ĐẾ HẬU HỒI XUÂN


Mấy hôm sau, Phó Doãn Hành tới phủ thăm hỏi đúng như lời cậu đã hứa, đi theo sau còn có cả Trần Chiêu, trên mặt chàng đã đổi chiếc mặt nạ khác được làm bằng sắt đen, hoa văn trông có chút dữ tợn. Áo choàng màu trắng trên người giờ đã đổi thành màu đen, bên hông đeo bội kiếm, cả người đã không còn khí chất thanh tao nhưng lại khiến người ta cảm thấy sắc bén. Nếu không phải nhìn chiếc cằm hình vòng cung quen thuộc kia thì có lẽ Triệu Chân cũng không nhận ra chàng.
Triệu Chân tới cạnh Phó Doãn Hành, liếc nhìn Trần Chiêu rồi nhỏ giọng hỏi. "Sao ngươi lại để hắn theo bên cạnh ngươi?"
Phó Doãn Hành lặng lẽ nói. "À, dì nhỏ chắc là đang nhắc tới thuộc hạ của ta?"
Thuộc hạ? Mới mấy ngày không gặp, ấy thế mà bây giờ Trần Chiêu đã trở thành thuộc hạ của cháu ngoại rồi? Tài lừa người của chàng cũng phải khiến người ta không thể khinh thường.
Triệu Chân gật đầu. "Chẳng phải hắn là Trần Thanh Trần hay sao? Ngươi làm thế nào mà hắn lại nguyện ý trở thành thuộc hạ của ngươi?"
Phó Doãn Hành nghe vậy khẽ nhướng mày. Ban đầu cậu còn nửa tin nửa ngờ, bây giờ xem ra lời Trần Thanh Trần nói chính là sự thật, Trần Thanh Trần và dì nhỏ của cậu quả nhiên là quen biết nhau, Trần Chiêu bây giờ đã thay đổi cả khí chất lẫn vẻ ngoài, nếu không phải người quen làm sao vừa liếc mắt một cái đã nhận ra ngay?
"Hôm ấy khi dì nhỏ đi rồi, ta thấy hắn có vài phần bãn lĩnh, lại có lòng muốn đầu quân cho ta, ta thấy vậy nên cũng "thu vi kỷ dụng". Lẽ nào dì nhỏ cảm thấy hắn không đáng trọng dụng hay sao?"

