ĐẢO DỊ CHỦNG



Sau khi bị Bùi Yến kéo vào, Trương Diệu nhanh chóng phản ứng lại vội bò tới trước.

Nếu Trương Diệu còn ở gần cửa hang thì khó bảo đảm không bị thú nhân phát hiện, tốt nhất là bò cách xa hang càng tốt, như vậy an toàn hơn.

Trương Diệu vừa bò vừa thầm mắng mình phản ứng chậm, mới rồi chỉ lo nghe người nước ngoài kể chuyện của bọn họ cả nửa ngày, anh không kịp hỏi thăm tin tức giúp ích để ra ngoài.

Cho đến bây giờ Bùi Yến, Trương Diệu vẫn không biết đi đâu tìm thuyền gỗ nổi, thuyền đã bị thú nhân Xích Kha phá hỏng chưa? Bọn họ còn có khả năng rời khỏi hòn đảo không?
Trương Diệu không kịp hỏi những tin tức quan trọng này, bây giờ không thể quay về đường cũ.

Hai người đành tìm tin tức, manh mối khác, hoặc kiếm cơ hội nào đó ngày mai mạo hiểm tới tìm Luc hỏi rõ ràng.

Trương Diệu thầm suy tư.

Bùi Yến giữ tốc độ bò nhanh bỗng khựng lại, Trương Diệu bò sau lưng suýt đụng vào hắn.

.

Đam Mỹ Sắc
Trương Diệu ngẩng đầu khó hiểu hỏi:
– Phía trước có vấn đề?
– Không, ta nhìn thấy hai con đường.

Nhìn đằng trước có hai ngã rẽ bên trái và phải.

Đường bên trái nghiêng xuống dưới, dường như là con đường Luc nói ít có thú nhân Xích Kha.

Đường bên phải rơi nhiều mảnh gỗ vụn, dường như là con sâu mới cắn ra, đường nghiêng lên trên, tay chân gồng bò có thể leo lên trên.

– Chúng ta sẽ bò đường này sao
Trương Diệu nhìn con đường kéo lên trên lộ ra chút ánh sáng, anh không biết nó đi hướng nào.


Trương Diệu không biết chọn con đường này sẽ đem lại bao nhiêu nguy hiểm.

Bùi Yến ngửa đầu quan sát, cảm nhận dòng khí, tia sáng, phân tích tất cả.

Bùi Yến chắc chắn:
– Ừm! Con đường này chắc đi lên ngọn cây.

– Vậy được rồi, chúng ta chọn nó đi.

Trương Diệu vốn đang rầu tìm đường tắt bò lên ngọn cây xem tế lễ.

Bây giờ phát hiện một con đường, hai người thật may mắn.

Nhưng con đường kéo dài mãi lên trên không thấy cuối, Trương Diệu cảm thấy sẽ bò rất vất vả.

Con đường này cần dựa vào tay chân gồng sức bò lên, chỉ có thể bấu hoặc đạp vào vào vách cây gồ ghề, có thể tưởng tượng nó khó khăn cỡ nào.

Lỡ trượt chân một cái là sẽ tuột dốc ngay, có lẽ sẽ té bị thương.

Trương Diệu hít sâu bơm hơi, điều hòa hơi thở.

Bùi Yến đã nhảy lên đường hầm, tay chân nhanh nhẹn bò lên một đoạn dài.

Trương Diệu vội bò theo hắn.

Quả nhiên cùng là mấy trăm thước nhưng so sánh chạy hẳng và leo trèo thì bò lên khó khăn mệt nhọc hơn nhiều.

Bình thường Trương Diệu chăm chỉ rèn luyện cơ thể, thể lực tốt hơn mấy nhân viên văn phòng rất nhiều.

Nhưng tốn thời gian dài với sức chịu đựng, thể lực gồng mình leo lên, không có dây thừng bảo vệ tùy thời té xuống làm căng thẳng tần kinh.

Bàn tay Trương Diệu toát mồ hôi hột, thái dương cũng rịn mồ hôi hảy dọc xuống gò má.

Đường hầm nhỏ hẹp nên Bùi Yến dễ dàng leo lên, nhưng hắn không cách nào giúp đỡ Trương Diệu leo nhanh hơn.

Bùi Yến muốn vươn tay nâng đỡ Trương Diệu cũng không có vị trí, khoảng trống để làm.

Trong đường hẹp hòi này chỉ có thể dựa vào sức mình.

Trương Diệu cắn răng cố gắng leo lên, thời gian dài giơ cao cánh tay làm máu chảy ngược, cảm giác tê dại.

Chân Trương Diệu cẩn thận dò điểm đặt chân trên vách gỗ, anh không muốn cúi đầu nhìn xuống dưới, anh không chắc khi thấy mặt đất cách xa mình rồi có váng đầu ngửa ra sau té cái bịch xuống không.

Trương Diệu cố gắng tập trung vào công việc leo trèo.

Không biết bò lên bao lâu, Bùi Yến đã leo rất xa bỗng biến mất bóng dáng.

Trương Diệu ngửa đầu nhìn quanh quất, đang thầm lấy làm lạ thì một sợi dây leo từ trên đầu thòng xuống bên người.

Bùi Yến thò đầu ra từ vị trí rất cao, hét với Trương Diệu:
– Nắm chặt nó, ta kéo ngươi.

