ĐẾ HẬU HỒI XUÂN


Lần này Triệu Chân được nghỉ vừa đúng ngày Trần Kình hưu mộc, không cần tảo triều, hai cha con tới phủ Tề Quốc công từ sáng sớm, tên nhóc Trần Tự này khi ở trên xe vẫn còn ngáp ngắn ngáp dài, thế mà vừa tới phủ Quốc công đã tỉnh táo hơn trăm lần, đạp chân đòi thoát khỏi vòng tay của phụ hoàng, tự mình chạy tới cửa chính phủ Tề Quốc công.
Rõ ràng bảo giờ tỵ mới tới đây, sao lại đột nhiên tới sớm vậy. Tề Quốc công và đám người Triệu Chân phải vội vội vàng vàng tới nghênh đón, đứng ở phía xa đã thấy tiểu thái tử dùng cả tay cả chân leo qua cánh cửa, cửa phủ Tề quốc công rất cao, cao quá cả eo của thái tử.
Tề Quốc công thấy vậy vội vàng bước tới. "Các ngươi bị mù hết rồi sao? Sao không kẻ nào giúp thái tử?"
Tất cả hạ nhân đều cúi đầu không dám nói gì: Là hoàng thượng không cho giúp...
Lúc này, tiểu thái tử đã leo qua được, chân vẫn chưa đứng vững nên ngã bịch xuống, nhưng nhanh chóng tự đứng dậy, vỗ sạch đất trên người, chạy qua Tề Quốc công đang giơ tay ra bế nó, nhào vào lòng Triệu Chân, ngẩng đầu ngọt ngào hỏi. "Người có nhớ Trái Tim Nhỏ không?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tề Quốc công không được để ý tới thu lại cánh tay đang mở: Xấu hổ quá thôi.
Triệu Chân ôm Trần Tự lên, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nó. "Ông cố ngoại cũng muốn ôm con đó."
Gương mặt Trần Tự làm như vô tội, dường như đang nói. "Con không biết mà." Sau đó, giơ tay tượng trưng về phía ông cố ngoại: Cho người ôm đó.
Tề Quốc công không thèm giành với con gái, sờ đầu tiểu thái tử rồi nói chuyện với cháu ngoại. "Bệ hạ."
Trần Kình thấy biểu muội không để ý tới mình, lặng lẽ thở phào, nói với Tề Quốc công. "Ông ngoại, Trẫm và thái tử tới đây ăn sáng ké, chắc ông ngoại vẫn chưa ăn đâu nhỉ?"

Tề Quốc công nghe vậy lập tức phái quản gia đi chuẩn bị. "Đương nhiên là chưa. Nào, mời bệ hạ."
Tề Quốc công biết hoàng thượng mang theo thái tử tới tìm Triệu Chân, ông không muốn đám người bên viện Triệu Hoán quấy rối bà cháu đoàn tụ nên đuổi hết đi. Trên bàn chỉ có Tề Quốc công, Triệu Chân và cha con hoàng thượng.
Khi thức ăn được dọn lên, Triệu Chân ôm Trái Tim Nhỏ vào ngực đút đồ ăn, nàng đút cái gì thì nó ăn cái đó, thật sự là thông minh khiến người ta thích không thôi.
Trần Kình ngồi bên cạnh nhìn, trong lòng có chút không công bằng. Khi hắn hai tuổi, phụ hoàng và mẫu hậu liền để hắn tự ăn cơm, khi phụ hoàng còn sống cũng dạy Trần Tự như vậy, chỉ là mẫu hậu thiên vị, lần nào cũng tự mình đút cho Trần Tự ăn. Trần Tự đã sớm biết tự ăn cơm nhưng hễ tới chỗ mẫu hậu liền há miệng muốn mẫu hậu đút, không phải nó lười mà vì muốn đùa nghịch mà thôi, người khác đút cho nó ăn thì nó không cho đút.
Trần Kình bây giờ nhìn hai người giống như đang nhìn mẫu hậu thiên vị đang đút cho Trần Tự ăn.
"Tự Nhi, con tự ăn cơm đi, cơm nước đã nguội hết rồi mà dì nhỏ của con vẫn chưa ăn đâu."
Trần Tự nghe vậy ngậm chặt cái miệng sắp há ra, nói. "Dì nhỏ ăn cơm đi, để Tự Nhi tự ăn được rồi."
Triệu Chân hôn cháu trai hiểu chuyện, nói. "Dì nhỏ không đói, Trái Tim Nhỏ há miệng ra, ăn một miếng nữa nào." Vừa nói vừa múc một thìa cháo thịt thổi thổi rồi đút cho nó, hoàn toàn không quan tâm tới Trần Kình.
Trần Tự vẫn muốn quấn quýt lấy bà nội, mặc kệ phụ hoàng đang nhìn mình chằm chằm, nép vào lòng bà nội ăn cơm. Dù sao bà nội cũng là người lợi hại nhất, phụ hoàng dám mắng nó nó sẽ mách bà nội đánh phụ hoàng!
Trần Kình nhìn biểu muội không quan tâm tới mình, còn con trai lại trố mắt nhìn: Ôi! Biểu muội này! Đã nói sẽ giải quyết ưu phiền cho ta cơ mà? Nói thích ta cơ mà? Muội không nhìn ta mà lại thích con trai ta là sao?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau bữa sáng, người bên phủ công chúa tới, người tới là Phó Doãn Hành, không phải Phó Ngưng Huyên. Hôm nay Phó Ngưng Huyên không được khỏe nên không thể đi chơi tiết Thanh Minh với mọi người, vì vậy nên Trần Chiêu thuận lợi đi cùng.
Tuy Trần Tự còn nhỏ nhưng trí nhớ lại rất tốt, đã sớm nhớ được mặt nạ của ông nội, từ nhỏ đã biết lấy lòng ông nội, vừa gặp chàng đã chạy tới ôm lấy đùi ông nội, Triệu Chân muốn giữ nó lại cũng không kịp.
May mà Trần Chiêu phản ứng nhanh, khom người ôm cháu trai, kịp thời cản lại tiếng "Ông nội" nó định thốt ra, lấy cửu liên hoàn đã chuẩn bị đưa cho Trần Tự. "Điện hạ, đây là cửu liên hoàn mới mà ta đồng ý làm cho ngài." Dứt lời, chàng thì thầm vào tai cháu trai. "Điện hạ còn nhớ bí mật của chúng ta không?"

