ĐẢO DỊ CHỦNG



Trương Diệu cảm giác thứ mình cầm nóng cháy, mạch đập nhảy thình thịch.

Sắc mặt Trương Diệu hơi lúng túng, trên khuôn mặt anh tuấn cứng ngắc.

Tay Trương Diệu cứng đơ cho đến khi Bùi Yến bị nắm không nhịn được nữa, cậu nhỏ dụi dụi vào tay anh.

Thế này Trương Diệu mới phản ứng lại, cứng ngắc chậm rãi nâng cổ tay, điều chỉnh sức nắm thích hợp không làm đau cây gậy chào cờ, ma sát lên xuống giúp Bùi Yến trút ra khoái cảm.

Trương Diệu vẫn không quên khuyên nhủ Bùi Yến:
– Cha nó, tôi cảnh cáo ông chỉ có một lần này, nhớ động tác và cảm giác sau này tự mình làm đi! Bà nội nó!
Thật đúng là muốn đứt dây thần kinh, Trương Diệu vừa mặt mộc giúp Bùi Yến chà sát của quý vừa nghĩ nếu mấy tuần trước nghe có người nói sau này anh sẽ cùng người đàn ông khác ở chung, nút lưỡi kiểu pháp, tay chạm vào cậu nhỏ của người ta, chắc chắn Trương Diệu sẽ tiễn kẻ nói chuyện đi bệnh viện.

Nhưng cuộc đời thật vô thường, bây giờ Trương Diệu quái dị giúp một người đàn ông có cấu tạo thân thể giống y anh làm cái chuyện không thể giải thích rõ này.

Bùi Yến không lên tiếng đồng ý lời Trương Diệu khuyên.

Bàn tay anh vừa ấm và Hơi nhám ma sát an ủi, hắn thoải mái híp mắt lại.

Bùi Yến thật không ngờ khi cậu nhỏ được an ủi sẽ thoải mái đến vậy.

Bùi Yến không kịp đợi Trương Diệu vì lần đầu giúp người tự xử không quen nghề nên tay cứng, tốc độ đều đều chậm chạp, hắn tự giác nhổm eo bản năng chà sát nhanh lòng bàn tay Trương Diệu co lại quanh cây gậy.

Trương Diệu cảm giác khí quan đang cầm lên xuống nhanh, anh bản năng muốn thả tay ra nhưng Bùi Yến kịp lúc ấn trở về không cho phép rời đi.

Tay Trương Diệu vẫn co lại mặc Bùi Yến đâm tới đâm lùi, nhìn biểu tình của hắn là biết rất sướng.

Mi mắt rũ xuống, mắt ngập nước, môi mỏng hình dáng gợi cảm hé mở khẽ thở dốc.


Khổ cho Trương Diệu vừa lúc túng vừa tức, anh cảm thấy lòng bàn tay bị ma sát đau rát.

Bùi Yến đâm nhanh, tay anh thì co lại.

Trương Diệu cảm giác tình huống này giống như thủ giao.

Da tay Trương Diệu sắp bị rách, cũng sắp nổi lửa, cây gậy ngoan cố kia không chịu mềm một chút nào.

Trương Diệu cảm giác một tay sắp tê cứng, không muốn cứ giữ tình trạng này đến sáng.

Trương Diệu dứt khoát vươn ra tay còn lại bao cây gậy, hy vọng hai tay phối hợp tăng kích động để hai người sớm giải thoát.

Tiếp xúc lâu, hình như Trương Diệu thói quen nắm cái kia của Bùi Yến, hai tay cùng an ủi.

Giờ phút này, trong lòng Trương Diệu thầm cảm thán kích thước của Bùi Yến.

Phải chăng thực vật dã ngoại có dinh dưỡng đặc biệt tốt? Sao thứ này vừa dài vừa to? Nhưng không chừng vì Bùi Yến có máu lai, gien di truyền cha là người da trắng nên kích cỡ mới khủng như vậy.

Trương Diệu là đàn ông nên bất giác âm thầm so đo, anh cảm thấy mình sẽ không thua người rừng Bùi Yến.

Tay bận rộn não thì mơ màng, Trương Diệu chợt cảm giác mé trong đùi bị thứ gì chạm nhẹ.

Trương Diệu lập tức cúi đầu nhìn, anh thấy Bùi Yến chẳng biết từ khi nào hai tay tới gần tấm da thú, men từ chân anh luồn vô trong.

Trương Diệu ngẩng đầu, cau mày nhỏ giọng nhắc nhở:
– Ông làm gì đó?
– Ngươi cũng thoải mái.

Bùi Yến nhìn thú nhân Xích Kha tự an ủi nhau, hắn cũng muốn bầu bạn của mình thấy thoải mái.

– Khốn kiếp, tôi không cần!
Trương Diệu giơ tay định ngăn lại nhưng Bùi Yến phản ứng nhanh rút ra một bàn tay nhấn tay anh trở về nơi nó nên an ủi.

Một tay kia cố chấp luồn vào trong da thú, từ mé đùi Trương Diệu rờ tới quần lót, từ mép quần lót co giãn nhanh chóng lách vào nắm ngay của quý.

Bùi Yến luôn chăm chỉ, hiếu học, có thể suy một ra ba.

Đệ tử dùng kỹ xảo Trương Diệu đã làm chỉ trong phút chốc ban đầu anh không hưng phấn, không cương giờ bị Bùi Yến chọc chào cờ.

