ĐẾ HẬU HỒI XUÂN


Trong phòng thoáng chốc đã trở nên yên lặng, bấc đèn trên bàn đột nhiên nổ một cái, cạch một tiếng, tựa như dây cung trong đầu Trần Chiêu. Vẻ ung dung của Triệu Chân tựa như một thùng dầu đổ lên ngọt lửa trong lòng chàng, khiến nó bắt đầu cháy hừng hực.
Triệu Chân - đồ nữ nhân vô liêm sỉ này thật sự có thể khiến tim gan người khác đau nhói. Trong lòng nàng, trinh tiết không đáng một xu, nghĩa đệ mà nàng tự tay nuôi lớn bây giờ đã trở thành cầy sói nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ tới chuyện đề phòng. Chàng mắng Thẩm Kiệt mắng tới mức như vậy nhưng trong lòng chàng vẫn còn chưa chắc chắn, lỡ như chuyện giữa hai người thành thật, nói không chừng đồ nữ nhân đần độn tên Triệu Chân này sẽ đồng ý. Dù sao Thẩm Kiệt cũng là đệ đệ do một tay nàng nuôi lớn, nuôi tới mức thành lang sói nàng cũng đồng ý chịu trách nhiệm, xem như là dưỡng phu (nuôi chồng) từ nhỏ.
Càng nghĩ tới chuyện này chàng lại càng tức giận, khuôn mặt tựa thần tiên đã méo xẹo, quay người lại hôn nàng ngấu nghiến, dùng rất nhiều sức so với ngày bình thường.
Với tính cách của Triệu Chân, nàng đâu thể để mình bị đè, dù say rượu cũng biết giơ tay đẩy chàng, nhưng phát hiện mình đẩy mãi không được, cổ tay còn bị chàng nắm chặt, tựa như một con búp bê yếu ớt bị chàng mạnh mẽ đè xuống, để chàng thỏa chí làm bậy. Hẽ chàng đi tới đâu, lửa lại lan tới đó, ngọn lửa chợt bùng lên nóng hừng hực, thiêu đốt tâm trí hỗn loạn của nàng.
Triệu Chân vẫn luôn giữ quyền chủ đạo trong chuyện này nay là lần đầu tiên bị người ta khống chế như vậy, cả người nàng như rơi vào vũng bùn không thể phản kháng, để mặc người ta làm xằng làm bậy trên cơ thể mình. Nàng không biết bước tiếp theo chàng sẽ làm gì, sẽ làm mưa làm gió ở nơi đâu, nhưng càng muốn dừng lại càng không được, trong lòng như có loài dã thủ đang vùng vẫy, khát vọng phá tan lồng giam tận hưởng vui sướng, mong mỏi hơn tất cả mọi lần...
Mắt nàng như thiêu như đốt, mong đợi nhìn chàng, lần đầu tiên đợi chờ nam nhân trước mặt đây đánh chiếm nàng, để nàng quăng mũ cởi giáp đầu hàng....
Trần Chiêu lần đầu tiên đoạt được quyền chủ động trong lòng chàng cũng vui sướng, rốt cục chàng cũng đè được nữ nhân này dưới thân, niềm sung sướng và khao khát của nàng đều bị chàng nắm giữ trong lòng bàn tay, cảm giác làm bá vương khiến chàng hưng phấn tới mức run rẩy. Cuối cũng cũng có ngày tới lượt chàng cho nàng cảm giác muốn mà không thể vùng lên rồi...
Trần Chiêu giống như tướng quân lòng đầy chí lớn, rút "đao" hào hùng nói. "Ta muốn tấn công!"
Triệu Chân có chút khuất nhục nhưng trong lòng lại ngứa ngáy, mấp máy môi không nói chuyện.

