành xong việc học thì mọi chuyện sẽ ổn thỏa và thư giản hơn.
Lúc Trần Cảnh Vũ gọi điện bảo anh đã đến, Nhạc Quân còn đang đọc tài liệu ở thư viện liền lập tức thu dọn.

Không cẩn thận làm rơi thẻ sinh viên.

Vì đang thu dọn nên cô chưa kịp nhặt lên, đúng lúc này nghe được giọng nói của con trai vang lên, cô cảm thấy giọng nói này rất dễ nghe, vô cùng trong trẻo, sạch sẽ.

“Thẻ của em.”
Nhạc Quân đã dọn xong nâng mắt nhìn người con trai đang đưa thẻ sinh viên trước mặt.

Cô hơi kinh ngạc không ngờ là hội trưởng sinh viên Tống Dật Kỳ.
Sau vài giây ngơ ngác cô liền cười mỉm nhận lấy thẻ khẽ giọng: “Cảm ơn hội trưởng.”
Tống Dật Kỳ ngạc nhiên không ngờ cô biết mình, trong lòng dâng lên một chuỗi vui vẻ anh hỏi lại cô: “Em biết anh sao?”
Nhạc Quân gật đầu đáp: “Anh là hội trưởng hội sinh viên sao em không biết được.”

Nhạc Quân nhìn giờ, cô không nên để Trần Cảnh Vũ chờ lâu nên vội tạm biệt Tống Dật Kỳ rời đi.
Còn hội trưởng nào đó vẫn đang đứng nhìn theo bóng lưng cô gái.

Nhắc tới Nhạc Quân đương nhiên anh biết cô gái này.

Lần cô tham gia Miss World đã nổi tiếng khắp trường, sau đó khi cô lọt vào chung kết anh còn cùng sinh viên làm băng rôn cổ vũ cô.

Khi đó anh chỉ thấy cô trên tivi, trên mạng.

Sau đó vào một ngày anh vào thư viện lần đầu tiên gặp cô gái xinh đẹp, tài giỏi trong truyền thuyết.

Lần đầu tiên anh bị thu hút bởi một cô gái như vậy.

Anh nhớ rõ hôm đó cô đang ngồi một mình bên chiếc bàn cạnh cửa kính, ánh nắng nhẹ rơi trên người cô.

Anh nhìn thấy cả người cô như hiện ra một vầng sáng rực rỡ.

Anh khi ấy lần đầu cảm nhận được tiên nữ có chăng cũng chỉ như vậy.
Đi lại gần cô anh thấy trên bàn để vài sách tài liệu tiếng anh, nhìn qua còn có tiếng Đức.

Anh thoáng kinh ngạc, có thể đọc được tài liệu chuyên ngành tiếng nước ngoài đòi hỏi phải thông thạo thứ tiếng đó.

Vậy mà cô gái này còn có thể đọc được tiếng Anh, tiếng Đức.

Anh nghĩ thật xuất sắc.

Từ đó anh bắt đầu để ý đến cô, anh biết cô 20 tuổi lớn hơn so với bạn cùng lứa 2 tuổi, anh đoán quá khứ cô đã học chậm lại hoặc có việc gì đó nên dừng việc học.

Về sau anh luôn theo dõi Miss World cũng ấn theo dõi weibo của cô, có điều trang cá nhân cô không đăng gì nhiều cả.


Cho đến hôm nay là lần đầu tiên anh gần cô như vậy, anh có thể ngửi được mùi thơm tự nhiên trên người cô mà mọi người vẫn hay bàn tán.

Anh cuối cùng cũng hiểu vì sao bọn họ lại mê mẩn cô như vậy, đến cả anh cũng vậy cơ mà.

Cô thanh thuần, trong sáng lại cao quý đến cả mùi hương trên người cô cũng độc nhất, sạch sẽ như vậy.

Anh cứ vậy ngẩn ngơ đến khi có người kêu vài tiếng mới hoàn hồn.

Anh cười tự giễu.

Chợt nhớ tới hình như đây là lần đầu có cô gái gặp anh mà ánh mắt, thái độ đều tỏ ra bình thường như vậy.

Điều này chứng tỏ cô không hề bị sắc đẹp của anh thu hút.

Anh hơi lắc lắc đầu nghĩ thầm mình vậy mà có ngày để tâm đến chuyện này.
Nhạc Quân ra đến cổng trường nhìn thấy chiếc xe quen thuộc đang dừng bên kia quán cà phê liền lập tức không còn nhớ đến bước đệm chạm mặt với người tên Tống Dật Kỳ kia.

Cô vui vẻ, hớn hở chạy đến mở cửa xe ngồi vào.
Vừa vào đã bị Trần Cảnh Vũ kéo ngồi lên đùi mình hôn ngấu nghiếng.

Dựa vào nụ hôn này là biết anh nhớ cô thế nào rồi.
Mãi một hồi lâu Trần Cảnh Vũ mới dừng lại anh khẽ giọng khàn khàn bên tai cô: “Anh nhớ em đến phát điên rồi.

Thật không muốn cho em đi học nữa.”
Cô đau lòng chạm nhẹ môi anh một cái nói: “Hai chúng ta cùng cố gắng một năm rưỡi nữa thôi, nhé?
Trần Cảnh Vũ đương nhiên hết cách rồi đưa tay vuốt v3 bên má cô âu yếm anh Ừm một tiếng.