Ngón tay thuôn dài nhanh nhẹn tới lui xoa bóp phần đỉnh, ngón tay đè, xoa, kích thích.

Trong lỗ hổng phần chóp cực kỳ hưng phấn chảy ra chất lỏng.

Trương Diệu là đàn ông trưởng thành, sống trên hòn đảo đã lâu không tự mình an ủi, mới bị kích thích một chút đã có phản ứng.

Bùi Yến quẹt chất lỏng chảy ra từ phần đỉnh bôi dọc theo thân cây, thấm ướt nguyên cây nóng cháy để hắn càng dễ xoa bóp hơn.

Bùi Yến nắm một phần thân thể của Trương Diệu, tâm tình hắn rất vui sướng.


Một phần của hắn cũng được Trương Diệu giúp an ủi.

Không kháng cự thành công, Trương Diệu bị ngón tay nhanh nhẹn làm người ta hận trêu chọc nổi hứng lên.

Trương Diệu thở gấp, người hơi khô nóng.

Trương Diệu thầm an ủi nếu đã giúp Bùi Yến làm, lâu rồi anh không trút ra dục vọng và bị hắn khơi mào lên, vậy đừng chống đối nữa, cứ hưởng thụ đi.

Chuyện đã rồi, nhăn nhó làm gì? Cần phải trút dục vọng ra, khuôn mặt đối diện anh không phải loại khiến người ta ghét đến mất hứng thú.

Trương Diệu hơi thở gấp, bị ngón tay Bùi Yến trêu chọc không thể bình tĩnh suy nghĩ.

Trương Diệu tiếp tục dùng hai tay ma sát cây gậy, phần anh cứng rắn cũng hưởng thụ hắn phục vụ.

Trương Diệu ngẩng đầu nhìn Bùi Yến cách mình rất gần, ánh sáng mông lung từ ngoài khe hở chiếu vào thấy rõ mặt mày điển trai, khắc sâu, lông mi rậm dài đến khó tin.

Trương Diệu thật sự không ngờ anh sẽ cùng một người đàn ông làm chuyện như vậy.

Bùi Yến nhạy cảm phát hiện có người nhìn, hắn ngước mắt lên.

Con ngươi màu nâu nhạt đối diện ánh mắt Trương Diệu nhìn chăm chú.

Vì dục vọng kích động nên khuôn mặt tuấn tú hơi hồng, Bùi Yến bị Trương Diệu hấp dẫn, không chút suy nghĩ nghiêng tới trước hôn đôi môi khẽ hở vì thở gấp.

Bùi Yến liếm bờ môi mềm, đầu lưỡi cạy khớp hàm trơn trượt chui vào khoang miệng ấm áp, thân thiết mút hôn.

Bởi vì dục vọng dần tăng lên, lý trí của Trương Diệu không còn bao nhiêu, anh không kháng cự nụ hôn nồng nàn.

Ngược lại khi dục vọng lên đến đỉnh điểm, Trương Diệu càng há to miệng để hai bên càng tiện thân thiết hơn, anh cùng Bùi Yến lưỡi quấn lưỡi.

Trương Diệu không suy nghĩ gì hết, chỉ biết hưởng thụ khoái cảm vì dục vọng đem đến.

Chuyện gì khác chờ sướng xong rồi tính.


Bất giác Trương Diệu từ dạy Bùi Yến làm sao tự an ủi bị hắn mơ hồ cuốn vào vòng xoáy dục vọng.

Cuối cùng rên một tiếng, Bùi Yến trút ra làm tay Trương Diệu dính nhớp.

Trương Diệu cũng bị Bùi Yến quấn quýt an ủi bắn ra.

Trương Diệu tìm lá cây lau sạch tay, còn đổ nước từ túi da ra rửa tay.

Tuy anh buồn bực tình hình đến phần sau phát triển kỳ quái, nhưng không thể trách tội một mình Bùi Yến.

Dù sao hai người đàn ông đang tuổi ăn tuổi lớn, có lúc cần trút ra, dễ bị cướp cò súng.

Trương Diệu biết có một số bạn bè, anh em từng chà súng giúp nhau, anh cảm thấy chuyện vừa rồi không có gì sai.

Nhưng sao Trương Diệu không nghĩ mấy người đó có ai vừa làm vừa hôn nhau không?
Dù sao cái gì nên dạy Trương Diệu đã dạy cho Bùi Yến giấy trắng, sau này hắn có chào cờ cũng tự biết giải quyết.

Trương Diệu thì cũng sung sướng rồi, quyết định không dây dưa vấn đề hôn dạy mãi Bùi Yến không sửa, đặc biệt sau khi bắn xong anh thấy buồn ngủ.

Trương Diệu kéo ra Bùi Yến bắn rồi vẫn quấn quýt lấy anh không ngừng muốn liếm hôn.

Trương Diệu ra lệnh:
– Nếu bây giờ ông có tinh thần như vậy thì canh gác dòm chừng bên ngoài đi, tôi ngủ một lúc.

Chừng nào ông mệt kêu tôi đổi ca.

Bùi Yến thấy vẻ mặt Trương Diệu hơi mệt, gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xổm gần cửa canh gác, để Trương Diệu lót da thú, đắp lông thú giữ ấm ngủ một giấc..


Bình luận

Truyện đang đọc