Trần Chiêu không thể nhịn được nữa, giơ bảo đao dẫn quân phá thành, chàng ôm trong lòng tâm chí mạnh mẽ rằng nhất định phải chiến đầu ba trăm hiệp với nàng, khiến nàng không còn sức chống trả!
Lý tưởng đầy ắp nhưng thực tế lại mỏng manh, có lẽ do thanh đao này đã mấy năm chưa mở nên bị gỉ sét, lý tưởng hào hùng của chàng vọt vào trong, thế nhưng chưa kịp anh dũng huênh hoang mấy lần, các tướng sĩ của chàng đã không để ý tới tới nguyện vọng của chủ tướng, rối rít buông ráp đầu hàng, chốc lát đã biến thành phản quân, chỉ đề lại một mình chủ tướng chàng ở đó, vô cùng khó xử.
Triệu Chân đã nhận ra, trừng mắt lớn mắt nhỏ với chàng một lát, sau đó bật ra tiếng cười nhạo chói tai. "Hahaha, cười chết ta rồi!" 
Trần Chiêu cực kỳ mất mặt, cơ hội để trở mình tốt như vậy lại bị chàng lãng phí một cách vô ích, ôi đồ "con cái" không biết chí tiến thủ này của chàng!
Triệu Chân cười không thở nổi, lau nước mắt nói. "Hôm động phòng ta đã nói "Bà đây nhìn lầm rồi, tìm một người trông được mà lại không dùng được rồi", không ngờ đã qua nhiều năm như vậy mà chàng vẫn không thay đổi, hahaha, sao mà chịu nổi được."
Trần Chiêu không cam lòng, cắn răng nói. "Tái chiến!"
Triệu Chân bây giờ lên không nổi xuống không xong, nhướng mày nói. "Có giỏi thì tới đây!"
Trần Chiêu làm thêm một trận, nhưng càng sốt ruột lại càng không được, hồi lâu vẫn không lại sức.
Không biết có phải vì tiếng cười của Triệu Chân làm kinh động tới những người bên ngoài hay không mà có hộ vệ tới gõ cửa. "Tiểu thư, đã xảy ra chuyện gì?"
Triệu Chân nhìn Trần Chiêu, đẩy chàng ra, ngồi dậy. "Không sao, ta nằm mơ, các ngươi lui ra đi!"
Đã kinh động đến hộ vệ ở ngoài cửa, đương nhiên là không thể tiếp tục làm, Trần Chiêu chỉ có thể sửa soạn một chút rồi rời đi, nếu muốn xoay chuyển thế cục thì cũng phải đợi lần sau.

Chàng mặc quần áo tử tế rồi bước xuống giường, quay đầu nhìn Triệu Chân vẫn còn đang cười nhạo mình, không phục nói. "Nàng còn nhớ điều thứ nhất trong quân quy không? Lần này là ta, lần sau không biết là ai."
Uống rượu nhỡ việc vẫn luôn là điều thứ nhất trong quân quy, rõ ràng là chàng có dụng ý, Triệu Chân nhíu mày. "Chàng có ý gì?"
Trần Chiêu ăn mặc chỉnh tề, khôi phục lại dáng vẻ rời xa trần thế, lạnh lùng nói. "Vừa rồi nàng cũng thấy, nàng uống rượu say thì trở nên vô dụng, sau này cẩn thận một chút, kẻo có chuyện xảy ra lại hối hận không kịp." Nói xong liền đi.
Triệu Chân nhíu mày, xoa xoa cái trán đau nhức, sau khi nàng uống say thì chẳng còn nhớ gì, chốc là Thẩm Kiệt, chốc nữa lại là Trần Chiêu, đương nhiên không nghĩ ra tại sao mình lại có thể quay về phòng, loại chuyện này về sau thật sự không nên....
Sáng hôm sau khi Triệu Chân tỉnh lại, đầu nàng vẫn còn đau, cảm thấy phía dưới khó chịu mới nhớ tới chuyện xảy ra đêm qua: Mẹ kiếp, cuối cùng vẫn ngủ với chàng.
Triệu Chân sai người hầu đi lấy nước nóng, tắm xong chàng mới cảm thấy thoải mái hơn một chút, bên phía Tề Quốc công đã gọi nàng tới dùng bữa sáng, cháu ngoại vẫn còn ở đây, Triệu Chân không muốn gặp Trần Chiêu nên mượn cơ thân thể khó chịu không tới, rồi tới viện của Tôn ma ma dùng bữa sáng.
Sau khi dùng bữa sáng xong, Triệu Chân nhìn Tôn ma ma, có chút do dự nhưng cuối cùng vẫn nghiến răng cho người hầu lui xuống, nói với Tôn ma ma. "Ma ma, giúp ta sắc một bát thuốc tránh thai, cẩn thận một chút, đừng để người khác biết được."
Tôn ma ma nghe xong hoảng sợ không thôi. "Tiểu thư...ngày thành sự với ai? Không phải là Trầm đại tướng quân chứ?" Hôm qua bà nghe nói Triệu Chân uống rượu cùng Trầm đại tướng quân, bà vốn định đưa canh giải rượu tới, nhưng Trầm đại tướng quân lại cản bà, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện rồi?
Triệu Chân vội vàng xua tay. "Đừng nói nhảm, ta xem đứa bé kia là đệ đệ, sao lại làm càn với nó được. Là Trần Chiêu, chàng ấy đi theo Doãn Hành vào phủ, tối qua lén lút tới tìm ta, ta lại uống rượu say, không nhịn được một người giống như chàng..."
Tôn ma ma là người theo tư tưởng thủy chung, nghe nàng nói là Thái Thượng Hoàng bà liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn cảm thấy không ổn, nói. "Tiểu thư muốn bắt đầu lại với Thái Thượng Hoàng sao? Dù hai người đã là phu thê nhưng bây giờ ngài là tiểu thư chưa xuất giá, chuyện này vẫn nên đợi sau khi thành hôn rồi hẵng làm..."
Triệu Chân hừ một tiếng. "Ai làm lại cùng hắn chứ, ta và hắn đã hết rồi, cùng lắm là ban đêm làm chuyện phu thê mấy lần, ban ngày xem như không quen biết nhau, ta gả cho ai cũng sẽ không gả lại cho chàng!"
Tôn ma ma cảm thấy thật vô lý. "Tiểu thư, chuyện này không được. Nếu ngài đã hạ quyết tâm không qua lại với Thái Thượng Hoàng thì không thể làm loại chuyện như vậy được. Dù tương lai ngài có gả cho một nam nhân ở rể, vậy người đó cũng là nam nhân. Không thể làm liều như ngài, dây dưa không rõ ràng với một nam nhân, bị người ta biết được sẽ tổn hại đến danh dự!"

