ĐẾ HẬU HỒI XUÂN

Tần Như Yên không phải không có sách lược hoàn hảo để khiến cha biết khó mà lui, bảo vệ tính mạng của Tần tộc. Chỉ cần hy sinh một mình nàng là được rồi, chỉ cần vị hoàng hậu nương nương như nàng không đoan trang, bị phế hậu thì Tần gia cũng sẽ bị giáng chức, rất khó được trọng dụng, nếu cha muốn đợi thời trở lại cũng rất khó.

Nhưng nàng không thể quyết tâm được, nàng lưu luyến tình cảm sâu đậm của Trần Kình, lưu luyến lòng tốt của Trần Kình đối với nàng, không đành lòng để Trần Kình tan nát cõi lòng, nhưng sự ra đi đột ngột của Thái thượng hoàng và Thái thượng hoàng hầu khiến tình cảnh bây giờ của nàng càng thêm gian nan, bên phía cha nàng đã rục rịch ngóc đầu dậy, không thể chờ tới khi Trần Kình ngôi vững trên ngôi vị được. Bây giờ là cơ hội tốt nhất để ông ấy hành động.

Vậy nên Tần Như Yên bắt ép bản thân phải thêm người bên cạnh Trần Kình, nếu Trần Kình có thể bắt đầu một tình yêu mới, sự thâm tình của hắn không còn thì nàng cũng chẳng có gì phải lưu luyến, sau này Trần Kình cũng không quá hận nàng, không còn bận lòng, dành thời gian vào phần tình cảm mới, hậu cung này sẽ có một chủ nhân mới trong sạch.

Triệu Cẩn xuất hiện rất đúng lúc, nàng có lợi thế tự nhiên là ngoại hình giống với Thái thượng hoàng hậu, lại còn là biểu muội của Trần Kình, đương nhiên Trần Kình sẽ rất thân thiết với nàng, nàng ấy đối xử với Trần Tự cũng rất tốt, quan trọng hơn nữa là Trần Kình thích nàng ấy...

Trần Kình lên kế hoạch tỉ mỉ cho nàng ấy, chầm chậm vun đắp tình cảm với nàng, sẵn sàng kiên trì đợi nàng ấy đồng ý, điều này đủ để chức minh sự chân thành của Trần Kình.

Nàng đã hạ quyết tâm rồi, đợi khi Trần Kình chính thức sắc phong cho Triệu Cẩn, hậu cung có chủ nhân mới cũng là lúc nàng có thể thực hiện kế hoạch, nhưng bây giờ lại nói cho nàng biết Triệu Cẩn không đáng tin!

Triệu Cẩn biết rõ tấm lòng của Trần Kình nhưng liều mạng mang theo đứa trẻ trong bụng tiến cung, mục đích đằng sau có thể tưởng tượng được. Nếu Trần Kình dính bẫy, chẳng phải là đang nhảy từ cái bẫy này sang cái bẫy khác hay sao! Triệu Cẩn này cũng rất có bản lĩnh, nhiều người tra thân thế của nàng như vậy mà không ai tra rõ được thân thế của nàng ta, đủ để thấy người đứng sau rất lợi hại, Trần Kình đang gặp nguy hiểm...

Tần Như Yên biết Tần gia và Dự Ninh Vương đã kết liên minh, nhưng Dự Ninh Vương không phải kẻ ngốc, ngoan ngoãn làm bàn đạp cho Tần gia nhưng chẳng qua là lợi dụng lẫn nhau mà thôi, sớm muộn gì con thuyền này cũng sẽ bị lật, Triệu Cẩn là quân cờ mà Dự Ninh Vương cài cắm sau lưng bọn họ sao?

Từ ma ma thấy sắc mặt nương nương trắng bệch, lo lắng nói. Nương nương, chuyện này có cần thông báo cho lão gia không? Từ sau chuyện lần trước, Từ ma ma không dám tự tiện truyền lời cho Tần quốc trượng nữa, tránh để cho nương nương lâm vào thế khó.

