ĐẢO DỊ CHỦNG



Qua mấy ngày quan sát, Triệu Tường Quốc cảm thấy tình huống hiện tại hơi khó nắm bắt.

Mặc kệ chủng loại những sinh vật kỳ quái hay thứ khác đều uy hiếp mạng sống của Triệu Tường Quốc.

Triệu Tường Quốc muốn sống sót dù phải trả giá cái gì, sống trở về sinh hoạt vốn có của gã, hưởng thụ vinh hoa phú quý.

Bởi vậy Triệu Tường Quốc phải vào trong đảo tìm ra cây cối, thuận tiện kiếm mấy thanh niên lúc trước chạy đi.

Bọn họ thật to gan, vỗ mông chạy mất, Triệu Tường Quốc sẽ không dễ dàng tha cho.

Xem tình huống hiện nay thì Triệu Tường Quốc quyết chiếm được cô bé kia, không thể để mấy thanh niên đó chiếm lợi.

Lưu Vinh thấy bộ dáng mọi người kiên quyết, không muốn ở trong hang bên bờ cát một giây nào nữa.

Lưu Vinh ngẫm nghĩ, cảm thấy gần đây mấy người này ngày càng không nghe theo gã chỉ huy, có lẽ đổi hoàn cảnh, bày ra năng lực của gã thì đám người này mới càng tin phục.

Nghĩ vậy, Lưu Vinh gật đầu đồng ý quyết định rời khỏi hang đi vào đảo.

- Được rồi, nếu mọi người đều quyết định muốn đi.

Những người khác nghe tập thể đều đồng ý quyết định cuối cùng thì không quá vui vẻ, dù sao đó là vì bất đắc dĩ, rối rắm, buồn bực nửa ngày mới chọn.

Chưa vào đảo mọi người đã phỏng đoán đường đi sẽ vô cùng gian khổ, chỉ tính thú hoang bên bờ cát đủ làm bọn họ điêu đứng.

Nhưng vì sống, vì chạy ra đảo biển quái dị khủng bố thì phải mạo hiểm, nhanh chóng tìm gỗ nổi trên biển mới được.


* * *
Hạng Thần hơi vui sướng khi người gặp họa hỏi Trương Diệu trầm tư nhìn trước mặt:
- Bây giờ chúng ta làm sao theo?
Trước mặt bọn họ có một con sông lớn, màu nước là đỏ đất, rất đục, không thấy đáy sông sâu cạn.

Gần bờ có nhiều lá màu lam dẹp hình trái đào bềnh bồng trên mặt nước.

Lá cây to cỡ lá thụy liên, bên trong lá mọc nhiều hoa trắng, cánh hoa tầng tầng lớp lớp, phức tạp rồi lại hiện ra cực kỳ đạm nhã, tỏa hương thơm ngát.

Mấy hôm trước nhóm Trương Diệu bắt đầu bám theo ba thú nhân Xích Kha, cẩn thận đi theo dưới gió, sợ ngược gió sẽ thổi mùi bọn họ đi bị thú nhân có mũi nhạy cảm phát hiện.

Mệt chết mệt sống theo dõi một ngày, Trương Diệu giật mình nhận ra bọn họ không cần vất vả mắt nhìn chằm chằm thú nhân Xích Kha làm gì, có cách khác vừa bám theo vừa không cần căng thẳng thần kinh sợ bị thú nhân Xích Kha phát hiện.

Bởi vì trên đường đi theo Trương Diệu hay thấy dưới đất rải rác xác động vật bị thú nhân Xích Kha giết, hành hạ chết.

Nơi thú nhân Xích Kha đi qua cây cối, thảm thực vật có dấu vết bị xé, bẻ gãy.

Chỉ cần đi theo những manh mối này, dựa vào mũi của Bùi Yến nhạy không thua gì thú nhân Xích Kha ngửi mùi máu là chứng minh dấu vết thú nhân từng đi qua.

Mấy ngày sau Trương Diệu, Bùi Yến, Hạng Thần, Kha Diệc Xảo không theo sát sau lưng thú nhân Xích Kha, vốn cách đó rất nguy hiểm, không biết khi nào sẽ bị thú nhân phát hiện.

Giữ khoảng cách xa thú nhân Xích Kha mới bảo đảm an toàn cho mọi người.

Đề nghị này đúng là có hiệu quả, mấy ngày sau bọn họ đi theo dấu vết rõ ràng thú nhân Xích Kha để lại mãi khi con sông chặn trước mặt.

Con sông này và bờ bên kia cách mấy chục mét, nước sông cắt đứt hướng đi của thú nhân Xích Kha.

Trương Diệu không biết thú nhân Xích Kha đã qua sông đến bờ bên kia hay đi dọc theo bờ sông? Hai bên sông kéo dài miên miên, nếu cứ tìm kiếm thì không biết đến bao giờ.

Nhưng giả dụ thú nhân Xích Kha qua sông lại không thể chắc chắn, nước sông quá đục, ai biết bên trong có nguy hiểm gì không? Nếu bọn họ mạo hiểm sang sông, gian khổ đi qua mới phát hiện không có thú nhân Xích Kha bên đó thì uổng công.