Sau đó hai người trở về biệt thự.
Có điều Nhạc Quân vừa về đến biệt thự đã thấy là lạ, cô nhìn sang Trần Cảnh Vũ.


Anh cũng đang nhìn cô, hai người như cùng có điểm nghi hoặc trong lòng.
Đi nhẹ vào biệt thự thì thấy khắp phòng khách, phòng bếp đều bày bố toàn đồ ăn vặt, nước uống, bánh kem rải rác khắp nơi, tivi còn đang bật.

Nghe tiếng nhạc sập sình trong căn phòng nào đó tầng 1.

Cơn tức giận trong lòng Nhạc Quân đã lên tới đỉnh điểm.

Đây là nhà cô, người làm lại dám nhân cơ hội chủ nhà đi vắng mà làm loạn.

Được lắm vốn dĩ cô đã không ưa cô gái như hồ ly tinh này rồi, có điều cô còn nể mặt dì với chú Chu nên không đuổi cô ta.

Cô ta thế mà lại dám coi đây là nhà mình kéo bạn tới phá, còn quyến rũ chồng cô.

Lần này cô không tốt được rồi.
Nhạc Quân nhìn sang thấy sắc mặt Trần Cảnh Vũ lạnh đến đáng sợ liền biết anh cũng đang tức giận.

Cô nắm lòng bàn tay anh nói rõ: “Chuyện này giao cho em xử lý.”
Trần Cảnh Vũ định nói cứ để anh vì anh sợ cô mệt.

Nhưng nhìn vẻ mặt cô anh biết cô đã quyết định.

Anh không cản nữa gật đầu hôn lên trán cô nói: “Em muốn xử thế nào cứ xử.”
Nhạc Quân lúc này cũng không có tâm trạng cười nữa cô vâng một tiếng lôi điện thoại từ trong túi xách ra.

Rất nhanh đã nối máy.

Đầu bên kia dì Chu đang dọn dẹp nhà thì thấy Nhạc Quân gọi hơi ngạc nhiên lập tức bắt máy.

“Bà chủ!”
Nhạc Quân cất giọng lạnh tanh: “Dì lập tức về biệt thự.

Tôi cho dì 20 phút.”
Dì Chu nghe xong sắc mặt liền biến đổi.


Bà đoán đứa cháu bà đã gây ra chuyện lớn không dám dây dưa lập tức đáp được sau đó kéo chú Chu trở về biệt thự.
Trần Cảnh Vũ, Nhạc Quân bước lên tầng 2, tầng 3, quán cà phê nhỏ.

Chỉ duy nhất tầng 3 bọn họ không dám đụng tới thì những nơi khác đều có dấu vết của người lạ ăn chơi trên này.

Đặc biệt quán cà phê nhỏ, hạt dưa, bánh cả vỏ lon bia rơi rớt khắp nơi.

Nhìn qua không phải vừa ăn uống mà có lẽ là đêm qua.
Cả người Nhạc Quân đã tức đến không chịu nổi.

Trần Cảnh Vũ chưa bao giờ thấy vẻ tức giận của cô như vậy.

Anh cũng không ngờ cô ta lại to gan dám làm ra chuyện này, anh đã biết cô ta có ý đồ với mình anh đã muốn đuổi ra khỏi nhà nhưng vì dì Chu xin nài nỉ nên anh cho một cơ hội.

Nhưng lần này cho dù Nhạc Quân tha anh cũng tuyệt đời không bỏ qua.
Lúc sau Nhạc Quân cùng Trần Cảnh Vũ xuống lại tầng 1, nhìn ra ngoài hồ thấy bốn người lạ đang cười đùa thoải mái bơi lội.

Trông thật như nhà mình.
Cô nắm chặt hai tay gằng giọng: “Hình như em đã tốt bụng với mấy người họ quá rồi.”
Anh nhìn cô âu yếm mái tóc suôn mượt của cô khẽ Ừm một tiếng, coi như là giúp cô bình tĩnh một chút.
Dì Chu với chú Chu vừa về tới đã thấy bốn con nhóc nào đó đang ngang nhiên dùng hồ bơi của ông bà chủ, hai người đều run rẩy đến sắp đứng không vững.
Chú Chu tức giận hét lên: “Bọn bay làm cái gì hả?”
Đám Lại Di Tranh nghe tiếng quát liền giật mình hét lên.
“Bước ra khỏi hồ bơi cho tao.

Đây là nơi dành cho mày chơi hả?” Chú Chu thật sự không thể chấp nhận nổi chuyện này.
Lại Di Tranh sau khi giật mình thì phát hiện là dì dượng nên không lo sợ mà rống lên: “Con cũng ở đây, con thích tắm thì tắm.”
Dì Chu tức giận quát lên: “Mày im miệng, lập tức lên bờ nếu không tao gọi ngay cho ông chủ.”
Vừa nghe nói tới Trần Cảnh Vũ, Lại Di Tranh không dám chọc giận dì dượng mình nữa.

Đành kéo cả đám lên bờ.
“Đi vào phòng thay đồ rồi ra khỏi biệt thự ngay.

Đây không phải nơi mày có thể ở nữa.” Chú Chu xem ra không thể chứa chấp đứa cháu này thêm rồi, nếu cứ như vậy Trần Cảnh Vũ sẽ sớm phát hiện mà đuổi cả ông bà đi thôi.


Bình luận

Truyện đang đọc