ĐẢO DỊ CHỦNG



Lục Bác Minh bắt vài lần không giành lại nước thuốc được, Hứa Thừa trơn trượt né.

Lục Bác Minh đang lên cơn nghiện, không có nhiều tính kiên nhẫn, hốc mắt xanh bao con mắt bắt đầu toát ra tơ máu.

Lục Bác Minh hít sâu, cố gắng đè nén cảm giác nóng nảy.

Lục Bác Minh cảnh cáo Hứa Thừa:
- Đưa thứ đó cho tôi!
- Hừ! Nếu cậu không nói thì tôi cũng biết mấy thứ này không tốt lành gì! Tôi phải hủy nó đi!
Hứa Thừa nhìn trợ lý vốn rất có tiền đồ nay biến thành bộ dạng dữ tợn, gã thấy nản lòng và giận dữ, giơ cao cái bình màu lam muốn đập bể tai họa.

Hứa Thừa chợt nhận ra đang ở trong biển, dù ném xuống đáy biển thì Lục Bác Minh cũng tìm về được.

Hứa Thừa liếc xung quanh, ánh mắt chạm vào thanh sắt nổi trên mặt nước.

Đúng rồi, ném hướng đó.

Lục Bác Minh nhìn Hứa Thừa cầm nước thuốc quý giá của gã, tay xách cái hòm bơi nhanh hướng thanh sắt, gã biến sắc mặt.

Không lẽ người đàn ông khắc khổ này muốn đập bể đồ của gã?
- Ông già, muốn làm gì?
Lục Bác Minh đã quên cái gì là lễ phép, bơi rượt theo chửi mắng sau lưng Hứa Thừa.

- Đập bể thứ này! Nó là ngọn nguồn của tội ác! Cậu không biết nó sẽ hại chết bao nhiêu người đâu!
Khỏi nghĩ cũng biết thứ kiếm tiền nhiều nhất đó là độc phẩm, nước thuốc và Lục Bác Minh vẻ mặt như kẻ nghiện, Hứa Thừa dựa vào những điều trên đoán ra được thuộc tính nước thuốc.

Hứa Thừa thấy sắp đến gần thanh sắt, bàn tay định đập bể bình chợt khựng lại.


- Cậu...!
Hứa Thừa ọc máu, chậm rãi xoay người, cúi đầu nhìn lỗ thủng hình tròn xuyên thấu ngực, tay Lục Bác Minh cầm cái ống trắng.

- Ông già, đừng chọc tôi nổi điên!
Lục Bác Minh bơi tới gần thô bạo giật lấy cái hòm, nước thuốc lam từ tay Hứa Thừa.

Gã giơ hòm kim loại vỏ cứng lên đập thầy giáo dạy gã học mấy năm xuống biển.

Hứa Thừa muốn che lỗ hổng trước ngực không để máu tuôn ra nhưng không thể chặn được, miệng gã không ngừng trào máu loãng.

Hứa Thừa vùng vẫy tay chân, há mồm muốn hét to nhưng sặc nước biển, giận dữ trừng Lục Bác Minh trôi trên mặt biển thành công giật được nước thuốc và hòm.

Hứa Thừa bất lực chìm xuống đáy biển, càng lúc càng chìm cho đến khi miệng không còn phun bọt nước.

May mắn Lục Bác Minh nhờ người bí mật mua súng đạn không khí mới có tác dụng trong lúc này.

Lục Bác Minh loay hoay cái ống trắng, kiềm không được lộ vẻ mặt đắc ý.

Súng không khí đặc chế này có thể tránh sân bảy kiểm tra, trong vòng một mét năm áp súc không khí thành đạn bắn thủng người, tuy một lần ném tốn nửa ngày, mỗi lần chỉ có thể bắn một phát nhưng nhìn hiệu quả vừa rồi làm Lục Bác Minh rất vừa lòng.

Lấy được nước thuốc và vũ khí, điều Lục Bác Minh cần làm bây giờ là chờ người khác trở về, tập hợp về đảo, kiếm lý do việc chủ nhiệm Hứa mất tích là xong.

Lục Bác Minh lạnh lùng cười, gã gầy trơ xương bây giờ càng giống quái vật tà ác da bọc xương.

Đối với cái chết của bác sĩ Hứa Thừa, Lục Bác Minh không hề thấy áy náy.

Ai kêu ông già đó cứ cứng nhắc chắn đường của gã? Đáng đời.

* * *
Chờ khi Trương Diệu, Bùi Yến trồi lên mặt biển chỉ thấy người đàn ông vì tìm thuốc cho vợ tham gia xuống biển và trợ lý của bác sĩ Hứa Thừa.

Trương Diệu lấy làm lạ, bơi tới gần trợ lý vẻ mặt khổ sở, hỏi người đàn ông đang an ủi trợ lý.

- Có chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?
- Tôi cũng không biết, lúc nổi lên chỉ thấy một mình anh ta.

Người đàn ông chỉ vào trợ lý, tiếp tục bảo:
- Anh ta nói là lúc bác sĩ Hứa sắp nổi lên thì đột nhiên bị cá lạ táp, cả người bị con cá kéo đi.

