ĐẾ HẬU HỒI XUÂN

Trên đường trở về Phủ Quốc công, Triệu Chân tình cờ gặp con gái mới từ trong cung về, bên ngoài nhiều người khó nói rõ, Trần Du chỉ nói với nàng Trần Kình vẫn khỏe, chỉ là hôm qua phê tấu chương quá muộn nên không dậy lâm triều được.

Lý do này vô lý tới mức ngay cả Triệu Chân cũng không tin nổi, nghe xong liền nóng lòng muốn tiến cung sớm để xem rốt cuộc con trai nàng đang làm gì.

Tạm biệt con gái, Triệu Chân về Phủ Quốc công, vừa vào cửa không lâu Thẩm Kiệt liền tới, có vẻ là tới đưa cho nàng bản vẽ của châm chữ thập.

Triệu Chân cầm lấy cuộn tranh rồi mở ra, bức tranh này được vẽ rất tinh xảo, có tất cả các góc độ của châm chữ thập, nếu như người biết vật này thì liếc mắt một cái đã nhận ra được ngay.

Thẩm Kiệt thấy nàng chăm chú xem, có hơi do dự mở miệng, biết mình không nên hỏi nhưng vẫn không nhịn được, cẩn thận hỏi nàng. Tử Trừng biết mình không nên nhiều chuyện nhưng vẫn muốn hỏi trưởng tỷ, tỷ cần bản vẽ của châm chữ thập này làm gì?

Triệu Chân nghe vậy ngước mắt nhìn hắn, thuận tay để bản vẽ trên bàn, trả lời. Cũng không có tác dụng gì nhiều, đệ cũng biết rồi đấy, sau khi ta trở về từ huyện Liêu vẫn luôn muốn làm một cửa hàng bính khí, cũng đã mua xong thôn trang ở kinh rồi, bây giờ cũng đã chỉnh đốn sắp xong rồi, chỉ là chưa mời được người thợ nào tài ba tới khai trương, ta thấy châm chữ thập này được chế tạo tinh xảo, để xem có ai bắt chước được không, dù không thể chế tạo ra được cơ quan của châm thập tự này nhưng nếu có thể làm ra nó thì chắc chắn phải là người có năng lực.

Thẩm Kiệt nghe vậy hiểu rõ gật đầu, vẻ mặt thoải mái hơn chút, cười nói. Nếu đúng là vậy thì sau khi Tử Trừng tìm được cơ quan này sẽ trình cho trưởng tỷ xem trước tiên.

Triệu Chân lắc đầu. Chính sự quan trọng hơn, đệ cứ lo chính sự trước đi! Dứt lời, nàng đứng dậy, hơi mệt mỏi nên nói đối phó. Ta đi cả đoạn đường nên đổ chút mồ hôi, ta đi tắm đây, hôm nay đệ cũng vất vả rồi, đi nghỉ ngơi sớm đi.

Thẩm Kiệt đứng dậy cùng nàng, nở nụ cười. Có trưởng tỷ đi cùng thì làm gì gọi là khổ cực, sáng mai trưởng tỷ còn phải về Thần Long Vệ, Tử Trừng không quấy rầy trưởng tỷ nữa. Nói rồi, Thẩm Kiệt đi ra ngoài, đi được vài bước như nhớ ra gì đó, quay người lại vui vẻ nói với Triệu Chân. À trưởng tỷ, ta mới tìm thấy một con mèo, có lẽ lần sau tỷ từ Thần Long Vệ về sẽ thấy nó, có người nói nó còn thông minh hơn con mèo trước đó.

Triệu Chân hơi sửng sốt, nghĩ tới con mèo mà Thẩm Kiệt tìm cho nàng lại bị nàng tặng cho con gái, nàng vẫn còn hơi tiếc, cười với Thẩm Kiệt. Thật không? Vậy thì tốt quá, thật ra ta rất thích con mèo lần trước, chắc đệ phải mất nhiều công sức lắm mới tìm được con mèo đó, vất vả cho đệ rồi.

Thẩm Kiệt bắt gặp nụ cười của nàng, trong lòng ấm áp hẳn lên, lắc đầu nói. Sao lại bảo là vất vả, đây là chuyện mà đệ nguyện ý làm, chỉ cần trưởng tỷ vui vẻ thì chuyện gì cũng không còn quan trọng.

Ánh mắt Triệu Chân trở nên dịu dàng, bước tới trước mặt hắn. Tử Trừng, lúc nào ta cũng xem đệ như em trai ruột của ta, trưởng tỷ hy vọng đệ có thể hạnh phúc, đệ hiểu không?