Trần Tự có đồ chơi mới, vui vẻ gật đầu, ôm Trần Chiêu tỏ vẻ vui mừng, cũng không gọi chàng là "ông nội" nữa.
Trần Kình vẫn còn nhớ rõ người này - tên Trần Thanh Trần, lần trước có cho thái tử một cửu liên hoàn. Đứa con trai này của hắn lúc nào cũng có trí nhớ tốt với đồ chơi, thôi thì cứ kệ nó.
Triệu Chân ôm cháu trai về, may mà Trần Tự thích bà nội hơn, không quấn quýt mãi với ông nội, ngồi trong lòng bà nội tiếp tục chơi cửu liên hoàn. 
Mọi người đã tới đông đủ, cũng nên khởi hành thôi. Trần Tự và Triệu Chân đều là hai người mới ốm dậy nên không cưỡi ngựa mà ngồi trong xe ngựa, Trần Kình cũng ngồi vào theo.
Trần Tự kéo bà nội ngồi xuống bên cạnh mình, ở nơi của nó có gối và chăn mỏng, còn có cả con hổ bông của nó nữa. Con hổ này giống búp bê vậy.
Bởi đây là do Triệu Chân làm.
Triệu Chân không biết may vá, nhưng vì thương yêu cháu trai nên khi cháu trai đầy tháng, nàng theo ma ma học làm một con búp bê hình hổ tặng cho cháu trai, tuy nó xấu nhưng cháu trai lại rất thích, mỗi đêm đi ngủ phải ôm nó vào trong ngực, con hổ này ở với nó từ khi đầy tháng tới bây giờ.
Trần Tự cầm con hổ lên đưa cho nàng xem. "Bà nội, người xem này!"
Triệu Chân thấy cháu trai lúc nào cũng mang con hổ theo bên mình, nàng rất xúc động, thoáng chốc không để ý tới cách xưng hô của nó, hỏi. "Sao bây giờ vẫn còn mang theo nó thế?"
Trần Tự ôm con hổ vào lòng như bảo bối, bĩu môi nói. "Sáng sớm khi Tự Nhi còn ngủ, phụ hoàng đã gọi Tự Nhi dậy mất rồi. Tự Nhi buồn ngủ, phải ôm con hổ con này mới ngủ được ~" Dứt lời, khuôn mặt nhỏ nhắn kia còn khẽ cọ lên người con hổ, nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Triệu Chân khẽ ôm lấy Trần Tự, để nó gối lên đùi mình, kéo chăn mỏng đắp cho nó. "Trái Tim Nhỏ ngủ tiếp đi, đợi khi tới nơi sẽ gọi con dậy."
Trần Tự cười ngọt ngào nhìn nàng rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại. "Tự Nhi ngủ rồi!" Dứt lời, Trần Tự ôm chặt con hổ, giả vờ ngáy o o.
Triệu Chân bật cười, khẽ nhéo cái mũi nhỏ của cháu mình. "Trái Tim Nhỏ thật sự ngủ rồi sao?"

