ĐẾ HẬU HỒI XUÂN

Triệu Chân ở trong cung không biết chuyện gì, chỉ biết mấy hôm nay con trai nàng rất bận rộn, không còn có thời gian tới chỗ nàng, mãi cho tới khi xuất cung mà nàng cũng không gặp được con trai, khi quay về phủ quốc công, may có cha nói nên nàng mới biết con rể gặp chuyện.

Con gái, con thật là không biết gì hay sao? Bệ hạ không nói cho con biết à? Tề Quốc công nghe nói cháu rể gặp chuyện, ông cũng nóng lòng, muốn tới phủ trưởng công chúa thăm cháu ngoại nhưng cấm quân không cho ông vào, cuối cùng ông đành quay về, đợi Triệu Chân về phủ sẽ hỏi thăm rõ ràng.

Triệu Chân cũng lo lắng, lắc đầu nói. Nó không nói gì với con cả, đã lâu lắm rồi nó không tới cung của con. Con cứ nghĩ nó bận, cũng không phái người đi gọi. Thẩm Kiệt đâu cha? Đệ ấy cũng không biết?

Tề Quốc công thở dài. Nó cũng bận rộn, mấy hôm nay ít khi về nhà. Nó biết hôm nay con về nên đang từ quân đội về rồi.

Bây giờ nàng đang trở mặt với trưởng công chúa, đương nhiên không thể phái người tới chia buồn, cũng không thể âm thầm thăm hỏi, chỉ có thể đợi Thẩm Kiệt quay về, hỏi Thẩm Kiệt mới biết được chuyện bên trong.

Đến bữa tối, cả Triệu Chân và Tề Quốc công đều ăn không ngon, Triệu Chân cũng đành ăn quàng vài miếng vì đứa nhỏ trong bụng. Nghe bảo Thẩm Kiệt đã về, nàng vội vàng để chén đũa xuống, cơm còn chưa ăn đã vội vàng sai người mời hắn tới.

Sau khi tới, Thẩm Kiệt cho những người không có nhiệm vụ lui hết xuống. Cha nuôi, trưởng tỷ.

Tề Quốc công kéo hắn ngồi xuống, sốt ruột hỏi. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cháu rể thật sự mất rồi?

Thẩm Kiệt lắc đầu. Cha nuôi, con cũng không biết, bên cạnh con bây giờ có rất nhiều người của Dự Ninh Vương, con không dám đi hỏi thăm nữa. Con chỉ biết chuyện thổ phỉ ở núi Huệ Âm là do Dự Ninh Vương thế tử gây nên, chuyện Phó Uyên bị tập kích chắc chắn có liên quan tới hắn ta.

Quả nhiên là do Dự Ninh Vương thế tử gây nên! Phó Uyên đã thất thế mà bọn chúng còn muốn đuổi cùng giết tận, quá ngông cuồng rồi! À, bọn chúng còn dám mưu phản thì chuyện này đã là gì?

Triệu Chân cau mày nói. Dự Ninh Vương thế tử không nói cho đệ biết chuyện gì sao?

Thẩm Kiệt trả lời. Dự Ninh Vương thế tử lúc nào cũng cảnh giác đệ, làm xong chuyện thổ phỉ ở núi Huệ Âm rồi mới nói cho đệ biết, cũng không nói tỉ mỉ với đệ.

Vẫn không biết được gì khiến Triệu Chân phải lo nghĩ, nàng tiếp tục hỏi. Doãn Hành và Huyên Huyên thì sao? Hai đứa nó thế nào?

Thẩm Kiệt lắc đầu nói. Từ khi phủ Trưởng công chúa bị cấm, bọn họ cũng bị cấm túc. Bây giờ đều đang ở trong phủ công chúa, một mình đệ cai quản Thần Long Vệ, tất cả thuộc hạ cũ của Phó Uyên đều bị người của Dự Ninh Vương thế tử thay thế rồi.

Sao Triệu Chân có cảm giác thế cục bắt đầu nghiêng về phía Dự Ninh Vương nhỉ? Nàng cau mày hỏi. Trần Chiêu có biết tất cả những chuyện này không?

Thẩm Kiệt gật đầu. Đệ thường xuyên gửi tin cho Thái thượng hoàng, ở chỗ đệ có chuyện gì Thái thượng hoàng cũng biết, bây giờ đệ hành động theo chỉ thị của Thái thượng hoàng, nếu trưởng tỷ không tin đệ thì có thể hỏi Thái thượng hoàng.

