ĐẢO DỊ CHỦNG



Sau khi Trương Diệu nhắc nhở, biểu tình của Bùi Yến chậm rãi thả lỏng, hắn lùi sang một bên.

Bùi Yến mở miệng biểu đạt mình không thích Lưu Vinh:
- Hắn, không thích.

Trương Diệu đẩy Bùi Yến sang bên, gật đầu hờ hững đáp:
- Rồi rồi, tôi biết.

Lưu Vinh lúng túng giữ tư thế giơ tay định vỗ vai Trương Diệu, gã khựng nửa ngày mới chậm rãi buông xuống, tay co thành nắm đấm.

Lưu Vinh tiếp tục bảo:
- Dù sao thì chúng ta vừa mất đi nhiều đồng bạn, lúc này càng nên giúp đỡ nhau, ở chung mà không phải tách ra.

Nếu các người đi thì mọi người càng trở nên nguy hiểm hơn.

Chỉ cần các người ở lại, tôi sẽ càng cố gắng bảo vệ mọi người an toàn, chăm sóc cho mọi người.

Hãy tin tôi, đừng lo lắng, sợ cái gì, dù không có đội cứu viện đến thì tôi vẫn sẽ bảo vệ các người thật tốt.

Tại sao các người cứ muốn đi?
Hai người muốn đi có thể lực tốt nhất trong đoàn, là thanh niên thân thể rắn chắc nhất.

Vì điều đó, Lưu Vinh càng không muốn, cũng không hiểu vì sao bọn họ không chấp nhận gã dẫn đầu, ích kỷ muốn ra đi.

- Từ khi nào tôi muốn đi cũng không được?
Trương Diệu nghe Lưu Vinh nói càng lúc càng bực mình.

Trương Diệu vốn không thích nghe người ta dạy đời, mấy ngày nay vì tình huống đặc biệt nên anh nhịn lâu rồi.

Bây giờ Trương Diệu muốn đi mà không cho, cứ muốn xua mọi người tụ tập lại một chỗ quản lý, anh thấy khó chịu.


Lưu Vinh vẫn nghi hoặc hỏi:
- Bây giờ là thời kỳ đặc biệt, tại sao anh ích kỷ chỉ nghĩ cho mình? Anh nên nghe theo tôi nói!
- Chúng ta vốn không quen biết nhau, là cá thể tự do, không ai trông nom được ai! Anh muốn làm gì là chuyện của anh! Tôi thích thế nào là chuyện của tôi!
Trương Diệu cảm giác ngọn lửa trong lòng bị Lưu Vinh, cái tên nóng đầu không biết có logic kỳ lạ gì, chắc đầu óc bị cửa máy bay kẹp chọc giận, lửa cháy phừng phực.

Triệu Tường Quốc thấy mùi thuốc súng ngày càng nồng, gã luôn đứng mặt sau cười tủm tỉm nhấc chân bước ra.

Triệu Tường Quốc khoát tay ý bảo hai bên đừng nói chuyện.

Triệu Tường Quốc xoa dịu Lưu Vinh:
- Chú em Lưu à, đừng kích động quá.

Bọn họ muốn đi, chú em có khuyên cũng không được, cứ tùy bọn họ đi.

Nhìn hai người này không phải loại dễ nghe lời, không chừng ở chung sẽ chọc tai họa gì, chẳng bằng để bọn họ đi.

Triệu Tường Quốc âm thầm phỏng đoán Trương Diệu, Bùi Yến, gã khuyên bảo Lưu Vinh cảm xúc càng lúc càng kích động
Lưu Vinh há mồm:
- Anh hai Triệu, không phải vậy, hãy nghe tôi nói...!
Trương Diệu liếc Lưu Vinh, nói:
- Xem đi, người khác không phản đối chỉ có anh là lải nhải mãi.

Trương Diệu vác bao da thú lên lưng, bộ dạng quyết đi ra ngoài.

Thấy Trương Diệu, Bùi Yến chuẩn bị đi, Kha Diệc Xảo nhanh chóng ôm túi hành lý đã cứu mạng cô chạy chậm đến sau lưng hai người.

Kha Diệc Xảo cúi đầu đi, bỗng nhiên có một bàn tay chắn đường.

Kha Diệc Xảo nhìn chằm chằm cánh tay đàn ông có dấu vết năm tháng nhưng bảo dưỡng rất tốt, mu bàn tay mọc lông đen rậm, cô thấy rõ từng cọng lông.

Kha Diệc Xảo chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn người ngăn cản mình, đó là bác Triệu luôn thích cười híp mắt.

Kha Diệc Xảo khẽ kêu:
- Bác Triệu.

Kha Diệc Xảo cúi đầu nhìn cánh tay to khỏe chắn đường.

Triệu Tường Quốc cười hiền hỏi:
- Bé Kha định đi đâu?
Bởi vì cười khiến hai khóe mắt Triệu Tường Quốc nhăn vết chân chim, mắt híp lại sắp không thấy con ngươi nhìn chằm chằm vào Kha Diệc Xảo.

Lúc này Triệu Tường Quốc cười đến quái dị, đáng sợ.

- Con...!Con...!
Kha Diệc Xảo cảm giác ánh mắt bác Triệu nhìn mình như con rắn to lạnh băng, trơn mềm bò trên người, làm người ta sợ hãi, buồn nôn.