Em trai ruột? Đúng thế...

Thẩm Kiệt nén chua xót trong lòng, cười nói. Đương nhiên là đệ hiểu rồi, đệ về trước đây, trưởng tỷ nghỉ ngơi sớm đi.

Triệu Chân gật đầu, tiễn hắn ra ngoài viện, đợi khi hắn đi mới quay lại viện, phân phó nha hoàn bên cạnh. Gọi Thiệu Hân Nghi tới đây.

Thiệu Hân Nghi là nữ đệ tử của Thiệu Thành Bằng mà trước kia Trần Chiêu nói sẽ đưa tới cho nàng, Thiệu Hân Nghi này thật sự là một người tài, biết văn biết võ, y thuật và kỹ thuật nấu nướng đều rất xuất sắc, nhưng lại phải ở chỗ nàng chạy vặt khiến nàng cảm thấy phí của trời.

Thiệu Hân Nghi rất nhanh đã tới đây, trong tay còn bưng theo một đ ĩa điểm tâm, nàng ta đặt điểm tâm lên bàn trước, sau đó ôm quyền nói. Thuộc hạ bái kiến tiểu thư.

Thiệu Hân Nghi là một nữ tử mặt mày sáng sủa, trên người còn mang theo khí chất giang hồ, không uốn éo kiểu cách như nữ tử nhưng nàng lại rất thích. Ngươi lại đây, nhìn cái này xem có nhận ra không.

Thiệu Hân Nghi nghe vậy sải bước tới bên cạnh nàng, Triệu Chân đưa cuộn tranh trên bàn cho nàng ta xem. Thiệu Hân Nghi nhìn thoáng qua rồi nói. Biết, đây là vật do gia sư sáng chế ra, tên gọi là Tước Phong Thập Tự Châm, chế tạo rất phức tạp, châm này cơ quan ám khí chỉ tạo ra năm cơ quan, mỗi cơ quan có sáu cây châm. Nói rồi cũng không nhiều chuyện hỏi tại sao Triệu Chân lại có thứ này, trước khi nàng ta tới đây, công tử Trần Thanh Trần đã nhắc nhở, nàng ta phải trung thành với tiểu thư, biết thì thưa thì thốt, hỏi gì thì đáp, không hỏi quá nhiều.

Triệu Chân nghe vậy trong lòng chợt dâng lên cảm giác nặng nề, nói. Năm cơ quan này do ai sở hữu?

Thiệu Hân Nghi thành thật nói. Sư phụ có một cái, đại sư huynh một cái, Thanh Trần công tử có một cái, các trưởng lão tả hữu mỗi người có một cái.

Triệu Chân siết chặt năm ngón tay, một lúc sau mới buông ra, đứng dậy bước nhanh vào thư phòng, vội vã viết một mẩu giấy rồi đưa cho Thiệu Hân Nghi. Đưa tờ giấy này cho Thanh Trần công tử, sau khi chàng ấy đọc xong sẽ nói cho ngươi biết nên làm thế nào, làm xong chuyện thì hẵng quay về đây, phải giữ bí mật, có cần ta dạy ngươi không?

Thiệu Hân Nghi bỏ giấy vào trong người, ôm quyền nói. Thuộc hạ tuyệt không phụ sứ mệnh! Dứt lời, nàng ta nhanh chóng đi làm việc.

Đời này Triệu Chân không làm nhiều việc nhưng trên tay nàng dính nhiều máu nhất, đương nhiên nàng biết vết thương đó xảy ra trước khi chết hay cố ý làm sau khi chết, nàng cầm lấy cuộn tranh trên bàn, đôi mắt sâu hun hút, nàng chỉ hy vọng chuyện này không như mình nghĩ.

Từ khi Phó Ngưng Huyên biết Triệu Chân là bà ngoại của mình, nàng ta vô cùng niềm nở, sáng sớm đã tới Phủ Tề Quốc công đợi Triệu Chân cùng tới Thần Long Vệ.

Phó Ngưng Huyên thấy bà ngoại tới, ôm một cái rồi nhét một lá thư gấp vào tay Triệu Chân, Triệu Chân mở ra xem: Mẹ kiếp, sao nhiều chữ vậy.

Bây giờ không có thời gian chậm rãi đọc, Triệu Chân nhét vào trong tay áo trước, phóng người lên người. Đi thôi. Nói rồi tự mình đi trước.

Phó Ngưng Huyên vội vàng lên ngựa đuổi kịp nàng. Dì nhỏ! Dì nhỏ! Còn nữa!

