ĐẢO DỊ CHỦNG



Trương Diệu nể mặt khen:
- Cô bé giỏi đấy, tự mình xuống.

Thấy Trương Diệu khen Kha Diệc Xảo, Hạng Thần không được tự nhiên và bực tức biện giải:
- Hừ! Nếu không phải tại cô ta chặn đường thì tôi đã sớm xuống dưới rồi! Đừng tưởng tôi yếu!
Hạng Thần không muốn bị người ta hiểu lầm là cái gì cũng không biết học, về vận động thể năng tuy trông gã yếu nhưng vẫn biết chút bản lĩnh.

Chẳng qua Hạng Thần chưa từng thử leo cây, trong vòng một ngày bị buộc leo cây ba lần thì hơi khó.

- Ồ? Nhóc còn biết cái gì lợi hại?
Không phải Trương Diệu xem thường thằng nhóc Hạng Thần nhưng tính cách cậu ấm thật tình khiến người ghét, cộng với hôm nay liên tục cứu gã, anh rất hy vọng gã không phải kẻ vướng víu tay chân.

- Tôi? Tôi biết bắn, khá giỏi karate.

Bình thường trừ ăn uống chơi bời ra Hạng Thần thích vận động, chơi giỏi nhất và đáng khoe là trình độ bắn, đai đen karate làm gã tự hào.

- Nhóc biết bắn? Kiểu cung tên?
Trương Diệu chỉ thấy trò bắn cung ở hội thể dục trên tv, nếu Hạng Thần biết cái này thì anh nghĩ có nên chế tạo vũ khí cho mọi người không.

Dù sao hai đứa nhóc trong tay không tấc sắt đi thám hiểm là rất nguy hiểm, có vũ khí bảo vệ chính mình thì an toàn hơn.

Hạng Thần ngồi bên đống lửa, kiêu ngạo nói:
- Ừm! Nếu bây giờ tôi có vũ khí thì ai cần các người cứu, hừ!
Tuy Hạng Thần cảm thấy hôm nay bị cứu hai lần hơi mất mặt, nhưng thực vật đột nhiên nuốt chửng làm gã không kịp phản ứng.

Sâu to màu lam ngàn chân công kích, Hạng Thần tay không đấu không lại mới chật vật như vậy.


Nếu đấu vật hoặc có cung tên thì Hạng Thần biểu hiện ra năng lực sẽ khiến nhóm Trương Diệu thừa nhận.

Trương Diệu sờ cằm:
- À...!
Trương Diệu nghe cậu ấm con ông cháu cha nói biết mấy thứ đó, tuy anh nghi ngờ trình độ thật cỡ bao nhiêu nhưng vẫn ghi nhớ.

Nếu có bản lĩnh thì phát huy ra sẽ tốt hơn, Trương Diệu không dám bảo đảm có thể bảo vệ an toàn sinh mạng người khác từ đầu tới đuôi.

Trương Diệu tự bảo vệ mình đã là hết sức, nếu không gặp Bùi Yến mạnh mẽ hợp tác chung thì Kha Diệc Xảo, Hạng Thần sẽ có một người hoặc hai người cùng chết.

Chờ thịt nướng chín rồi mọi người dùng đao đá chọt thủng trái chín, uống nước trái cây ngọt ngào, ăn thịt.

Đao cắt từng khối thịt bỏ vào mảnh lá cây sạch sẽ không độc, thịt bốc khói nóng.

Trong không khí lạnh lẽo đầy sương, có thể sưởi ấm thân thể, miệng nhai thịt tuy không có gia vị chỉ có nguyên chất nhưng không khó ăn, có mùi thịt nướng, uống hớp nước trái cây dính chút vị rượu, ngọt ngào, khá ngon.

Kha Diệc Xảo lộ biểu tình thỏa mãn, vui vẻ ngẩng đầu nói với Trương Diệu:
- Nước trong trái cây này uống thật ngon, ngọt ngào.

- Chậc, tôi thì thấy hơi ngọt, vị rượu đậm hơn mới càng ngon.

Trương Diệu cảm thấy quá ngọt mất cảm giác sảng khoái khi uống rượu.

Trương Diệu uống hớp lớn, chợt nghĩ ra điều gì, đánh giá Bùi Yến ngồi bên cạnh.

Trương Diệu hỏi:
- Ông ăn đồ có dùng đũa không?
Bùi Yến đang quen tay xé thịt, nghe Trương Diệu hỏi thì dừng lại.

Bùi Yến nghi hoặc hỏi:
- Đũa?
- Ha, không lẽ ông toàn ăn bốc?
Mặc dù lúc này Trương Diệu cũng là tay xé thịt, không chút hình tượng gặm cắn nhưng mới rồi anh chợt nhớ đến vấn đề.

Bởi vì Bùi Yến trưởng thành trong môi trường thú hoang, chắc không ai dạy hắn dùng công cụ khác ăn cơm.

Trương Diệu nổi lên tò mò và muốn xem phản ứng của Bùi Yến, tâm tình đùa dai hỏi hắn vấn đề đó.

Bùi Yến không biết tại sao Trương Diệu đột nhiên hỏi câu đó nhưng hắn nghiêm túc nói:
- Còn dùng đao.