Anh ta định cứu nhưng không kịp, đến giờ còn đang tự trách.

- Không! Vốn sức khỏe của chủ nhiệm Hứa không tốt như chúng ta, tôi nên bảo vệ chủ nhiệm mới đúng, thế nhưng sơ sẩy một cái...!tôi có lỗi với chủ nhiệm Hứa và các người! Chủ nhiệm Hứa là bác sĩ rất tốt, tôi chỉ học được chút ít da lông.

Nay chủ nhiệm Hứa ra đi là tổn thất rất lớn cho chúng ta.

Trợ lý gục mặt xuống, cảm xúc rất suy sút.


Người đàn ông tiếp tục an ủi trợ lý:
- Ài, anh đừng buồn nữa, đó không phải lỗi của anh.

Trong ấn tượng của Trương Diệu chỉ nhớ bác sĩ kia có khuôn mặt hơi khắc khổ nhưng tính tình tốt, dù có mệt cỡ nào cũng chăm sóc bệnh và vết thương cho mọi người.

Bác sĩ Hứa Thừa chủ động đòi đi tìm thuốc thế nhưng bất hạnh gặp nạn, sau này trên đảo nếu những người sống sót bị bệnh hoặc bị thương thì sẽ rắc rối nhiều.

Dù sao khả năng của trợ lý không bằng bác sĩ có kinh nghiệm nhiều năm.

Trương Diệu nghĩ đến đây cảm thấy thổn thức, nhưng cảm xúc không kéo dài lâu.

Trương Diệu ngửa đầu nhìn mây đen kéo tới.

Trương Diệu nói với mọi người:
- Chúng ta mau chóng trở về đi, nhìn thời tiết sắp thay đổi, nếu chúng ta không mau bơi về thì tình hình trên biển càng nguy hiểm hơn.

Còn anh...!
Trương Diệu liếc trợ lý, nói:
- Tuy bác sĩ đã mất thật đáng tiếc nhưng bây giờ không phải lúc đau buồn.

Anh hãy phấn chấn tinh thần lên, nắm chặt thời gian bơi về cứu người mới không phụ tâm nguyện, mục đích bác sĩ ra biển.

- Ừm!
Lục Bác Minh thử khiến cảm xúc của mình thoạt trông phấn chấn lên, gật mạnh đầu tỏ ý đã hiểu.

Trương Diệu thấy Lục Bác Minh không có vấn đề gì, xoay người, vung tay bơi đi đầu tiên.

Bốn người nhanh chóng bơi ngược trở về.

Lục Bác Minh bơi hàng cuối cùng thấy không ai phát hiện lời nói dối, khóe môi cong lên nở nụ cười gian xảo.

Lục Bác Minh không hay biết Bùi Yến bơi trước mặt gã đang ngoái đầu lại, thấy nụ cười kỳ dị của gã.


* * *
Bốn người khó khăn bơi lên bờ, sau lưng là sóng biển ập đến càng hung mãnh hơn.

Mây đen dày đặc trên trời, tia chớp giáng xuống từ tầng mây dày, tiếng sấm ầm ầm, xem ra cơn mưa to sắp đến.

Kha Diệc Xảo đứng bên bờ từ xa thấy đám người trở về, huơ tay hấp dẫn bọn họ chú ý.

Kha Diệc Xảo thấy mọi người đều leo lên bờ cát, vội chạy tới ôm quần áo lúc đi bọn họ cởi ra đặt bên bờ biển, đưa trả lại cho cả đám.

Vẻ mặt Kha Diệc Xảo lo lắng nói với bốn người:
- Rốt cuộc các người trở về rồi! Mau, mau về hang nhìn xem!
Trương Diệu lắc nước biển dính trên tóc và người, vươn tay nhận áo thun tròng lên cổ.

Trương Diệu vừa đi vừa hỏi:
- Sao chỉ có một mình cô bé ở bên ngoài? Người khác đâu?
- Mọi người đều ở trong hang, những người bị cảm nhiễm hình như không ổn, các người mau vào xem đi!
Kha Diệc Xảo chạy nhanh đuổi theo bốn người đi nhanh hơn mình, vẻ mặt của cô đầy lo lắng.

Kha Diệc Xảo nhìn tới nhìn lui mấy người lên bờ, không thấy ông bác bác sĩ Hứa và một người đàn ông trẻ tuổi khác đâu.

Kha Diệc Xảo lấy làm lạ hỏi:
- Bác Hứa và một người nữa đâu?
- Có một người bị con cá trong biển tập kích, chúng ta không cứu kịp...!
Trương Diệu nhớ lại người đàn ông trẻ tuổi anh không nhớ cả tên bị con cá lạ mình rắn khổng lồ nuốt trọng.

Không biết người anh em của người đàn ông trẻ tuổi vốn bị bệnh cảm nhiễm trong hang khi biết chuyện sẽ đau buồn đến đâu?.


Bình luận

Truyện đang đọc