ĐẾ HẬU HỒI XUÂN

Triệu Chân được cháu trai và cháu gái tiễn tới cửa, Phó Ngưng Huyên ôm Triệu Chân như còn lưu luyến, nhỏ giọng nói bên tai nàng. Bà ngoại đừng lo lắng, đợi khi mẹ con quay về Huyên Huyên sẽ phái người tới truyền tin cho người.

Triệu Chân gật đầu, dặn dò. Ngày mai khỏe rồi tới Thần Long Vệ tập luyện cho tốt, không được lười biếng.

Phó Ngưng Huyên ngoan ngoãn gật đầu Triệu Chân mới bước tới phía Thẩm Kiệt.

Thẩm Kiệt ngồi trên lưng ngựa nhìn nàng từ xa, vẻ mặt nghiêm túc, thay vì chuẩn bị kiệu hắn lại cho người cưỡi ngựa của nàng tới đây, có vẻ như có chuyện gì muốn nàng đi cùng.

Triệu Chân vẫy tay với cháu trai cháu gái, phi người lên ngựa, chạy song song với Thẩm Kiệt. Có chuyện gì sao?

Thẩm Kiệt gật đầu. Vụ án có tiến triển mới, đệ đưa tỷ đến đó xem.

Nghe thấy vụ án có tiến triển, Triệu Chân vui mừng. Đã phát hiện kẻ chủ mưu đứng sau chưa?

Thẩm Kiệt lắc đầu. Đệ cũng không biết, tin tức vừa mới đến, phải qua đó mới biết được tình hình cụ thể chi tiết, vậy nên đệ mới đưa tỷ tới đó.

Triệu Chân gật đầu, Thẩm Kiệt biết nàng quan tâm tới chuyện này, có tình đưa nàng đi cùng nhưng lại có ý định.

Bởi vì...vụ án này phải che giấu người khác, vậy nên thi thể tạm thời để trong một trang trại ở ngoại thành, trong trang trại có một cái hầm, thi thể được để ở trong hầm đó. Thẩm Kiệt đưa Triệu Chân đi vào trong hầm, bên trong vô cùng lạnh lẽo, hơi hẹp, thi thể nằm trên một tấm ván gỗ đặt trên giường, có hai người đứng bên cạnh, một người có chòm râu dê, trông giống như một học giả lớn tuổi, người khác có vòng eo to, mặc áo tang thô, khoảng chừng bốn mươi tuổi.

Thẩm Kiệt sải bước tới, đi tới cạnh người để râu dê, lịch sự chào. Hồng phán quan.

Hồng phán quan có chòm râu dê cung kính nói. Thẩm tướng quân. Dứt lời, ông ta nhìn về phía Triệu Chân đang đứng sau lưng Thẩm Kiệt. Vị tiểu thư này là...?

Thẩm Kiệt dẫn Triệu Chân tới trước mặt ông ta. Cháu gái ta, tên Triệu Cẩn. Bởi vì vụ án này liên quan tới bạn của cháu nên ta đưa cháu tới đây.

Hồng phán quan nghe vậy vẻ mặt hiểu rõ, vuốt cằm nói. Vậy thì Lưu pháp y có thể bắt đầu rồi.

Hóa ra nam nhân mập mạp kia là một pháp y, hắn gật đầu nói. Sau khi hạ quan kiểm tra cẩn thận, tuy người chết có dấu hiệu trúng độc nhưng có thể không chết vì trúng độc, trên đầu hắn còn có một vết thương trí mạng. Dứt lời, Lưu pháp y lật thi thể lại, vén tóc sau đầu lên cho mọi người tới gần xem.

Triệu Chân bước lên trước xem, nhìn thấy sau phần tóc có một vết thương hình chữ thập, hình như rất sâu, nhưng xung quanh không có vết máu, vết thương cũng không bị lõm, không biết có phải đã được xử lý rồi hay không.