Triệu Chân thở dài. Ta tin đệ, nhưng thế cục bây giờ rõ ràng gây bất lợi cho chúng ta, bên phía Tiểu Ngư Nhi cũng đã xảy ra chuyện, Trần Chiêu cứ để bọn họ muốn làm gì thì làm sao?

Thẩm Kiệt an ủi nàng. Đệ cảm thấy không phải vậy, đệ nghĩ tình hình hiện tại là thứ Thái thượng hoàng muốn nhìn thấy. Không biết trưởng tỷ đã từng nghe một câu nói, muốn khiến nó diệt vong thì phải để nó điên lên trước, chỉ có khi người của Dự Ninh Vương ngông cuồng thì chúng ta mới có cơ hội lợi dụng sơ hở.

Đệ đệ mình nuôi lớn đều biết nghiền ngẫm từng chữ rồi. Triệu Chân vẫn nghiêm túc nói. Hy vọng là vậy! Hy vọng con rể không sao, nếu không...nữ nhi và cháu ngoại sẽ rất đau lòng.

Thẩm Kiệt thấy nàng cứ mãi mặt ủ mày chau như vậy, tiếp tục an ủi nàng. Trưởng tỷ thả lỏng tinh thần đi, Phó Uyên không phải kẻ phàm phu tục tử, đệ tin tưởng hắn sẽ không bị người ta ám sát dễ dàng như vậy đâu. Trưởng tỷ đi nghỉ ngơi sớm đi, phải chăm sóc cơ thể vì đứa nhỏ trong bụng.

Triệu Chân nhìn xuống cái bụng chưa nhô lên của mình, gật đầu. Ta biết, nếu đệ có tin tức gì mới thì nhớ nói cho ta biết đấy.

Thẩm Kiệt đật đầu đồng ý. Trưởng tỷ yên tâm, nếu có tin tức gì mới đệ nhất định sẽ báo cho trưởng tỷ biết.

Tề quốc công lo lắng nhìn con gái. Con gái à, con ăn thêm chút nữa nhé? Bữa tối con chưa ăn được bao nhiêu.

Triệu Chân lắc đầu. Không ăn, đứa nhỏ này ăn không nhiều, con cũng không đói, con về nghỉ ngơi trước đây.

Tề Quốc công thở dài, dặn dò nàng. Nếu buổi tối có đói bụng thì đừng nhịn, cứ bảo hạ nhân làm cho con mấy món ăn khuya.

Triệu Chân đồng ý, quay lại tiểu viện của mình, tắm rửa xong nàng lên giường nghỉ ngơi nhưng không thấy buồn ngủ, đây là đêm mất ngủ đầu tiên sau khi nàng mang thai.

Kéttt.

Bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, Triệu Chân vốn tưởng đó là nha hoàn, nhưng lắng nghe tiếng bước chân, nàng có thể nhận ra người đó là Trần Chiêu.

Triệu Chân vội vàng đứng dậy y phục không mặc thêm mà chạy ra ngoài đón chàng ngay. Quả nhiên là Trần Chiêu, lần này chàng không cải trang, ăn mặc nam trang, trên mặt còn đeo mặt nạ, gặp nàng rồi chàng mới tháo mặt nạ xuống.

Sao chàng lại tới đây vào giờ này? Nếu bị người ta phát hiện thì sao?

Trần Chiêu thấy nàng ăn mặc phong phanh, kéo nàng vào nhà, ém kỹ chăn cho nàng rồi mới nói. Ta biết nàng sẽ mất ngủ mà. Có phải đang nghĩ tới chuyện con rể bị ám sát không?

Xem ra Trần Chiêu tới đây là muốn nói chuyện này cho nàng biết. Nàng gấp gáp nói. Đúng vậy, rốt cuộc con rể có bị sao không?

Sắc mặt của Trần Chiêu không thoải mái nhưng cũng không nghiêm trọng, chàng nói. Thật ra ta cũng không rõ lắm, nhưng ta biết thi thể được chở về không phải là con rể, mà lại cũng không có tin tức của nó. Nhưng ta nghĩ bây giờ nó đang bình an núp trong bóng tối rồi. Nếu nó đã sắp xếp xong thi thể giả chở quay về, có nghĩa nó không sao cả.

Triệu Chân thở phào, không sao là được rồi, không sao là được...

Tiểu Ngư Nhi thì sao? Ra lệnh cấm túc là vì muốn bảo vệ nó?