Bùi Yến rút đao cắm trên mặt đất ra, động tác dứt khoát gọn gàng cắt khối thịt to thành miếng nhỏ.

Trừ bình thường dùng tay xé thịt ra có chút thực vật khó xử lý thì Bùi Yến sẽ giải quyết bằng đao.


- Ha, đao hả? Không tính, để tôi dạy ông dùng đũa.

Tâm tình càng ác liệt, Trương Diệu cảm thấy dạy người rừng mấy ngày qua biểu hiện, phản ứng rất bình tĩnh, mạnh mẽ học dùng đũa kẹp đồ ăn sẽ là chuyện rất thú vị.

Bùi Yến không biết học dùng đũa có ý nghĩa gì, nhưng nghe nói Trương Diệu chủ động dạy thì hắn không chút suy nghĩ đồng ý:
- Ừm!
Thế là Kha Diệc Xảo, Hạng Thần ngồi bên đống lửa ăn tối may mắn nhìn thấy anh đẹp trai biểu tình chăm chú, nghiêm túc với tư thế kỳ quái nắm hai chiếc đũa chế tạo đơn giản định kẹp đồ dưới đất, hình ảnh khá buồn cười.

Kha Diệc Xảo, Hạng Thần nhìn Trương Diệu cố ý tìm hòn đá nhỏ hình tròn kêu Bùi Yến dùng đũa gắp lên.

Nhưng Bùi Yến không biết cầm đũa như thế nào, động tác chật vật không được tự nhiên năm ngón cầm chặt đũa muốn kẹp đá tròn lên.

Môi Bùi Yến mím chặt, biểu tình cực kỳ chăm chú khó khăn lắm mới dùng đũa vặn vẹo giao nhau kẹp một tảng đá lên, mới tới giữa không trung thì đá rớt xuống đất.

Quá trình Bùi Yến khó khăn kẹp đồ khiến Trương Diệu kiềm không được bật cười.

Trương Diệu vỗ đùi, không thèm che giấu cười to, hơn nửa ngày mới miễn cưỡng ngừng lại.

Trương Diệu nói với Bùi Yến:
- Bùi Yến, không phải cầm như vậy, ngón tay không nên nắm lại, sẽ không kẹp đồ được.

Ha ha ha ha ha ha! Sai rồi, không cầm như thế.

Nhìn người bình thường mạnh mẽ, lợi hại bây giờ tay run run, so sánh hình ảnh đúng làb uồn cười.

Rõ ràng khi Bùi Yến dùng đao thì rất nhanh nhẹn.

Bùi Yến nhíu mày nghe theo Trương Diệu chỉ dạy cố gắng dùng đũa kẹp đồ, đáng tiếc hiệu quả quá nhỏ, gắp lên rồi làm rớt đồ.

Trương Diệu nhìn cười càng dữ hơn.

Hạng Thần luôn quan sát, thấy bộ dạng không biết dùng đũa của Bùi Yến, không giữ được biểu tình kiêu ngạo, cao cao tại thượng cách biệt với người nữa, gã bật cười.


Cuối cùng chỉ có Kha Diệc Xảo nhìn Hạng Thần, Trương Diệu cười Bùi Yến thì thấy đồng tình.

Dù sao người ta sống ngoài dã ngoại lâu như vậy, không ai dạy sao biết dùng đũa, động tác không được tự nhiên còn bị người cười đúng là tội nghiệp.

Kha Diệc Xảo quay đầu nói với Trương Diệu còn đang cười nhạo Bùi Yến, nói:
- Anh Trương Diệu, các người đừng trêu anh Bùi Yến nữa, anh ấy thật đáng thương.

Trương Diệu cười, vẻ mặt ngây thơ vô số tội cãi lại:
- Ha ha ha ha ha ha! Tôi trêu hắn ta hồi nào?
Trương Diệu thầm nghĩ cười đủ rồi, đừng quá khi dễ người chẳng biết gì.

Trong dã ngoại này dù là người học giáo dục cao đẳng hay xã hội thượng lưu, muốn sinh tồn trên hòn đảo cũng phải sống như người rừng ăn tươi nuốt sống, ăn cơm bốc là bình thường.

Nếu bây giờ còn nhã nhăn ăn đũa mới là người kỳ quái, thần kinh.

Nhưng sau này nếu bọn họ trở về xã hội văn minh thì đũa là công cụ ăn cơm cần thiết, bây giờ dạy Bùi Yến cũng tốt.

Trương Diệu cười đủ động tác vụng về của Bùi Yến, anh dựa sát vào hắn, vươn tay bắt lấy bàn tay không cầm đũa đúng.

Trương Diệu làm mẫu cách cầm đũa, chỉ Bùi Yến phải cầm như vậy mới không làm rớt đồ.

Lúc này Bùi Yến đã chuyển sự chú ý vào bàn tay Trương Diệu chủ động nắm tay mình, thẫn thờ một giây nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần.

Bùi Yến tập trung vào việc học dùng đũa, nhưng khi tay hai người chạm nhau thì tim hắn đập nhanh hơn, cảm giác kỳ lạ như điện giật mà lần trước Trương Diệu hình dung..


Bình luận

Truyện đang đọc