Lưu pháp y mang một dụng cụ tới rạch vết thương ra, lấy ra một chiếc châm chữ thập từ trong chỗ sâu khoảng một ngón tay. Theo hạ quan thấy, đây là một ám khí được chế tạo rất hoàn hảo, chắc chắn là có hộp cơ quan mới có thể đâm cây châm này vào sâu như vậy. Ám khí này rất hiếm thấy, nếu có thể tìm được ám khí này thuộc về ai thì có lẽ sẽ phá được vụ án này.

Triệu Chân nhìn cây châm chữ thập, nàng chưa từng thấy ám khí nào như vậy, nhưng có thể chế tạo hoàn hảo thế này chắc chắn không phải người bình thường có thể tạo ra được, nhất định là do đại sư nổi tiếng về làm cơ quan chế tạo ra.

Nàng quay đầu nhìn Thẩm Kiệt, Thẩm Kiệt cũng đang nhìn chằm chằm vào châm chữ thập, nhíu mày trông cũng rất phiền não. Nhận ra Triệu Chân nhìn mình, Thẩm Kiệt đứng dậy nói với Hồng phán quan. Hồng phán quan, nếu đã vậy thì chi bằng giao châm này cho ta, ta nhờ họa sĩ vẽ lại rồi phái người hỏi thăm xung quanh xem thử.

Hồng phán quan gật đầu, lệnh cho Lưu pháp y xử lý cây châm sạch sẽ rồi giao nó cho Thẩm Kiệt. Vậy thì phiền Thẩm tướng quân rồi.

Thẩm Kiệt nhận châm, lịch sự nói. Sao lại thế được, vụ án này xảy ra trong quân, là ta làm phiền Hồng phán quan mới đúng.

Hai người khách sáo một phen rồi cáo từ, Thẩm Kiệt giao châm cho phó tướng, lệnh cho phó tướng đi làm việc, sau đó quay đầu nói với Triệu Chân. Trưởng tỷ, bây giờ chúng ta đợi tin tức là được rồi.

Triệu Chân nhìn về phía xa xăm, hồi lâu sau mới nhìn về phía hắn, nói. Chỉ hy vọng mọi chuyện sẽ suông sẻ, đệ nghĩ thế nào về ám khí này?

Lần này có vẻ Thẩm Kiệt cẩn thận, không đưa ra bất cứ suy đoán vô căn cứ nào, lắc đầu nói. Từ Trừng không biết, Tử Trừng cũng chưa bao giờ nhìn thấy ám khí đó, phải điều tra ra thì mới biết được.

Triệu Chân nhìn hắn một lát rồi thu ánh mắt lại, nói. Sau khi vẽ xong đưa cho ta một bản.

Thẩm Kiệt gật đầu đồng ý, ánh mắt lưu lại trên mặt nàng một lát, nói. Nếu trưởng tỷ cần dùng tới, chi bằng sau khi vẽ xong ta đưa luôn châm cho trưởng tỷ!

Triệu Chân lắc đầu. Không cần, đưa cho ta bản vẽ là được. Dứt lời, nàng phi người lên ngựa, quay trở về.

Thẩm Kiệt cũng phi người lên ngựa, đi bên cạnh nàng, do dự nói. Trưởng tỷ.

Triệu Chân quay đầu nhìn hắn. Có chuyện gì?

Trên mặt Thẩm Kiệt có chút do dự, nhẹ giọng hỏi nàng. Lần trước định đi du lịch cùng trưởng tỷ nhưng nửa đường phải quay về, không thể tận hứng. Không biết bây giờ trưởng tỷ có tâm trạng tới sơn trang Lộc Lâm...tắm suối nước nóng, ăn bữa cơm nhạt cùng đệ không?

Sơn trang Lộc Lâm? Triệu Chân cảm thấy hơi quen tai, suy nghĩ một chút mới nhớ ra trước kia Trần Chiêu muốn mời nàng tới đó, ánh mắt rơi trên mặt Thẩm Kiệt, vẻ mặt Thẩm Kiệt có chút chờ mong, nàng âm thầm thở dài: Có phải mấy hôm nay nàng quá quan tâm tới Trần Chiêu và hai con nên mới xa cách nghĩa đệ của mình?