Ngủ một đêm mới từ từ xuất phát, quả nhiên không thể yên lòng sơ sẩy, không ngờ xuất hiện một con sông.

Trương Diệu không ôm hy vọng hỏi Bùi Yến:
- Bùi Yến, ông ngửi được mùi gì không?
Cách xa như vậy chắc không thể nghửi được mùi gì.

Bùi Yến lắc đầu, tuy hắn cẩn thận ngửi mùi xung quanh muốn tìm mùi máu hay vị thú nhân Xích Kha nhưng lỗ mũi tràn ngập hương hao trắng mọc đầy bờ sông.

Hương hoa đã át các mùi khác, cộng với nước sông vỗ vào bờ bắn bọt nước càng khó hơn.

- Quả nhiên...!
Trương Diệu thở dài liếc con sông trước mắt, suy nghĩ có nên mạo hiểm hay không.

- Hừ! Làm việc không dùng óc, bây giờ thì hay lắm, chúng ta không biết nên đi đâu.

Hạng Thần khinh thường Trương Diệu quyết định bám theo làm bây giờ mọi người không biết đi đâu, gã nhìn bốn phía.


Hạng Thần thấy xung quanh hoàn toàn xa lạ, hoàn cảnh quái dị hơn cả vùng trước kia đi qua.

Hạng Thần cảm thấy bọn họ càng gặp nguy hiểm hơn, trời mới biết họ có lạc đường chết ở đây không.

Kha Diệc Xảo nghe Hạng Thần mỉa mai, kiềm không được bảo vệ Trương Diệu:
- Cậu đừng nói vậy, làm sao anh Trương Diệu biết sẽ có ngoài ý muốn? Cậu nói chuyện quá đáng.

Hạng Thần liếc xéo Kha Diệc Xảo, thái độ vẫn đáng ghét như ngày nào:
- Liên quan gì cô? Bà tám.

Trương Diệu không có thời gian để ý hai nhóc con khắc khẩu, anh nhớ lại bản đồ trong hang đá vôi có một dấu hiệu sóng gợn.

Không lẽ sóng gợn ý chỉ con sông trước mắt? Nếu vậy thì bọn họ cách chỗ thú nhân Xích Kha cư ngụ không xa, và cả cây gỗ nổi nữa.

Nghĩ vậy Trương Diệu thấy hưng phấn.

Trương Diệu xoay người vỗ đầu hai đứa nhóc còn đang đấu võ mồm, nhếch môi cười cuồng ngạo.

Trương Diệu nói:
- Đừng gây nữa, chúng ta không đi lầm đường, đi đúng rồi, qua con sông này sẽ nhanh chóng đến gần mục tiêu.

- Đừng đụng vào tôi!
Hạng Thần hất tay Trương Diệu ra, biểu tình khó chịu.

- Chậc, thằng nhóc này.

Trương Diệu huơ nắm tay, may mắn bây giờ tâm tình anh tốt không thèm so đo với nhóc con.

Trương Diệu xoay người hỏi Bùi Yến:
- Trước kia ông có gặp con sông này chưa?
Trước khi xuống sông nên hỏi thăm rõ ràng, an toàn là số một.


Bùi Yến nghe Trương Diệu hỏi, lắc đầu đi tới gần bờ sông, ngồi xổm xuống ngón tay chạm mặt nước, ngửi rồi quan sát tình huống dưới sông.

Bùi Yến ngẩng đầu nói:
- Có lẽ trong sông có cá Báo Đồ.

- Cá Báo Đồ? Đó là cái gì?
Trương Diệu nghe Bùi Yến cố ý nhấn mạnh tên con cá, trực giác cảm thấy không phải thứ tốt.

- Cái con trong dòng suối trước kia đấy.

Trên đảo hễ con sông nào hòa hợp nước ngọt với nước biển là sẽ thấy loài cá đó.

Sông màu đục, độ ấm cao như sông trước mắt là nơi cá Báo Đồ thích tụ tập sinh sản nhất.

Tuy Bùi Yến không quen hoàn cảnh bên này, nhưng chỉ cần không sai biệt quá nhiều thì giống loài nào có ở ven đảo chắc chỗ này cũng có.

- A...!Con cá đó sao?
Trương Diệu nhớ lại buổi tối mới gặp Bùi Yến, trong dòng suối anh kinh dị phát hiện xác cá lạ xấu xí ngậm cánh tay người.

Bùi Yến đang nói đến loài cá đó sao? Giờ nghĩ lại vằn trên vảy cá đúng là giống hoa văn trên thân báo, hèn chi gọi là cá Báo Đồ.

Nhìn con cá dù chết thì miệng không nhả cánh tay người, bề ngoài cực kỳ xấu xí, dữ tợn, Trương Diệu dám khẳng định cá Báo Đồ là loài cá ăn thịt, tấn công người.

Kha Diệc Xảo chưa chính mắt thấy cá Báo Đồ mà Trương Diệu, Bùi Yến nói, cô lấy làm lạ hỏi:
- Loài cá đó là sao, anh Trương Diệu?.


Bình luận

Truyện đang đọc