ĐẢO DỊ CHỦNG



Quả nhiên là một đôi thú nhân Xích Kha ban ngày ban mặt vẫn đang vận động.

Thú nhân nô lệ bị đè bên dưới hình như không chịu nổi nhiều lần giao hợp, suy yếu khẽ rên tiếng thú gì đó.

Thú nhân nô lệ giơ cánh tay lông lá đẩy thú nhân Xích Kha đè lên người mình.

Thú nhân Xích Kha này đang nhấc hổng hai cái đùi to của thú nhân nô lệ, hì hục cày bừa.

Trương Diệu không yêu cầu phiên dịch nhưng Bùi Yến rất có trách nhiệm tự động nói:
– Thú nhân bên dưới hỏi thú nhân bên trên là ai, kêu thú nhân bên trên thả nó ra.

Bùi Yến từ đằng sau bò tới gần, kề sát lưng Trương Diệu.

Trương Diệu cảm giác nhiệt độ đến từ đằng sau, anh nghiêng người sang bên cạnh.

Trương Diệu thầm nghĩ: thú nhân bị đè tại sao không nhớ thú nhân đã vùi dập nó? Chẳng lẽ thú nhân này mới thành công đồng hóa hồi tối hôm qua? Cho nên thú chủ kiềm nén đã lâu bùng nổ? Bắt đầu từ buổi tối đè thú nhân nô lệ của nó mãi đến bây giờ? Thú nhân Xích Kha này khao khát nhiều cỡ nào vậy chứ?
Những thú nhân Xích Kha hành động như thú hoang buộc phải đè nén bản tính của mình, chờ khi bùng nổ thì đáng sợ gấp đôi.

Nhưng nhìn thú nhân nô lệ vạm vỡ bị thú chủ đè từ ban đầu yếu ớt chống cự rồi dần có cảm giác, bắt đầu lớn tiếng rên rỉ, móng vuốt vui sướng bấu lưng thú chủ của mình, bộ dạng rất là sung sướng.

Thú nhân nô lệ không chống cự nữa mà nhận cảm xúc sảng khoái, phối hợp thú chủ vận động.

Phản ứng của thú nhân nô lệ rất thẳng thắn, hưởng thụ được sự sung sướng thì không vùng vẫy nữa.

Trương Diệu nghĩ rằng cứ nhìn tiếp thì chút nữa rất có thể lại khiến Bùi Yến sau lưng anh thở dốc, máu dồn lên nào nhào lên tấn công, lặp lại bi kịch tối hôm qua.

Trương Diệu giật cùi chỏ đẩy Bùi Yến dán sát mình ra.


Trương Diệu nhỏ giọng nói:
– Đi tiếp.

Trương Diệu nói xong xoay người không xem kịch nữa, anh bò tới trước.

Bùi Yến, Trương Diệu bò khoảng mười mấy phút, trước mặt hai người lại có một lỗ hổng, đường kính to đủ cho người nhảy xuống.

Trương Diệu cúi đầu nhìn con đường phía trước vừa dài vừa tối tăm, không chừng có bò tiếp cũng không gặp được lỗ thủng cho người đi ra ngoài.

Trương Diệu quyết định ngừng chuyến thám hiểm tại đây, anh thò đầu ra ngoài lỗ hổng, cẩn thận nhìn xung quanh.

Trương Diệu thấy lại là một con đường tối đen, độ rộng, độ cao đủ cho người ta đứng thẳng đi đường, không cần cong lưng bò nữa.

Trương Diệu dứt khoát nhảy xuống lỗ hổng, đáp xuống đất.

Chờ Trương Diệu, Bùi Yến cùng đứng trên mặt đất, cả hai ngước đầu quan sát bốn phía.

Bọn họ không biết đã đến khu vực nào trong Nghịch Căn Ô Thụ.

Với tâm tình nhẹ nhàng đi một bước hay một bước, Trương Diệu và Bùi Yến cứ rẽ phải đi thẳng tới trước.

Không lâu sau trước mặt hai người có khá nhiều hang động cho thú nhân Xích Kha cư ngụ, vì bên trong loáng thoáng phát ra ánh sáng lam nhạt chiếu rõ khoảnh đất ngoài hang.

Trương Diệu, Bùi Yến đến gần một cửa hang, nói đúng hơn đó là một cái hang không cửa, không làm cửa che chắn.

Ở bên ngoài cửa hang có một loại thực vật kỳ lạ, dây leo đầy gai, lá hình quạt màu đen quấn quanh bên trên cửa hang, không cho người khác thuận lợi vào trong.


Lại còn trồng thực vật kỳ lạ như vậy trước cửa, rồi thú nhân Xích Kha làm sao đi vào?
Trương Diệu nghiêng đầu quan sát những lá cây hình quạt, thấy mặt ngoài chiếc lá cũng mọc gai li ti, khác hẳn hình dạng sâu thịt màu trắng lúc trước, cho cảm giác là vật độc ác hơn.

Khóe môi Trương Diệu cong lên, cười khẩy nói:
– Ha, thú nhân mà cũng cần phòng trộm?
Bùi Yến biết loại thực vật này, giải thích cho anh:
– Thứ này gọi là Nhật Khô Cứ Xỉ đằng, gieo mầm, tưới nước sẽ biến to ngay, chết héo sau một ngày.