(*) thu vi kỷ dụng: biến thành của mình.
Triệu Chân rất muốn bảo cháu ngoại đuổi chàng đi, nhưng nghĩ lại trước kia nàng từng hứa với Trần Chiêu sẽ không làm khó dễ chàng, lời định nói ra khỏi miệng rồi lại thôi, đành phải nói. "Hắn có bản lĩnh gì để ngươi trọng dụng hắn?" Nàng có chút ngạc nhiên, một Trần Chiêu luôn bất hòa với cháu ngoại bây giờ làm thế nào mà có thể nắm chặt nó trong tay? Lại còn có thể làm thuộc hạ của nó.
Phó Doãn Hành nghe vậy bật cười, úp úp mở mở. "Bản lĩnh rất lớn."
Không đúng là có bản lĩnh rất lớn hay sao? Quả thật là liệu sự như thần. Thật ra lần này Phó Doãn Hành tới phủ không những chuyện thăm hỏi Tề Quốc công, mà còn để bàn chuyện quân sự. Trần Chiêu nói. "Lần này Thẩm Kiệt hồi kinh chắc chắn sẽ thống lĩnh mười sáu vệ quân, hơn nữa còn muốn tổ chức và thành lập cho đương kim thánh thượng một quân đội vững mạnh, củng cố thế lực, chắc chắn hoàng thượng sẽ đồng ý, nhưng sẽ không để cho một mình Thẩm Kiệt phụ trách những vệ quân này mà còn để người của Bắc Nha thống lĩnh cùng hắn. Hơn nữa, trọng trách này sẽ rơi vào người của Phó Doãn Hành - vừa là thế tử Minh Hạ Hầu, lại vừa là cháu trai của đương kim hoàng thượng. Quả nhiên, hôm qua cậu liền nhận nhiệm vụ quan trọng này từ phụ thân, mấy hôm nữa sẽ đi đóng quân ở doanh trại ngoại thành để xây dựng và củng cố những vệ quân này. Thần long vệ phụ trách an nguy của hoàng thượng, không như các vệ quân khác, Thần Long Vệ chỉ tuyển những tướng sĩ văn võ song toàn, lại có dị năng. Một khi đã gia nhập Thần Long Vệ, tương lai sẽ trở thành lực lượng trung kiên của võ tưởng trong triều, thật sự là trọng trách nặng nề. Thế mà lại bị Trần Thanh Trần đoán ra được, đây còn không gọi là có bản lĩnh lớn sao?
Triệu Chân thấy cháu ngoại cứ mãi úp mở, nói xong đã bước vào trong sảnh bái kiến ông cố ngoại, nàng liền biết bên trong có bí mật mà nàng không biết được. Không biết thì không biết thôi! Hơn nữa bây giờ Trần Chiêu đã đi theo cháu ngoại, nếu cháu ngoại không tới đây, nàng và chàng cũng không gặp được nhau.
Triệu Chân nhìn Trần Chiêu rồi ngẩng cao đầu đi vào trong sảnh.
Sao Trần Chiêu lại không biết suy nghĩ trong lòng nàng cho được, chàng đứng ngoài cửa, khóe môi hơi cong lên. Lát nữa sắc mặt của Triệu Chân nhất định sẽ cực kỳ xinh đẹp cho mà xem.
Đương nhiên Phó Doãn Hành không biết Trần Chiêu có thể đoán trước được những chuyện này là do chàng hiểu quá rõ về thê nhi (vợ con) và Thẩm Kiệt. Với tính cách của Triệu Chân, sớm muộn gì cũng sẽ quay về quân đội, từ nhỏ nàng đã ngạo mạn, Thẩm Kiệt cũng sẽ không để nàng phải chịu uất ức, đương nhiên sẽ không để nàng làm một binh sĩ nho nhỏ không có tiếng tăm. Thẩm Kiệt sẽ vì nàng mà xây dựng một vệ binh cao hơn hẳn những vệ binh khác, còn nhi tử (con) của chàng vì giữ chân Thẩm Kiệt ở lại cho nên sẽ đồng ý, nhưng cũng không giao cường quân này cho một mình Thẩm Kiệt thống lĩnh, chắc chắn phải để Bắc Nha và Nam Nha kiềm hãm lẫn nhau. Minh Hạ Hầu thống lĩnh cấm quân ở Bắc Nha, bề bộn nhiều việc, sau cùng sẽ giao việc này cho Phó Doãn Hành giải quyết, mà cũng chỉ có Phó Doãn Hành là người hợp nhất. Chàng không giỏi võ nghệ, dựa vào bản lĩnh của chàng cũng không đặt được nửa bước chân vào trong quân, nếu đi theo cháu ngoại, chàng có thể đường đường chính chính đặt chân vào trong quân, dù là Thẩm Kiệt hay Triệu Chân cũng không làm gì được chàng. Chàng là thuộc hạ, "danh chính ngôn thuận" đi theo chủ tướng. 