Tần Như Yên lập tức đứng dậy nói. Không thể! Vẫn chưa rõ Triệu Chân là người của ai, không thể đánh rắn động cỏ được. Bây giờ Triệu Chân đang ở trong cung, xử lý nàng ta thể nào là chuyện của ta, không được để ông ấy xen vào, kẻo lại xảy ra chuyện không hay. Chuyện này xảy ra quá bất ngờ, nàng phải nghĩ ra biện pháp đối phó trước mới báo cho cha hay.

Từ ma ma gật đầu đáp ứng, thấy bộ dạng ngày càng tiều tụy của Tần Như Yên, lo lắng nói. Nương nương, người phải bảo trọng thân thể, nô tỳ biết trong lòng người rất đau khổ nhưng cũng không thể hủy hoại thân thể của mình được...

Tần Như Yên lắc đầu. Ta không sao, có lẽ do bệnh không tốt lên, mấy hôm nay ăn không ngon. Nàng nói xong, khi ngồi xuống có chút run rẩy, chợt cảm thấy hoa mắt chóng mặt rồi ngã xuống giường.

Từ ma ma hô to. Nương nương! Thấy Tần Như Yên đã bất tỉnh, bà ta vội vàng chạy ra ngoài điện hô to. Mau truyền thái y! Truyền thái y! Hoàng hậu ngất rồi!

Cảnh Thúy Cung.

Triệu Chân đang ôm cháu trai, chơi cờ cùng con trai, năm ấy nàng học chơi cờ từ quân sư, cũng vì dỗ dành Trần Chiêu nên mới học, sau khi xích mích với Trần Chiêu, đương nhiên nàng không chơi nữa, nước cờ của nàng rất tốt, muốn đi nước tiếp theo cũng phải nghĩ ngợi rất lâu.

Trần Kình học chơi cờ từ phụ hoàng, mặc dù không giỏi như phụ hoàng nhưng cũng rất hiếm đối thủ, bây giờ giải ưu cho mẫu hậu, bản thân cũng lơ là nên không vội, kiên nhẫn đợi mẫu hậu hạ cờ.

Triệu Chân hạ cờ, Trần Tự ngồi trong lòng nàng giơ bàn tay nhỏ ra chỉ. Bà nội, không hạ cờ ở đây được, phía dưới kia! Dưới kia!

Trần Tự rất thích loại trò chơi giải đó này, trước đây còn thường chơi cờ cùng ông nội, tuy Trần Kình còn nhỏ nhưng cũng học rất nhiều.

Triệu Chân nhìn chỗ cháu trai chỉ, quả là tuyệt vời, vì vậy nàng đi lại.

Trần Kình nở nụ cười bất đắc dĩ, nói với Trần Tự. Tự Nhi, xem cờ không chỉ! Sau đó nhìn về phía mẫu hậu. Mẫu hậu, người cũng đi lại nhiều lắm rồi, đã được chưa?

Triệu Chân lườm hắn. Xem ngươi tính toán chi li kìa, nghiêm túc thế làm gì? Chẳng phải là chỉ chơi thôi hay sao?

Hắn nghiêm túc? Cho đi lại, còn nhường bước, không biết hắn đã nhường cho mẫu hậu bao nhiêu lần rồi, nếu hắn thật sự chơi nghiêm túc, không nhường mẫu hậu, không cho mẫu hậu đi lại thì mẫu hậu đã thua tới mức giơ chân chuẩn bị đá hắn rồi.

Được rồi được rồi được rồi. Trần Kình đi bừa một nước cờ, dù sao cuối cùng mình cũng thua, chỉ cần mẫu hậu vui là được rồi!

Hắn vừa chơi cờ vừa nói chuyện phiếm. Mẫu hậu, đệ đệ đã có tên chưa?

Triệu Chân vừa suy nghĩ nước đi tiếp theo vừa trả lời. Vẫn chưa, để phụ hoàng ngươi nghĩ tên đi! Ta không đặt tên đâu, phụ hoàng ngươi đọc nhiều sách, bảo chàng ấy đặt. Loại chuyện tốn suy nghĩ như này nàng còn lâu mới làm.