Trương Diệu hiểu ra, hỏi:
– A! Vậy là những thú nhân khi đi ra ngoài thì trồng những thực vật này, buổi tối quay về chúng đã chết, vậy là có thể đi vào?
Bùi Yến gật đầu ngầm thừa nhận, hắn nhìn chằm chằm vào những thực vật che kín cửa, suy nghĩ cách ứng đối.

Tuy không cần nghĩ cũng biết đây sẽ không là loại thực vật vô hại, nhưng anh vẫn rất tò mò về khả năng của chúng.

Trương Diệu hỏi:
– Những thực vật này có khả năng công kích như thế nào?
– Có độc, vật thể đến gần nó sẽ bị quấn lấy, nhả chất độc trong lá.

Bùi Yến rút thanh đao khoáng thạch dài từ sau lưng ra, mũi đao chạm nhẹ vào lá đen thui.

Khi đao duỗi ra đụng vào thực vật như bị điện giật, lưỡi dao của Bùi Yến bị bao lại.

Lá cây màu đen chảy ra chất lỏng màu trắng ngà.

– Có cách nào giải quyết không?
Tuy có thể cầm đao chặt bỏ những thực vật này rồi vào hang thăm dò.


Nhưng nếu làm vậy chờ khi thú nhân Xích Kha trở về sẽ phát hiện có điều lạ, Nhật Khô Cứ Xỉ đằng bị chặt chứ không phải tự nhiên héo tàn.

Bùi Yến gật đầu, nói:
– Có.

Bùi Yến tháo túi da nhỏ treo bên hông xuống, lấy ra một bao muối nhỏ.

Bọn họ tìm được muối trong chỗ ngụ của Lão Hồ, từ đó luôn mang theo bên người.

Chắc Lão Hồ tạo ra muối từ nước biển để làm gia vị.

Lão Hồ là đầu bếp, yêu thích điều chế các loại bột gia vị.

Nhóm Trương Diệu, Bùi Yến cướp sạch những gia vị Lão Hồ làm ra, bao muối đựng trong lá cây này là một trong số đó.

Bùi Yến liếm ướt đầu ngón tay, bôi nước miếng vào lưỡi dao khoáng thạch.

Tiếp theo hắn bóc mấy muối hột bôi vào lưỡi dao.

Dao khoáng thạch màu tím nhạt dính một lớp muối hột, Bùi Yến giơ dao tới gần Nhật Khô Cứ Xỉ đằng.

Lá cây xòe rộng ngay khi tiếp xúc với lớp muối trên lưỡi dao thì xoắn lại rụt sang bên cạnh, phản ứng nhanh như con người.

Bùi Yến huơ đao đến đâu là Nhật Khô Cứ Xỉ đằng xoắn lại tới đó.

Cửa trống một khoảng lớn, Bùi Yến ra hiệu Trương Diệu mau đi vào, sau đó hắn nhanh chóng nhảy vào trong.

Những Nhật Khô Cứ Xỉ đằng bị muối hột tấn công sợ sệt cuộn tròn lại, một lúc sau chúng duỗi ra như cũ, che kín cửa hang.

Trương Diệu nhìn Nhật Khô Cứ Xỉ đằng sợ muối phản ứng siêu nhanh, khó hiểu hỏi:
– Ô, còn có cách này? Chẳng lẽ kiếp trước đám thực vật này là dầu sao? Chúng sợ muối.


Hơn nữa nếu dùng cách này có thể tùy ý ra vào thì chẳng phải là đám thú nhân tốn công vô ích khi trồng chúng?
Bùi Yến lắc đầu, nói:
– Cách này là ta vô tình phát hiện, các thú nhân Xích Kha chưa nghĩ ra có cách này, hơn nữa chúng nó không ăn muối.

Cho nên thú nhân Xích Kha không dùng muối.

– À, ra vậy, thế thì chúng ta rất may mắn.

Đúng là Trương Diệu không thấy thú nhân Xích Kha tỏ vẻ có vị giác gì, chúng ăn thịt sâu sống mà mặt không đổi sắc.

Mỗi ngày ăn tươi nuốt sống thì không cần gia vị cũng ăn được, thú nhân Xích Kha càng sẽ không cố ý tạo ra muội này nọ.

Trương Diệu, Bùi Yến vào sâu trong hang xem xét, không tìm thấy manh mối gì, đồ đạc giống với mấy cái hang hai người nhìn thấy qua lỗ nhỏ.

Có một số da thú, cỏ khô chất trong góc để thú nhân Xích Kha nghỉ ngơi, khu đất bên kia chất đống xương động vật bị ăn.

Trên vách gỗ treo nhiều mảnh nhỏ xác chết đẫm máu thú nhân chưa ăn hết.

Không phát hiện được gì trong hang, Trương Diệu lắc đầu với Bùi Yến.

Hắn tiếp tục cầm đao huơ huơ, Nhật Khô Cứ Xỉ đằng chặn trước cửa xoắn sang một bên để hai người đi qua.

Trương Diệu không muốn đi ra đi vào từng hang, anh nhìn xuyên qua khe hở những mảnh lá Nhật Khô Cứ Xỉ đằng quan sát trong hang.

Khi thấy bên trong có manh mối đáng giá nghiên cứu Trương Diệu mới đi vào.

May mắn là trong bảy, tám hang Trương Diệu, Bùi Yến đi vào không có thú nhân Xích Kha, hình như đã ra ngoài hoạt động.

Bên trong hang cái nào cũng giống như nhau, cùng lắm chỉ khác là xương thịt, mùi máu nồng nặc hôi hơn..


Bình luận

Truyện đang đọc