Triệu Chân an ủi Tôn ma ma, nói. "Ma ma, ma ma không cần lo lắng giúp con, con cũng không muốn lập gia đình. Đồng ý tìm một nam nhân ở rể cũng là để dỗ phụ thân ta mà thôi, ta đã sống hơn nửa đời người, nam nhân cũng không còn quan trọng với ta như vậy nữa. Nếu là chuyện nối dõi tông đường, vậy tới khi đó tìm một nam nhân tốt để lưu lại ngọn nguồn là được, cần gì phải thành thân, phiền chết!"
Tôn ma ma nghe xong liên tục lắc đầu. "Tiểu thư, chưa lập gia đình mà sinh con nói ra quả thật khó nghe, ngài phải nghĩ lại a!"
Triệu Chân xua tay. "Được rồi, chuyện này không phải là nỗi lo trước mắt của ta, sau này rồi bàn tiếp, trước tiên ma ma cứ sắc một bát thuốc tránh thai giúp ta! Để càng lâu càng không được, nếu như mang thai sẽ phiền phức to."
Tôn ma ma biết bây giờ nói gì nàng cũng không nghe, thở dài đứng dậy đi sắc thuốc.
Dưới trướng Thẩm Kiệt không thiếu người tài, nhanh chóng đã thu xếp xong ứng cử viên cho Thần Long Vệ, trong thời gian được nghỉ ngơi thì ở lại Phủ Quốc công cùng Tề Quốc công xem Triệu Chân và Thẩm Minh Châu luyện tập.
Từ hôm đó về sau, Thẩm Kiệt vẫn luôn hổ then với trưởng tỷ, không dám nhìn vào mắt của nàng tận mấy ngày liền, bây giờ chỉ dám...đứng từ xa nhìn nàng. Hôm đó là uống rượu làm càn, sau này phải tiến từng bước từng bước, không thể gây tổn hại tới tình nghĩ tỷ đệ giữa hai người. 
Tề Quốc công nhìn nữ nhi đầy sức sống đứng trên thao trường, vừa vui mừng lại phiền muộn, con cháu Triệu gia dù nam hay nữ cũng vẫn luôn ôm hoài bão sống trên chiến trường, không tử trận thì là chết vì bệnh, chỉ có vài người có thể chết già. Ông vẫn luôn nghĩ rằng con gái thành hoàng hậu...ít nhất có thể chết già, nhưng không ngờ bây giờ quay về thời trẻ, nó lại muốn đầu quân, tuy nói bây giờ thiên hạ thái bình, nhưng ai biết được sau này sẽ ra sao? Với tính cách nữ nhi của ông, nếu chiến tranh xảy ra, nó nhất định sẽ đi đầu, hơn nữa bây giờ người ngồi trên ngai vàng là con trai nó, vì con trai nó lại càng cố gắng hơn.
Tề Quốc công thở dài, nói. "Tử Trừng, con nói xem có phải ta lớn tuổi nên bắt đầu sợ chết hay không. So với chuyện để Chân Nhi tòng quân, ta lại muốn nó ở trong phủ sống những ngày tháng yên ổn."
Thẩm Kiệt an ủi ông. "Làm sao có thể? Người làm phụ mẫu ai lại không muốn nữ nhi nhà mình sống yên ổn, thực ra con cũng muốn trưởng tỷ có thể ở lại trong phủ làm một cô nương an phận thủ thường, hưởng những ngày tháng ăn no mặc ấm, không cần vất vả như vậy."
Tề Quốc công lại thở dài một tiếng. "Trưởng tỷ của ngươi không có số mệnh đó. Tôn ma ma đã nói với ta rồi, nó không muốn lập ra đình, sợ là bị Thái Thượng Hoàng làm cho đau lòng nên mới trở nên như vậy. Nhưng ta không thể nhìn nó sống cô độc cả quãng đời còn lại được. Già mà không có bạn, cảm giác đau khổ này ta đã nếm trải qua nên không muốn nó trải qua nữa." Dứt lời lại dò xét Thẩm Kiệt. "Ta cảm thấy Chân Nhi thật sự thích đứa nhỏ Minh Châu này, kiên trì dạy dỗ nó như vậy."
Thẩm Kiệt nghe vậy lập tức hiểu ý của Tề Quốc công, vội vàng từ chối. "Trưởng tỷ xem Minh Châu như cháu ruột, đương nhiên là yêu thương nó rồi, con hiểu tỷ ấy."