Trần Kình nói. Thế thì không được! Chẳng phải đệ đệ họ Triệu hay sao? Nên để người đặt tên mới phải.

Triệu Chân nghe vậy khựng lại, nghĩ cũng đúng, đứa thứ ba là của Triệu gia nàng, nên để nàng đặt tên mới phải.

Triệu Chân ngồi thẳng người. Con trai, ngươi nói đúng, tên này nên để mẫu hậu đặt, nhưng đặt tên gì được đây? Có quyển sách nào...viết về cách đặt tên không?

Trần Kình suy nghĩ một chút, trả lời. Sách thì không có, nhưng con nghe nói có rất nhiều người thích dùng danh thơ danh từ để đặt tên, mẫu hậu có thể tham khảo một vài bài thơ.

Triệu Chân vừa nghe xong đã lắc đầu, thôi bỏ đi, mấy thứ đọc không thuận miệng nàng vừa nhìn đã ngủ gà ngủ gật, đành sờ cằm nói. Con cái Triệu gia đều không dễ nuôi cho lắm, ta nghe người ở quê nói, lấy cái tên nào quê mùa đặt cho con trẻ thì rất dễ nuôi, ví dụ như Cẩu Đản, Nhị Sỏa, Ngưu Tử, đều rất dễ nuôi.

Trần Kình ngạc nhiên, hoàng đệ của hắn tên Triệu Cẩu Đản? Mẫu hậu, người lấy cái tên này cũng dễ nuôi quá đi, nếu phụ hoàng nghe được sẽ tức tới mức đổ bệnh mất.

Trần Kình uyển chuyển nói. Mẫu hậu, con trai nghĩ, cái chuyện đặt tên tốn sức này cứ giao cho phụ hoàng đi! Bảo người tìm vài cái tên, để cho mẫu hậu chọn, cả nhà đều vui.

Triệu Chân vừa nghe xong đã vỗ tay vui vẻ nói. Ý kiến hay! Để phụ hoàng ngươi lấy mười tám cái tên cho ta chọn, đỡ phiền phức!

Trần Tự nói. Tự Nhi cũng muốn chọn.

Triệu Chân sờ đầu cháu trai, nuông chiều nói. Được! Tự Nhi cũng cùng chọn, chọn một cái tên hay cho tiểu hoàng thúc của con.

Cuối cùng chuyện này được giải quyết trong vui vẻ như vậy.

Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng bước chân hỗn loạn, một lát sau, có người bị thị vệ ngăn cản, tiếp theo truyền tới tiếng hét. Bệ hạ! Bệ hạ! Hoàng hậu nương nương ngất xỉu rồi!

Ngực Trần Kình nhói lên, bước xuống sập đi mang giày vào rồi đi ra ngoài, tức giận quở trách người đó. Hoàng hậu ngất xỉu thì tìm trẫm làm gì? Trẫm biết trị bệnh sao? Còn không mau đi truyền thái y!

Người tới là thái giám ở Trung Cung, vội vàng quỳ xuống dập đầu nói. Bệ hạ, thái y đã được truyền rồi, nô tài tời đây xin bệ hạ, xin bệ hạ tới thăm hoàng hậu nương nương một lát! Dạo gần đây nương nương lo lắng quá độ, ăn uống thất thường, gầy trơ cả xương, xin bệ hạ đi thăm người một chút...

Trần Kình nghe vậy nhíu mày lại: Lo lắng quá độ, ăn uống thất thường? Còn gầy trơ xương? Trước đây đuổi người cũng là nàng, bây giờ gọi hắn tới cũng là nàng, rốt cuộc nàng muốn làm gì? Đùa bỡn hắn trong lòng bàn tay thì nàng mới vui?

Trần Kình khoát tay nói. Trẫm còn có chuyện phải làm, không tới được, quay về chăm chủ tử của ngươi cho tốt đi!

Thái giám quỳ lê vài bước, liều chết cầu xin. Bệ hạ, nương nương thật sự không chịu nổi nữa rồi, người tới thăm nương nương một chút đi...bệ hạ...