Triệu Chân gật đầu. Được, có xa không?

Thẩm Kiệt nghe vậy vui mừng đáp. Không xa, vì không xa nên mới muốn mời trưởng tỷ tới đó. Trước kia có đồng liêu mời ta tới đó nghị sự, ta cảm thấy nơi đó rất tốt, vẫn luôn nghĩ tới chuyện đưa trưởng tỷ tới chơi, nhưng trưởng tỷ cứ bận rộn mãi nên không tìm được thời gian.

Triệu Chân nghe vậy cười. Phiền đệ có lòng, lúc nào cũng nhớ tới ta.

Thẩm Kiệt không giấu được tâm trạng vui mừng, mỉm cười nhìn nàng. Xem những lời mà trưởng tỷ nói kìa, ở kinh thành ta chỉ có hai người thân là trưởng tỷ và nghĩa phụ, không nhớ hai người thì nhớ tới ai? Nếu trưởng tỷ tới đó cảm thấy tốt thì lần sau cả nhà chúng ta cùng tới đó chơi.

Triệu Chân gật đầu nói. Được, chắc chắn cha sẽ rất vui. Nói xong, nàng như nhớ ra điều gì đó, hỏi hắn. À, chuyện lần trước đã có tin tức gì chưa? Đại Lý Tự tra xét lâu lắm rồi.

Đương nhiên là nói tới vụ ám sát hôm trước.

Thẩm Kiệt nghe vậy, vẻ mặt tươi cười chùng xuống mấy phần, lắc đầu nói. Tử Trừng không biết, chuyện này đã được giao cho Đại Lý Tự xử lý, tiến triển tới đâu đệ cũng không rõ, Đại Lý Tự không đưa tin tới, chắc là vẫn chưa tra được! Nếu trưởng tỷ muốn biết thì có thể hỏi người đó.

Người đó đương nhiên ám chỉ Trần Chiêu, chuyện này nàng đã đồng ý giao cho Đại Lý Tự xử lý, tới bây giờ vẫn không có tiến triển gì quả thật không nên hỏi Thẩm Kiệt, cũng hiểu Thẩm Kiệt sẽ không vui nên nàng không nhắc lại nữa, chuyển sang đề tài khác.

Sơn trang Lộc Lâm quả nhiên không xa, bọn họ cưỡi ngựa chậm như vậy mà rất nhanh đã tới nơi. Sơn trang Lộc Lâm được xây dọc theo núi, dùng mương đá dẫn suối nước nóng chảy vào sơn trang, nước suối chảy quanh co khắp cả sơn trang, làn nước trong vắt chảy róc rách, hơi nước mờ ảo bốc lên khiến toàn bộ sơn trang bị bao phủ trong màn sương mờ ảo, tựa như chốn thần tiên.

Triệu Chân đi theo Thẩm Kiệt vào trong, sơn trang này còn trồng rất nhiều cây bách, bốn mùa như xuân, phòng ốc được xây bằng trúc và gỗ, hương thơm nhẹ của trúc bay tới, vô cùng thanh nhã. Quả thật là một nơi tốt.

Thẩm Kiệt thấy nàng thích, mỉm cười giới thiệu. Các món ăn ở đây cũng rất độc đáo, nấu hơi lâu một chút. Lát nữa tỷ có thể gọi thức ăn ngon trước, đi ngâm suối nước nóng, ngâm nướng nóng xong ăn đồ ăn nóng cũng rất ngon. Hơn nữa, ở đây còn có những người biểu diễn nghệ thuật miễn phí, có thể vừa ăn vừa xem.

Lúc này, một nữ tử xinh đẹp tới đón hai người, là phục vụ trong sơn trang, nàng dẫn hai người vào một tiểu lâu trang nhã, bước vào trong lầu liền nghe thấy tiếng đàn du dương êm tai khiến tâm trạng con người được thả lỏng. Nữ tử dẫn hai người tới sương phòng trên lầu hai rồi cầm thực đơn tới.