Đôi mi dài của Trần Tự khẽ động đậy, Trần Tự nhắm chặt hai mắt lại cười khúc khích vài lần, chôn khuôn mặt bé nhỏ vào trong chăn, trả lời. "Ngủ rồi ạ!"
Triệu Chân nhìn nó, tim mềm nhũn cả ra, nàng thật sự rất thích đứa cháu trai này, rời khỏi hoàng cung, người nàng nhớ nhất là cháu trai của mình. Mỗi lần gặp đều không muốn rời xa nó, chỉ muốn nhìn nó mọi lúc mọi nơi.
Trần Kình ngồi giữa nhìn hai người không chớp mắt, tình yêu của Triệu Chân dành cho Trần Tự là thật, ánh mắt của nàng khi nhìn Trần Tự cực kỳ giống ánh mắt của mẫu hậu, trong thoáng chốc ấy hắn có cảm giác người đang ngồi trước mặt mình thật sự là mẫu hậu, chỉ là một mẫu hậu trẻ ra mà thôi!
Vừa rồi hắn nghe con trai gọi nàng là bà nội, lần này nàng lại trả lời nó, trong giây lát ấy, hắn có một suy nghĩ táo bạo, người thiếu nữ trước mặt mình có phải là mẫu hậu của hắn đã trẻ lại hay không? Có phải mẫu hậu của hắn không chết mà lại biến thành dáng vẻ của thiếu nữ trước mặt hay không?
Trần Tự không phải là người mang đầu óc cứng nhắc, khi còn nhỏ hắn thường đọc những câu chuyện truyền thuyết và du ký mà mẫu hậu giấu đi, vậy nên suy nghĩ không bị gò bó, càng nghĩ hắn lại càng thấy suy nghĩ này rất có khả năng, ánh mắt nhìn Triệu Chân càng ngày càng ấm áp, càng nhìn lại càng giống mẫu hậu.
Trần Tự dần dần ngủ mất, Trần Kình gọi. "Cẩn Nhi."
Triệu Chân đang nhìn Trần Tự, bây giờ mới ngẩng đầu lên nhìn, đối diện với ánh mắt nhiệt tình của Trần Kình, nàng đột nhiên nhớ ra trong xe ngựa vẫn còn con trai của mình, vừa rồi nàng có để lộ ra điều gì không?
Trần Kình thấy ánh mắt sợ hãi của nàng, nụ cười càng thêm dịu dàng và nhiệt tình, nói. "Cẩn Nhi, đã lâu không gặp, ta rất nhớ muội, muội lại đây nào, nói chuyện với ta một lát được không?" Dứt lời hắn dịch người, vỗ nhẹ vào chỗ bên cạnh mình.
Triệu Chân thấy con trai đột nhiên thay đổi, nàng chợt sửng sốt, rõ ràng vừa rồi nó còn không dám đối mặt với nàng, sao vừa mới đó thôi mà đã thay đổi rồi...
Nàng bỗng không biết ứng phó thế nào, lắp bắp nói. "Bệ...bệ hạ..."
Trần Kình lại vỗ nhẹ chỗ bên cạnh mình, giọng có vẻ hơi nũng nịu. "Lại đây đi, lẽ nào muội không nhớ ta sao?"
Trong lòng Triệu Chân đang gào thét: Ta muốn đánh chết ngươi đấy! Cái ngữ con trai ngu ngốc!
 
Triệu Chân không biết tại sao con trai mình lại mạnh dạn như vậy, nhưng nàng lại không thể từ chối nó, chỉ có thể lấy một cái gối đặt dưới đầu Trái Tim Nhỏ rồi ngồi xuống cạnh con trai mình, cách nó khoảng nửa người.