Tề Quốc công nghe vậy chán nản nói. "Cũng có thể không phải. Minh Châu là cháu trai, nhưng có đôi khi trong mắt của nàng, vãn bối không phải đều là cháu trai thì sao? Tìm một người có thể xứng đôi với nó quá khó khăn, nhỏ tuổi nó coi thường, lớn tuổi không phải là người góa vợ thì lại là người không có tiền đồ, sao có thể để Chân Nhi gả cho loại nam nhân này được?"
Thẩm Kiệt mấp máy môi, rất muốn nói với Tề Quốc công hắn là người thích hợp nhất, nhưng bây giờ không thể nói những lời như vậy. Hiện tại trưởng tỷ không có ý với hắn, dù Tề Quốc công có thêm lời cũng chỉ khiến trưởng tỷ gai mắt mà thôi.
Tề Quốc công thấy hắn không đáp lời, ông tự nhủ. "Bây giờ không muốn, nhưng rồi sẽ có ngày duyên tới."
Thẩm Kiệt phụ họa. "Sẽ có."
Tề Quốc công ngoài miệng nói không muốn nhưng trong lòng ông không suy nghĩ như thế. Ông sợ ngày nào đó nữ nhi lại muốn ra chiến trường, lại không để lại một đứa con nào, còn ông sợ mình kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh. Bây giờ thiên hạ thái bình, để nữ nhi lưu lại một đứa con cho Triệu gia cũng là chuyện tốt, lo trước tính sau a.
Triệu Chân vừa ngồi xuống đã nhận ra thức ăn hôm nay khác mọi ngày, ngay cả bày biện hay là đồ ăn kèm cũng khác mọi ngày. Bình thường nàng không quan trọng việc ăn uống, không cảm thấy món nào ngon món nào dở, nhưng hôm nay lại cảm thấy rất ngon miệng.
Tề Quốc công thấy nàng vừa ăn vừa gật đầu, cười tủm tỉm nói. "Cẩn Nhi, đồ ăn hôm nay ngon phải không?"
Triệu Chân gật đầu. "Đúng vậy, trong phủ đổi đầu bếp mới sao?"
Tề Quốc công nở nụ cười thần bí. "Cũng không phải, ông nội là đau lòng vì con, nhìn con gầy gò như vậy trong lòng ông cũng lo lắng." Dứt lời lại gọi quản gia tới. "Đi, đi gọi người tới đây."
Quản gia nhận lệnh lập tức đi ra ngoài.
Triệu Chân nhìn phụ thân bằng ánh mắt kỳ lạ, sao vậy? Vì đầu bếp làm tốt nên gọi người tới đây để nàng thưởng hay sao?
Quản gia nhanh chóng dẫn một nam nhân cao gầy vào trong phòng, nam nhân cung kính hành lễ một cái, cũng không rụt rè như những người hầu bình thường, ngẩng đầu cho mọi người nhìn, cũng là một người tuấn tú, trông có vẻ mới hai mươi.

Tề Quốc công mỉm cười nói với Triệu Chân. "Cẩn Nhi, con nhìn hắn đi, có quen không?"
Triệu Chân mới đầu không để ý, bây giờ ngước mắt nhìn. Nam nhân nở nụ cười dịu dàng với nàng, nàng thật sự cảm thấy có chút quen mắt nhưng lại không nghĩ ra là ai.


Bình luận

Truyện đang đọc