– À...!ừ.


Trương Diệu mệt mỏi cánh tay sắp nhũn ra mừng vì Bùi Yến thả dây leo đến kịp lúc.

Hai chân đạp vào chỗ nhô lên hai bên vách để đứng vững, vung mạnh cánh tay tê rần không còn cảm giác, để máu lại tuần hoàn đến cánh tay.

Trương Diệu lấy lại sức kéo dây leo Bùi Yến thòng xuống, quấn dây vào hông, cánh tay.

Trương Diệu nhấc chân lên từng bước đạp vách tường.

Bùi Yến một bên kéo Trương Diệu lên, anh vừa đạp vào vách tường làm điểm tựa leo nhanh hơn.

Chốc lát sau Trương Diệu thuận lợi leo tới chỗ Bùi Yến, hóa ra đường hầm xéo lên trên đến khúc này thì có con đường chiều thẳng.

Bùi Yến có quan sát nếu lên tiếp thì đường hầm càng chật hẹp hơn, hai người không chui vào được.

Lỗ hổng có ánh nắng chiếu vào chỉ to cỡ đầu con nít, không chui ra được, bởi vậy Bùi Yến thấy có con đường hàng ngang thì chui vào.

Trương Diệu, Bùi Yến đang ở nơi cách ngọn Nghịch Căn Ô Thụ không xa, từ đường hầm có thể nghe thấy tiếng bước chân, tiêng gầm rú của thú nhân.

Trương Diệu há mồm muốn hỏi:
– Chỗ này là...!
Bùi Yến ra hiệu Trương Diệu im lặng, chỉ phía trên.

Trương Diệu hiểu ra, gật đầu, đây là sợ bên trên có thú nhân lỗ tai thính nghe thấy thanh âm.

Trương Diệu chạy tới gần Bùi Yến, nhỏ giọng nói:
– Chúng ta đi hướng này?
Bùi Yến gật đầu, chỉ con đường trước mặt, sau đó bò đi.

Trương Diệu bắt chước Bùi Yến, thầm thắc mắc không biết hắn có tìm được lối ra trên ngọn Nghịch Căn Ô Thụ không?
*Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!*
Vẹt đống lá cây cố ý phủ lên trên cho hoạt động tế lễ, Bùi Yến lặng lẽ chui ra, xoay người kéo Trương Diệu lên.

Hai người nhanh chóng ra khỏi đống lá, chạy nhanh lẫn vào đám thú nhân Xích Kha bận rộn.

Không ngờ trên ngọn Nghịch Căn Ô Thụ có diện tích siêu rộng, cỡ sân bóng.

Chỗ chạc cây bên cạnh ngọn Nghịch Căn Ô Thụ đặt nhiều lá cây chủng loại khác nhau để trang trí, chính giữa ngọn thì cố ý dựng cái bục to do nhiều khúc gỗ ghép lại.

Mấy thú nhân Xích Kha đang kéo nô lệ của mình đi hướng giá gỗ.


Mặt đất quanh giá gỗ đặt nhiều xác động vật của các thú nhân để tế lễ.

Đầu của các loại thú hoang kỳ dị đẫm máu bày đầy đất.

Nhiều thú nhân Xích Kha vây quanh dưới giá gỗ xô đẩy nhau, có bộ dáng háo hức chờ được đồng hóa, có thú nhân khoanh tay xem kịch vui.

Trương Diệu ngước lên nhìn trời, bất giác sắc trời tối sầm.

Vị trí gần bầu trời nhất, một góc không bị nhánh cây không lá màu trắng che kín đã biến thành màu xanh sậm gần như đen.

Ánh trăng màu tím nửa ẩn nửa hiện treo trên không trung.

Không ngờ Trương Diệu, Bùi Yến xuyên toa trong hốc cây mất thời gian dài như vậy, còn nhớ lúc hai người chui vào thân cây bầu trời còn sáng tinh mơ.

Trương Diệu tiếp tục nhìn chằm chằm vầng trăng màu tím, hình ròn vành vạnh to kinh người, như UFO hình tròn sắp đáp xuống.

Mặt trăng phát ra màu tím không phải loại tím sậm như Trương Diệu tưởng tượng.

Đó là một loại tím sa mỏng bao phủ tầng ngoài ánh trăng trắng, mông lung mà sáng chói.

Nếu chỉ đơn thuần ngắm trăng thì đúng là đẹp, nhưng Trương Diệu liên tưởng ánh trăng này là một trong các hung thủ xúc tiến con người biến dị thì anh ghét nó.

Dường như để chúc mừng hoạt động tế lễ long trọng bảy năm mới tổ chức một lần, có rất nhiều thú nhân Xích Kha đi tới đi lui.

Người chúng toàn là mấy màu lam hòa đỏ chất liệu như bột khoáng thạch mài ra bôi đầy gò má, trên lông ngực.

Da thú hoang mặc trên người thì được điểm xuyết rất nhiuè lông chim bảy sắc, vật trang sức vỏ sò xâu chuỗi lại lấp lánh phản chiếu ánh sáng.

Có lẽ mấy thứ này là phong cách trang điểm long trọng nhất trong hoạt động chúc mừng của thú nhân Xích Kha..


Bình luận

Truyện đang đọc