Trần Kình thấy nàng ngồi ở xa, hắn tự mình dịch lại, ngồi bên cạnh nắm lấy tay nàng đặt vào lòng bàn tay mình xoa xoa, thấy mỗi một khớp xương đều mịn màng hơn người bình thường, trong lòng vui vẻ, giữ chặt ngón tay nàng, nói. "Cẩn Nhi, ta rất nhớ nàng, nàng có nhớ ta không?" Dứt lời còn chớp mắt, gương mặt đầy vẻ thâm tình.
Trần Chiêu! Chàng nói cho ta biết đi! Ta phải làm thế nào mới có thể kiềm chế được suy nghĩ đánh chết con trai chúng ta?
Triệu Chân đỏ bừng cả mặt, cúi đầu che đi cảm xúc trên mặt, tiếp tục lắp bắp nói. "Nhớ người..."
Nghe được giọng nói của Triệu Chân giống y mẫu hậu của mình, viền mắt của Trần Kình đỏ ửng, giơ tay kéo nàng vào lòng, ôm chặt. "Ta biết là người nhớ ta, sẽ không quên ta mà..."
Trần Kình nghe nói mặc dù "Triệu Chân" có tín vật có thể tìm lại thân thế, nhưng nàng lại mất trí nhớ, cũng không nhớ rõ những chuyện xảy ra khi còn nhỏ, vậy nên chắc chắn mẫu hậu của hắn cũng mất trí nhớ nên mới không hồi cung gặp hắn, nếu không... Người có lý do gì mà lại vứt bỏ đứa con trai như hắn và cháu trai mà người xem như báu vật chứ? Ông ngoại thật quá đáng! Tìm được mẫu hậu về mà lại không nói rõ chân tướng cho người biết, để người hồi cung đoàn tụ với mọi người mà ông lại lén giấu mẫu hậu đi! May mà mẫu hậu vẫn còn nhớ hắn và Trần Tự, tình yêu đối với hai người cũng chưa từng thay đổi nên mới để một người thông minh như hắn phát hiện ra manh mối!
Trần Kình có chút lo âu, không biết nên nói rõ chân tướng với mẫu hậu thế nào đây, mẫu hậu có tin hắn hay không? Dù sao đây cũng là chuyện khó mà tin được, sao người có thể tin được rằng người có một đứa con trai lớn vậy rồi chứ?
"Cẩn Nhi, ta nghe nói muội bị mất trí nhớ, bị mất từ khi nào?"
Triệu Chân đang tự an ủi bản thân không được đánh chết con trai, nghe nó hỏi vậy, nàng nói câu trả lời mình đã chuẩn bị sẵn: "Là trước khi quay về phủ Quốc công không lâu! Lúc ấy ta hành tẩu giang hồ cùng sư phụ, không cẩn thận bị kẻ thù đánh lén, bị thương ở đầu nên mất trí nhớ, không nhớ rõ chuyện khi mình còn nhỏ." Câu chuyện thân thế được biên soạn từ trước kia giống như tưởng tượng vậy, nàng cũng chưa từng trải qua, vì đề phòng có chuyện xảy ra, Triệu Chân đã bàn bạc xong với Tề Quốc công, sau này có ai hỏi thì nói là mất trí nhớ.
Trần Kình nghe vậy càng chắc chắn với suy đoán của bản thân hơn. Ôi ôi ôi, ta đã tìm được mẫu hậu về rồi! Vui quá! Nhưng còn... phụ hoàng đang ở đâu? Mẫu hậu vẫn còn đây, có phải phụ hoàng cũng trẻ ra hay không? Bỏ đi, phụ hoàng muốn ở đâu thì ở, hắn cũng không muốn tìm người về...
"Cẩn Nhi, sau này ta sẽ bảo vệ muội thật tốt." Sau khi ôm mẫu hậu, trong lòng Trần Kình ngập tràn hạnh phúc nhưng vẫn cảm thấy không thực tế, lỡ như phụ hoàng quay về thì sao? Biết hắn biết chuyện phụ hoàng vẫn còn nhưng không đi tìm người, phụ hoàng có đánh nát hai lòng bàn tay hắn không? Nghĩ thôi cũng đã thấy sợ.
Trần Kình đột nhiên nhớ tới nha hoàn lần trước mình gặp, liền buông Triệu Chân ra, nói. "Cẩn Nhi này, ta nghe nói trước kia muội lấy một nha hoàn của Huyên Huyên, nha hoàn đó đâu rồi? Sao không thấy nàng ta hầu hạ bên cạnh nàng?"
Triệu Chân nghe con trai hỏi về Trần Chiêu, quẳng ngay chuyện muốn đánh chết nó ra sau đầu, trong lòng nàng vang lên tiếng chuông cảnh báo. Trước kia hoàng hậu muốn đưa Trần Chiêu tiến cung mà, hoàng hậu đưa một nha hoàn xinh đẹp như vậy vào cung thì còn có thể là làm gì nữa? Chắc mẩm là cưới thiếp cho con trai nàng đây mà!
Nàng giả vờ giận dỗi. "Bệ hạ đột nhiên hỏi nàng ta làm gì? Không phải tiếp cận ta vì thích nha hoàn kia đó chứ?"
Trần Kình thấy nàng ghen tuông, trong lòng rối rắm: Đều trách ta quá thu hút, tới cả mẫu hậu cũng yêu ta sâu đậm như vậy, xem ra không hỏi được nữa...

Trần Kình lập tức dỗ nàng. "Sao có thể như vậy được? Trong lòng ta chỉ có muội, ta chỉ hỏi một chút thôi, muội đừng giận, ta không hỏi nữa." Nói rồi nắm tay nàng nở nụ cười nịnh nọt.
Triệu Chân nhìn vẻ mặt ngu ngốc của con trai, kiềm chế suy nghĩ muốn đánh chết nó! Trần Chiêu, chàng nghĩ ra cái kế ngu ngốc gì thế này!
 


Bình luận

Truyện đang đọc