Kha Diệc Xảo sợ đến không nói nên lời, run run siết chặt bao đồ trong ngực, cô chỉ có thể đưa mắt cầu cứu Trương Diệu đã đi đến cửa hang.

- Anh Trương...!Trương Diệu...!
Trương Diệu thấy cô bé run cầm cập thì xoay người trở về, nhướng mày hỏi Triệu Tường Quốc:
- Này, Triệu cục trưởng đúng không? Chẳng phải ông nói cho chúng tôi đi sao? Tại sao muốn ngăn cản?
Triệu Tường Quốc chỉ Trương Diệu, Bùi Yến, giọng điệu nhẹ nhàng:
- Đúng vậy.


Hai người có thể đi.

Triệu Tường Quốc ngừng một lúc, tiếp tục bảo:
- Nhưng cô bé, không thể.

Triệu Tường Quốc chỉ vào Kha Diệc Xảo, nhấn mạnh.

Hai người kia đi rồi không sao nhưng không thể thả cô bé Kha Diệc Xảo đi.

Triệu Tường Quốc đã sớm nhìn kỹ xung quanh, thống kê số người sống sót.

Trừ một phụ nữ trung niên ra trên đảo toàn là đàn ông, cô gái trẻ duy nhất chỉ có Kha Diệc Xảo.

Nếu đúng như hôm nay Trương Diệu nói không có đội cứu viện đến cứu thì có lẽ bọn họ sẽ ở lại đảo hoang một thời gian dài.

Vì tính toán tệ nhất, nhất định phải giữ cô gái này lại cho bọn họ.

- A? Tại sao không được?
- Cô bé còn nhỏ, đi theo các người vào nơi nguy hiểm không an toàn bằng theo chúng tôi.

Nếu có người đến cứu thì cơ hội chúng tôi được phát hiện rất lớn, theo các người thì...!Cho nên cô bé nên ở lại.

Tuy trong lòng có tính toán khác nhưng ngoài miệng Triệu Tường Quốc nói câu nào cũng là vì tốt cho Kha Diệc Xảo.

Kha Diệc Xảo bị ánh mắt bác Triệu nhìn sợ, cô không muốn ở lại chút nào.

Kha Diệc Xảo chạy tới sau lưng Trương Diệu, sợ hãi đến nói lắp bắp.

- Tôi...!Tôi không muốn ở lại, tôi muốn theo các anh Trương Diệu!
- Thấy chưa? Cô bé không muốn ở lại ông còn nói nhiều làm gì?
Triệu Tường Quốc cười cười trực tiếp phủ định:
- Bây giờ cô bé còn nhỏ không có sự phán đoán chủ quan, chuyện này không thể tự quyết định được.

Triệu Tường Quốc phủ định ý muốn của Kha Diệc Xảo.

Lưu Vinh thấy lại có một người muốn đi cũng nhảy ra lớn tiếng phản đối:
- Đúng vậy.


Các người đi thì cứ đi tại sao muốn mang theo cô bé? Cô bé nên theo chúng tôi thì an toàn hơn!
Thấy mọi người rối loạn, khắc khẩu vấn đề đi ở, Bùi Yến đứng sau lưng Trương Diệu rục rịch định rút đao.

Kha Diệc Xảo đáng thương cẩn thận kéo góc áo Trương Diệu.

Trong đầu Trương Diệu nghiêm túc suy nghĩ không lẽ bây giờ phải đánh một trận mới thuận lợi ra ngoài sao? Trương Diệu chưa kịp quyết định thì ngoài hang ồn ào.

Chỉ thấy người đàn ông từ tối hôm qua vì mất bà vợ có bầu mà bị kích thích tinh thần, suy sụp ủ rũ, đầu bù tóc rối, mọc râu xồm xoàm giờ cười toe toét chạy vào hang.

Người đàn ông hét to với mọi người đang cãi vả:
- Sống lại! Bọn họ sống! Vợ của tôi sống lại! Ha ha ha ha ha ha!
- A?
Chuyện gì vậy?
Trương Diệu lấy làm lạ.

Ngày hôm qua chính tay Trương Diệu nâng những thi thể ra ngoài, chắc chắn đã chết làm sao sống được? Kinh dị còn hơn phim kinh dị.

Người đàn ông vừa nhảy nhót vừa cười to:
- Ha ha ha ha ha ha! Vợ của tôi sống lại!
Người đàn ông vui vẻ vò rối tóc, biểu tình mừng rỡ đến điên cuồng lại chạy ra.

Những người trong hang từ khi nghe người đàn ông la hét đã tò mò cất bước ra ngoài, muốn xem những cái xác chết đi sống lại.

Mọi người đi tới chỗ dựng lán cỏ tạm đặt cái xác.

Chỉ thấy dưới lán, những cái xác tối hôm qua bị lá cây phủ lên đều không còn bóng dáng, chỉ để lại một bãi chất dịch trên mặt đất.

Dọc theo dấu chất dịch chảy hướng biển, lại đi tới một chút, vòng qua mấy khối đá ngầm che tầm mắt, mọi người thấy người đàn ông mất vợ vẻ mặt vui sướng quỳ trên bờ cát, khom lưng muốn ôm vật thể to lớn bẹp dí, la hét cười to..


Bình luận

Truyện đang đọc