Triệu Chân ngồi trong phòng nghe được tin tức này từ miệng của cháu trai quả nhiên sắc mặt rất đẹp, sắp biến thành đủ màu đủ sắc rồi. Sao nam nhân tên Trần Chiêu lại tính toán giỏi như vậy cơ chứ! Quanh đi quẩn lại một vòng lớn như vậy, thì ra là đang ở đây đợi nàng tới! Triệu Chân khó khăn lắm mới được quay về trong quân, chàng lại trở thành thuộc hạ đi theo Phó Doãn Hành vào trong quân, thân phận còn lớn hơn cả nàng! Về sau há chẳng phải là để cho chàng sắp xếp hay sao?
Tề Quốc công không biết suy nghĩ trong lòng con gái, cười ha hả, nói. "Doãn Hành tuổi còn nhỏ mà đã nhận trách nhiệm nặng nề này, ông cố ngoại cũng rất vui mừng, lát nữa Thẩm Kiệt trở về, có chuyện gì thì cứ bàn bạc với nó. Nếu như muộn thì cứ ở lại phủ của ông cố ngoại, cũng đã lâu ta chưa gặp con rồi."
Phó Doãn Hành nhìn Triệu Chân đang nhíu mày lại, miệng ngọt như mía lùi. "Con nhất định phải trò chuyện với Thẩm đại tướng quân lâu một chút mới có thể ở lại phủ của ông cố ngoại ăn uống miễn phí, đã lâu con không được ăn món giò thủy tinh trong phủ của người rồi, mấy hôm trước còn mơ thấy nữa đó. Rốt cuộc bây giờ cũng có cái cớ danh chính ngôn thuận tới đây rồi."
Tề Quốc công nghe vậy cười ha ha. "Con tới phủ của ông cố ngoại còn phải cần cớ làm gì, muốn tới thì cứ tới!" Dứt lời phân phó người hầu. "Người đâu, bảo nhà bếp tối nay làm thêm mấy mấy món nữa, nhất là món giò thủy tinh, nấu cả một nồi to để cháu ngoại ta ăn cho thỏa."
Thẩm Kiệt mới tới hiên đã nghe thấy giọng của nghĩa phụ (cha nuôi), hắn vừa vào phủ đã nghe người hầu bảo Minh Hạ Hầu thế tử tới đây, đương nhiên là muốn bàn bạc chuyện của Thần Long Vệ cùng hắn. Thực ra quyết định này của Hoàng thượng cũng không khiến hắn ngạc nhiên là bao, tương lai Thần Long Vệ sẽ phục vụ cho hoàng đế nên không thể thuộc về hắn hay Minh Hạ Hầu, chắn hẳn sau này còn có cả thái giám được cử tới để giám sát, chuyện này cũng không quan trọng cho lắm, chỉ cần có thể làm Triệu Chân vừa ý là được rồi.
Nghĩ tới Triệu Chân, ánh mắt của Thẩm Kiệt không khỏi trở nên dịu dàng, bước chân khẽ chậm lại, sửa sang y phục trên người mình. Hắn sớm đã nghe nói Triệu Chân vô cùng thích đứa cháu ngoại Minh Hạ Hầu thế tử này, bây giờ chắc chắn nàng cũng đang ngồi trong sảnh.
Hắn đi tới cửa, thấy có vài thị vệ đang đứng ở đó liền đoán chắc là người do Minh Hạ Hầu thế tử đưa tới đây, thấy có một người đeo mặt nạ cũng chỉ nhìn thêm một cái, không dò xét kỹ càng.
Nhưng Thẩm Minh Châu đi sau lưng Thẩm Kiệt lại cứ mãi nhìn chàng, cũng không dám chắc chắn, vội vàng đi vào trong.
Trần Chiêu dưới mặt nạ lạnh lùng nhìn, lần trước gặp, Thẩm Kiệt vẫn còn lôi thôi lếch thếch, ấy thế mà qua mấy ngày không gặp đã thay đổi như vậy rồi. Quả là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người bên ngoài cũng biết, chỉ có mình Triệu Chân đầu như khúc gỗ mới không nhận ra. Nhưng không sao, cho tới bây giờ chàng chưa bao giờ để Thẩm Kiệt vào mắt, huống chi Thẩm Kiệt cũng không bao giờ có thể chiếm được trái tim của Triệu Chân.