Triệu Chân nghe vậy giảm tốc độ chờ nàng ta. Còn gì?

Phó Ngưng Huyên ném một cái túi da hươu cho nàng. Thịt khô.

Triệu Chân cầm lấy rồi mở ra xem, mùi thịt thơm phức bay ra, nàng cầm một miếng bỏ vào miệng nhau, có mùi thịt bò, vị rất đậm, nàng dùng mắt hỏi: Ông ngoại của con làm?

Phó Ngưng Huyên gật đầu, tủi thân nói. Làm mấy ngày rồi, chọn hết mấy miếng tốt đưa cho người, con và ca ca không ăn thịt bị cháy thì cũng ăn thịt bị cứng, thật bất công!

Triệu Chân nghe xong liền bật cười, lấy vài miếng trong túi rồi ném cái túi cho cháu gái. Con ăn đi, đừng nói cho ông ngoại là được, đồ ăn này là trước đây ta dùng để lót dạ khi hành quân trong chiến tranh mà không có cơm ăn, cũng có con và ca ca con xem nó là đồ ăn vặt thôi, bây giờ có thể ăn thịt tươi rồi ai còn ăn thịt khô.

Phó Ngưng Huyên rất vui khi nhận được thịt khô, thật ra trên đường tới đây nàng đã ăn vụng vài miếng rồi, còn đang do dự xem có nên giao đàng hoàng hay không, cuối cùng sợ ông ngoại hỏi bà ngoại nên mới thành thật đưa cho bà ngoại, bây giờ bà ngoại đưa cho nàng ăn, đương nhiên nàng ta mừng khôn kể xiết. Cảm ơn dì nhỏ! Thịt này ngon làm sao! Còn hơi dai dai.

Triệu Chân từ chối cho ý kiến, dặn dò nàng. Ăn ít thôi, không tốt cho tiêu hóa đâu, nếu ăn nhiều sẽ cảm thấy khó chịu.

Phó Ngưng Huyên gật đầu rồi bỏ hai miếng vào trong miệng.

Triệu Chân và Phó Ngưng Huyên vừa nói chuyện vừa đi vào quân trướng, Lan Hoa đã tới đây từ sớm, đang thu dọn đồ đạc trong tủ của nàng, có hai túi quần áo gói kỹ được đặt trên giường của nàng ấy, dường như đang đóng gói hành lý.

Lan Hoa nghe thấy giọng nói của hai người, giơ tay lên lau mặt, xoay người lại lớn giọng cười nói như thường. Hai người tới rồi! Chỉ là trong giọng nói rõ ràng có dấu hiệu đã khóc, khóe mắt ướt đẫm còn chưa được lau sạch.

Phó Ngưng Huyên buông cánh tay bà ngoại ra, chạy tới nhìn hành lý của nàng, mở to mắt ngạc nhiên nói. Lan Hoa, người dọn hành lý làm gì?

Lan Hoa giật giật khóe miệng, tiếp tục cười. Nói với hai người một câu, ta phải đi rồi, đi về nhà, hai người ở trong doanh trại cho tốt nhé! Có cơ hội ta sẽ tới thăm hai người!

Phó Ngưng Huyên trợn tròn mắt, nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, vừa nghe nói Lan Hoa đi, nàng lập tức nắm lấy cánh tay nàng, hỏi. Ngươi phải đi? Tại sao lại đi? Ở Thần Long Vệ không tốt sao? Chẳng phải ngươi nói ở Thần Long Vệ tốt lắm hay sao! Tuy sau khi ở chung không lâu, Phó Ngưng Huyên còn bắt nạt Lan Hoa, nhưng trong lòng nàng ta vẫn thích Lan Hoa, nghe nói Lan Hoa sắp đi cũng không chấp nhận được.

Lan Hoa không cười nổi nữa, xoa mặt mình, bất đắc dĩ nói. Cha ta đã định mối hôn sự cho ta, ta phải về nhà lập gia đình rồi.

Lan Hoa đính hôn? Phó Ngưng Huyên đột nhiên nhớ Lan Hoa từng nói nàng tới Thần Long Vệ là để xem nam nhân, bây giờ có nam nhân rồi đương nhiên là phải gả.

Phó Ngưng Huyên mất hứng bĩu môi. Hừ, có nam nhân liền không cần tỷ muội nữa, sau này ta không thích ngươi nữa đâu!

Lan Hoa nghe quận chúa xem mình như tỷ muội, còn nói thích nàng, viền mặt nàng đột nhiên nóng lên, đưa tay lên dụi mắt nói. Quận chúa....thật ra ta cũng không muốn rời xa hai người...