Thẩm Kiệt mỉm cười đưa cho nàng xem thực đơn. Thực đơn này rất thú vị.

Triệu Chân cầm xem qua, thật sự rất thú vị. Thực đơn này rất dày, cũng không viết tên món ăn đơn giản như những thực đơn bình thường khác. Trên mỗi trang đều có một món ăn và hình vẽ của món ăn đó, nét vẽ này nàng chưa từng thấy, màu sắc tươi sáng, sống động như thật.

Đệ nghe nói thực đơn này do một họa sĩ phương Tây vẽ. Các món ăn giống hệt như hình vẽ.

Triệu Chân ngạc nhiên lật xem thực đơn, khen ngợi. Thật thú vị, vừa nhìn vào thực đơn là biết rõ đó là món gì, món nào nhìn trông cũng ngon mắt, đánh dấu chỗ độc đáo của món ăn. Dứt lời, nàng thích thú xem lại lần nữa.

Có thực đơn độc đáo này, Triệu Chân nhanh chóng gọi xong món mình muốn ăn, sau đó được nữ tử dẫn đường, nàng và Thẩm Kiệt đi vào hai gian suối nước nóng khác nhau.

Mỗi gian suối nước nóng ở đây đều bị che chắn bởi hòn non bộ, đá tảng hoặc là rừng trúc, có thể ngâm mình trong suối nước nóng ở môi trường tương đối tinh tế, kín đáo quả thật là một sự hưởng thụ.

Triệu Chân xối nước ấm lên người, mặc một chiếc áo choàng trắng chuyên dùng khi tắm suối nước nóng, nàng cẩn thận bước vào nước suối, dựa vào những viên sỏi bóng loáng ở phía sau nhắm mắt lắng nghe tiếng nước chảy, có cảm giác sự mệt nhọc mấy hôm nay đã bị cuốn bay.

Đang mơ màng sắp chợp mắt, Triệu Chân đột nhiên nghe thấy phía sau hòn non bộ có tiếng người nhào xuống nước, nàng nhanh chóng mở mắt, tiếng đập nước càng ngày càng lớn, rồi đột nhiên im bặt, có người rơi xuống nước?

Triệu Chân đứng lên bờ, nước trên người nàng bắn tung tóe lên trên nền đá phiến. Nàng không kịp thay y phục, nhanh chóng bay qua hòn non bộ.

Sát vách cũng là một suối nước nóng, trong suối đầy hơi nước quả nhiên có một người đang nằm, nàng không kịp nghĩ ngợi, lập tức nhảy vào vớt người ra, vỗ mấy cái lên lưng người đó, may mà kịp thời, người này sặc mấy ngụm nước rồi tỉnh lại, liên tục ho khan.

Triệu Chân tiếp tục vỗ lưng hắn, trực tiếp vỗ vào tấm lưng trắng nõn của hắn, trên người hắn cũng mặc áo choàng trắng chuyên dùng để tắm nước nóng, chỉ là đai lưng đã bị lỏng, y phục tuột xuống tới thắt lưng, che đi phần nhạy cảm, rõ ràng là nam nhân nhưng da lại trắng mịn, trông rất đẹp.

Triệu Chân nhớ tới nhà mình cũng có một người như vậy nên nàng liếc mắt một cái rồi thôi, nhìn mặt hắn, nhưng gương mặt hắn ta bị mái tóc bù xù che đi khiến nàng không nhìn rõ. Nàng nghe thấy tiếng ho khan của hắn chậm lại, ngừng tay hỏi. Đã đỡ hơn chưa?

Người này lại ho khan vài tiếng, gật đầu, giơ tay vén mớ tóc rối trên mặt, ngẩng đầu nhìn nàng. Khuôn mặt sau lớp tóc rối kia lại càng khiến người ta ngạc nhiên hơn cả thân thể của hắn.

Ngay cả Triệu Chân - trong nhà có nam nhân đẹp tựa thiên tiên của ngẩn ngơ, cảm thấy người nay khá quen....

Bình luận

Truyện đang đọc