Bởi vì Thẩm Kiệt trở về nên người trong sảnh lại phải khách sáo chào hỏi một phen, nhắc tới chính sự, Thẩm Kiệt nghiêm túc nói. "Nếu nói chuyện của Thần Long Vệ, vậy mời Thế tử tới thư phòng cùng ta bàn bạc!" Chuyện trong triều vẫn phải cẩn thận một chút, dù hắn không giấu giếm Triệu Chân và Tề Quốc công thì cũng không thể bàn bạc công khai, tránh chuyện bị người có toan tính nói nhăng nói cuội với bên ngoài.
Phó Doãn Hành nghe vậy đứng dậy. "Phiền Thẩm đại tướng quân dẫn đường."
Thẩm Kiệt gật đầu nói. "Mời." Trầm tự một lát rồi lại nhìn Thẩm Minh Châu. "Minh Châu cũng đi cùng đi."
Thẩm Minh Châu nghe vậy vội vàng đứng dậy, nhìn Triệu Chân cũng đang trầm tư suy nghĩ một chút rồi đi cùng Thẩm Kiệt và Phó Doãn Hành.
Bọn họ vừa đi khỏi, Triệu Chân đứng lên nói. "Ông nội, ta còn có chuyện, ta về phòng trước."
Tề Quốc công đã lớn tuổi, bây giờ cũng cảm thấy mệt, phất tay nói. "Đi đi, ta cũng về nghỉ ngơi, người già rồi, ngồi một lát đã thấy mệt."
Triệu Chân dặn dò ông. "Rảnh rỗi thì nên luyện tập, càng nằm lại càng mệt thêm." Nói rồi ra khỏi sảnh, quả nhiên Trần Chiêu không đi cùng cháu ngoại, chàng đứng ở ngoài cửa, thấy nàng nhìn mình rồi lại về hậu viện.
Một lát sau, Trần Chiêu đi theo nàng, trước kia chàng thường về nhà thăm viếng mẫu thân cùng Triệu Chân, hiểu rõ địa hình trong Phủ Quốc công, chưa bao lâu đã tìm được Triệu Chân đang đứng chờ mình. Có lẽ làm Thái Thượng Hoàng Hậu đã lâu, bây giờ nàng cũng không còn bất mãn chuyện vẽ mi họa mục mặc váy, nàng mặc một bộ y phục sáng màu, im lặng đứng ở đó tựa như một tiểu thư khuê các bình thường.

Trần Chiêu bước tới bên nàng, hỏi. "Chân đã khỏi chưa?"
Triệu Chân quay lại trừng mắt nhìn chàng, giơ tay đẩy chàng lên cây cột trên hành lang, để chàng nằm gọn giữa hai cánh tay mình, dáng vô cùng lỗ mãng, có chỗ nào là còn thướt tha như vừa rồi. "Trần Chiêu, chàng thật sự không tầm thường, nói xem chàng thuyết phục Doãn Hành thế nào?"
Ôi, tức giận tới mức gọi thẳng tên của chàng rồi. Trần Chiêu thản nhiên nhướng mày hỏi. "Sao? Không giả vờ nữa sao?"
Triệu Chân cúi sát vào mặt chàng, trừng mắt nói. "Nói! Dây dưa với ta thú vị lắm sao? Ta thiếu nợ chàng sao?" Chuyện này đã chạm tới giới hạn của Triệu Chân, nàng không muốn khi mình vào quân đội lại còn phải gặp Trần Chiêu mỗi ngày, bị chàng đè đầu cưỡi cổ.
Bao nhiêu năm qua, Triệu Chân vẫn luôn phải nhìn khuôn mặt lạnh lẽo không có sức sống của chàng, bây giờ trẻ lại lại khôi phục sức sống như xưa, Trần Chiêu không nhịn được cười, rướn về phía trước hôn nàng một cái. "Thú vị lắm."
Lại bị chàng vô lễ một lần, Triệu Chân tức muốn xì khói, túm cổ áo chàng kéo chàng vào gian phòng gần đó. Vào tới phòng, nàng chưa nói hai lời đã đẩy chàng lên ván cửa, kéo mặt nạ của chàng rồi ném xuống đất.
Hai mắt Triệu Chân híp lại, ghé vào tai chàng thổi một hơi. "Muốn không?"
Đôi mắt ngập nước của Trần Chiêu nhìn nàng, giơ tay ôm eo Triệu Chân, sớm đã không còn dáng vẻ thanh thuần như tiên. "Muốn..."

Triệu Chân vốn chỉ cố ý trêu chàng, bây giờ nhìn dáng vẻ mê hoặc lòng người tới vậy nàng có phần động tình, nhưng tức giận còn nhiều hơn, nàng thật hoài nghi có phải bên trong chàng đã biến thành người khác hay không? Sao bây giờ lại vô liêm sỉ như vậy! Trần Chiêu đã từng vững như đá đi đâu mất rồi? Có phải là bị chàng ném xuống rãnh nước bẩn rồi hay không?
Triệu Chân rút đai lưng của mình ra, trói tay chàng một cách thuần thục, tiện đà đẩy chàng ngã xuống giường, còn nàng đứng bên cạnh nhìn chàng "quần áo không chỉnh tề", khinh bỉ hừ một tiếng. "Mơ tưởng!" 


Bình luận

Truyện đang đọc