Triệu Chân dắt cháu trai tới bên cạnh Trần Kình, cau mày, con dâu sao vậy? Trần Kình cứ ở chỗ nàng là nó lại ngất xỉu, mưu kế như vậy dùng một lần còn chưa đủ sao? Lẽ nào lần này thật sự ngất rồi?

Nàng khuyên con trai. Bệ hạ, ngài tới xem thử hoàng hậu nương nương thế nào đi! Nương nương mới khỏi bệnh, bây giờ lại nghiêm trọng thêm rồi! Dù có xảy ra chuyện gì thì cũng phải tới thăm, dù sao đó cũng là hoàng hậu.

Mẫu hậu đã nói vậy rồi, Trần Kình do dự một chút rồi nói với mẫu hậu. Vậy trẫm tới đó xem thử, để thái tử ở lại chơi cùng muội đi.

Trần Tự nghe tin mẫu hậu ngất xỉu liền kéo vạt áo bà nội. Tự Nhi cũng muốn tới thăm mẫu hậu.

Triệu Chân nhìn vẻ mặt lo lắng của cháu trai, con trai đi thăm mẫu thân là đạo lý hiển nhiên, liền gật đầu. Điện hạ đi đi.

Trần Kình lại ngăn cản. Tự Nhi không được đi, ở đây với dì nhỏ đi! Dứt lời, hắn không cho Trần Tự có cơ hội làm nũng, sải bước rời đi.

Nhìn phụ hoàng rời đi, Trần Tự bĩu môi nhìn bà nội. Tự Nhi muốn đi thăm mẫu hậu...

Triệu Chân thở dài, ôm cháu trai vào lòng, dỗ. Tự Nhi ngoan, để phụ hoàng con đi thăm trước, ngày mai bà nội lại dẫn con tới thăm mẫu hậu con.

Trần Tự là một đứa bé hiểu chuyện, vừa nghe bà nội nói vậy đã ngoan ngoãn gật đầu. Vậy ngày mai Tự Nhi tới thăm mẫu hậu...

Triệu Chân nhìn nó, thật sự cảm thấy đau lòng cho đứa cháu nhỏ hiểu chuyện này.

Khi Trần Kình bước vào trong điện của Tần Như Yên thì đã có ba vị thái y ở đó, ba người chạy tới chạy lui trông có vẻ rất bận rộn.

Hắn đi tới, cau mày nói. Rốt cuộc hoàng hậu thế nào? Sao lại ngất đi? Các ngươi đều là kẻ ăn hại sao?

Ba vị thái y thấy hoàng thượng tới, vội vàng quỳ xuống, thân thể run rẩy không thôi, giọng cũng run run. Bẩm bệ hạ, hoàng hậu nương nương...có tin vui...nhưng thai nhi rất yếu, có lẽ bị chịu ảnh hưởng từ trận phong hàn lần trước của nương nương, khó mà giữ được...

Hoàng hậu đang mang thai nhưng trước đây bọn họ chưa chẩn đoán ra, còn cho hoàng hậu nương nương dùng thuốc mà phụ nữ có thai không thể dùng khiến long thai bị hư tổn, đây là chuyện mất đầu!

Trần Kình nghe vậy trợn tròn mắt. Sao? Có tin vui? Sao trước đây các ngươi không chẩn ra?

Thai nhi trong bụng hoàng hậu còn nhỏ, mạch đập yếu, vậy nên trước kia chúng thần không chẩn ra...chúng thần tội đáng muôn chết! Dứt lời, ba người liên tục dập đầu xuống đất, không dám ngẩng đầu dậy.

Trần Kình bước tới bên giường, nhìn Tần Như Yên gầy gò xanh xao nằm trên giường, trái tim đau đớn như bị người ta bóp ngẹt, hắn trầm giọng nói. Dù thế nào cũng phải giữ được đứa nhỏ này cho trẫm! Hoàng hậu cũng không được tổn thương nửa phần!

Ba thái y vội vàng dập đầu nói. Chúng thần tuân chỉ!

Trần Kình tức giận mắng. Còn không mau chữa trị.

Ba thai y vội vàng thi hành, lập tức bận rộn không ngơi tay.

Bình luận

Truyện đang đọc