Phó Ngưng Huyên nghe xong, nói. Không muốn thì đừng đi! Gả cho ai? Có bổn quận chúa ở đây, sau này sẽ tìm cho ngươi một nam nhân tốt, còn tốt hơn người mà ngươi sắp lấy.

Triệu Chân biết tại sao Lan Hoa lại đột nhiên rời khỏi Thần Long Vệ để lập gia đình, nàng bước tới kéo cháu gái ra, hỏi Lan Hoa. Là ngươi bằng lòng sao?

Lan Hoa không nói có hay không, chỉ nói. Mối hôn sự mà cha ta tìm cho ta cũng rất tốt, nam nhân kia trong nhà có vài mẫu đất, con trai lớn đã kết hôn dọn ra ngoài ở riêng, con gái cũng đã gả đi rồi, ta đã gặp nam nhân đó, người ấy vẫn còn khỏe mạnh, ta tới đó sống qua ngày với hắn là được. Nàng đã không còn trong sạch nữa, có thể kết hôn với một gia đình tử tế là tốt lắm rồi, đây là hôn sự mà cha phải vứt rất nhiều mặt mũi mới tìm được cho nàng, vậy nên nàng bằng lòng.

Triệu Chân vừa nghe đã biết Lan Hoa không nguyện ý, một người đàn ông có con trai đã kết hôn thì phải lớn hơn Lan Hoa bao nhiêu tuổi? Nếu nàng không mất đi sự trong trắng của mình thì sao có thể vướng vào một mối hôn sự như vậy.

Phó Ngưng Huyên nghe vậy xen tới, câu nào nàng nói ra cũng nghe như không hiểu sự đời, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Lan Hoa! Ngươi điên rồi! Nam nhân có con trai lập gia đình rồi mà ngươi còn muốn gả! Ngươi muốn làm mẹ nhỏ của người ta sao? Rốt cuộc nam nhân kia tốt thế nào mà ngươi phải gả cho hắn?

Lan Hoa còn chưa kịp nói gì, Triệu Chân đã nắm cổ cháu gái ném nó sang một bên. Con đứng sang một bên đi! Sau đó nhìn Lan Hoa. Lan Hoa, ngươi đang trách ta sao?

Lan Hoa vội vàng xua tay. Sao lại thế được! Chuyện này nào liên quan gì tới người!

Triệu Chân cau mày nói. Sao lại không liên quan tới ta? Bởi vì ta mà ngươi mới gặp phải chuyện này, ta sẽ không để ngươi miễn cưỡng gả cho một nam nhân như vậy đâu! Nàng vươn tay kéo Lan Hoa ngồi xuống giường, nghiêm túc nói. Lan Hoa, nữ nhân lập gia đình giống như được đầu thai lần hai, đầu thai không tốt thì cả đời bị hủy hoại! Ý của ta không phải nói nữ nhân gả cho một gia đình tốt mới không bị hủy, mà là phải gả cho người mình muốn gả thì cả quãng đời còn lại mới không trải qua đau đớn và vất vả. Thân làm nữ tử, kết hôn không phải là lối thoát duy nhất, ngoại trừ lập ra đình, ngươi cũng có thể làm việc, sống một cuộc sống thú vị, trong tương lai sẽ không thiếu nam nhân tốt muốn cưới ngươi đâu!

Lan Hoa nghe vậy rũ mắt, chuyện này chỉ đúng với người như Triệu Cẩn và Quận chúa mà thôi, địa vị các nàng cao thượng, lại xinh đẹp, đương nhiên có rất nhiều nam nhân sẵn lòng. Nhưng nàng ta thì sao, gia thế bình thường, ngoại hình thô kệch, còn không dịu dàng như những nữ tử bình thường, bây giờ lại mất đi sự trong trắng, có thể gả đi là đã tốt lắm rồi. Hơn nữa, nàng không kết hôn thì còn làm gì được nữa? Nàng chỉ có một cơ thể tràn đầy sức mạnh, ngoài ra cũng chẳng còn gì.

Triệu Chân thấy nàng ủ rũ, trong lòng càng thấy có lỗi hơn, ngồi bên cạnh nàng tiếp tục khuyên nhủ. Lan Hoa, đừng nản lòng, kết quả thế nào thì phải thử một chút mới biết được, còn tốt hơn ngươi bây giờ lập gia đình mà lòng mang đầy tiếc nuối. Nàng vỗ lên mu bàn tay Lan Hoa. Ta có môt cửa hàng vũ khí sắp khai trương, đang thiếu người, nếu ngươi đồng ý thì có thể tới đó làm việc, học thêm kỹ năng từ quản sự, học tốt thì sau này quản lý cửa hàng giúp ta, cũng xem như không lo chuyện áo cơm, ngươi đồng ý không?

Thật ra Lan Hoa thật sự không muốn gả cho người kia, nàng nghe Triệu Chân nói như vậy, trong mắt lóe lên chút ánh sáng, ngẩng đầu do dự nói. Ta có làm được không?

Triệu Chân vội vàng gật đầu. Không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền. Chỉ cần ngươi chịu khó, ta tin tưởng ngươi nhất định sẽ làm được. Nàng nắm chặt tay Lan Hoa. Lan Hoa, xem như ta xin ngươi đi, người đồng ý đi! Nếu ngươi cứ gả đi như vậy thì ta sẽ cảm thấy có lỗi cả đời.

Lan Hoa có chút dao động. Nhưng cha ta...

Triệu Chân lập tức nói. Ta sẽ tới khuyên cha ngươi! Nếu tương lai ngươi không tìm được nam nhân vừa ý, ta sẽ lo chuyện chung thân cho ngươi, tìm cho ngươi một gia đình tốt, tặng của hồi môn cho ngươi!

Lan Hoa vội xua tay. Cẩn Nhi, thật ra người không cần làm vậy đâu, ta thật sự không trách người, là do ta không cẩn thận...

Triệu Chân ngắt lời nàng. Nếu ngươi không muốn ta giúp ngươi như vậy, ngươi có thể học chút kỹ năng, dùng kỹ năng này quản lý cửa hàng giúp ta! Tới lúc đó còn lo không có ai muốn cưới ngươi hay sao?

Lan Hoa suy nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu thật mạnh, cuối cùng trong mắt cũng có ánh sáng. Ta sẽ cố gắng!

Triệu Chân nghe vậy mới yên lòng, Lan Hoa là người vô tội nhất trong chuyện này, nếu nàng gả đi một cách ngốc nghếch như vậy, Triệu Chân sẽ hổ thẹn cả đời. Thứ nàng mất đi, Triệu Chân không thể bù đắp lại cho nàng, chỉ có thể để tương lai nàng hạnh phúc nhất có thể, không lo không nghĩ.

Phó Ngưng Huyên đứng bên cạnh xem, vẻ mặt sững sờ: Rốt cuộc khi ta không có mặt đã xảy ra chuyện gì?

Lan Hoa tạm thời không rời khỏi Thần Long Vệ, Triệu Chân viết một lá thư, nhờ Thẩm Kiệt phái người đưa Tôn ma ma tới đây để bà lo chuyện này. Xế chiều Tôn ma ma đã tới, chuẩn bị rất nhiều quà, sau đó đưa Lan Hoa về Lan gia hủy hôn sự trước.

Lan Hoa thấy quà mà Triệu Chân chuẩn bị cho nhà mình, tròng mắt sắp rớt ra ngoài: Đây không phải quà Đây đều là ngân lượng mà!

Cẩn Nhi, vậy không được...

Triệu Chân cười với nàng. Không phải cho ngươi mà là cho cha ngươi, ngươi không có quyền từ chối thay cha mình. Dứt lời, nàng nhìn Tôn ma ma. Nhất định phải hủy hôn sự, không được để đối phương làm khó dễ Lan gia.

Tôn ma ma khom người nói. Tiểu thư cứ yên tâm, lão nô làm việc mà người còn lo lắng sao?

Triệu Chân gật đầu, đẩy Lan Hoa vào xe ngựa. Lan Hoa, đời này chỉ có một lần, dù con đường phía trước có khó khăn tới đâu cũng phải cố gắng bước tiếp.

Lan Hoa cảm động nhìn nàng. Cẩn Nhi, cảm ơn người...

Giải quyết ổn thỏa chuyện của Lan Hoa, mãi tới khi Trần Chiêu tới tìm mình, Triệu Chân mới nhớ ra mình chưa đọc lá thư chàng viết: Nếu có thể nói thì cần gì phải viết một lát thư dài như vậy? Ai có thời gian đọc đâu? Không thể học nàng viết vài từ đơn giản là được hay sao!

Đối với chuyện này, Trần Chiêu nói: Ta sợ nếu không viết rõ thì nàng đọc không hiểu.

Trần Chiêu có thể hiểu được lời Triệu Chân nói, nhưng Triệu Chân lại không đọc được những lời chàng viết, đương nhiên chàng không dám nói ra chuyện này.

Bình luận

Truyện đang đọc