Trần Chiêu trả lời. Xem như là thế, nàng yên tâm đi, quan hệ của hai tỷ đệ nó còn thân thiết hơn với ta và nàng, không có gì ngăn cách được. Bây giờ làm như vậy là tốt nhất cho con gái.

Triệu Chân vẫn có chút lo lắng cho con gái. Tiểu Ngư Nhi và con rể yêu nhau sâu sắc, tuy con rể không sao nhưng bây giờ vẫn chưa có tin tức gì, nó chắc chắn rất lo lắng, nàng phải tìm con rể giúp nó đấy.

Chuyện đương nhiên. Trần Chiêu nắm lấy tay nàng, thở dài nói. Triệu Chân, ta không thể ở lại đây với nàng. Hôm nay đi rồi, trước khi mọi chuyện kết thúc ta sẽ không thể gặp nàng nữa.

Triệu Chân nghe vậy, lo lắng đối với con gái bây giờ lại chuyển sang Trần Chiêu. Tại sao? Chàng cũng không tiến cung nữa sao?

Trần Chiêu gật đầu. Càng về sau lại càng phải cẩn thận, tiến cung mạo hiểm quá, gặp nàng cũng vậy, nên tạm thời ta sẽ không gặp nàng, có chuyện gì ta sẽ phái người truyền tin cho nàng biết. Chàng còn cẩn thận hơn. Nàng phải nhớ, nàng không được tin bất cứ ai nói với nàng rằng ta xảy ra chuyện, trừ con trai và Thẩm Kiệt ra.

Triệu Chân nghe xong, trong lòng nàng lại dâng lên nỗi bất an. Chàng muốn đi đâu? Sẽ gặp nguy hiểm sao?

Triệu Chân xoa tay nàng vài lần, cười nói. Đừng lo lắng, ta không làm gì đâu, ta chỉ nói cho nàng biết trước thế thôi, phòng khi ta không thể chính miệng nói cho nàng hay rồi để nàng mắc mưu của kẻ xấu. Nàng cũng biết mà, chuyện chúng ta l@m tình nhân ai ai cũng biết hết rồi, bây giờ đã chia tay, nàng không được thể hiện sự quan tâm đối với ta, nhất là khi gặp Trần Khải Uy. Ta biết nàng sẽ gặp cậu ta khi cần thiết, nhưng không được bày âm mưu thủ đoạn nữa, phải bảo vệ bản thân thật tốt.

Trần Chiêu nói những lời giống như trăn trối khiến Triệu Chân không thích nghe, cau mày gật đầu. Ta biết rồi, tự ta biết chừng mực, chàng cũng phải cẩn thận đấy, chuyện không làm được thì chớ cậy mạnh.

Trần Chiêu dỗ nàng nằm xuống, hôn nhẹ lên nơi chân mày nàng. Ta biết rồi, ta làm việc mà nàng còn lo lắng hay sao? Chàng và Triệu Chân nhìn nhau, thấy trong mắt nàng ngập tràn sự quan tâm, lòng chàng vạn phần không nỡ. Ta phải đi rồi, nàng chăm sóc tốt cho bản thân và đứa nhỏ nhé.

Nghĩ đến chuyện mấy hôm nữa không được gặp Trần Chiêu, Triệu Chân không muốn chàng đi, ôm cổ chàng rồi trao cho chàng một nụ hôn sâu, xúc động nói. Ta và Cẩu Đản đợi chàng quay về.

Cái nhũ danh lập tức xóa tan nỗi buồn chia ly, Trần Chiêu thở dài. Khi mọi chuyện xong xuôi, ta sẽ đặt cho nó một cái tên thật hay.

Triệu Chân khịt mũi. Đừng xem thường Cẩu Đản, những đứa nhỏ tên là Cẩu Đản lớn lên đều cường tráng đó.

Trần Chiêu không muốn cãi nhau với nàng về vấn đề này vào bây giờ, chàng gật đầu cho có lệ rồi đứng dậy. Ta đi đây, nàng đi ngủ sớm đi, đừng suy nghĩ lung tung, nhiệm vụ lớn nhất của nàng bây giờ là dưỡng thai.

Triệu Chân nghe lời dặn dò như mẹ già của chàng, phất tay bảo. Rồi, chàng đi đi, lề mề quá đấy. Nói rồi nàng rúc vào chăn quay người lại đi ngủ.

Trần Chiêu nhìn nàng rồi thở dài, thổi tắt đèn giúp nàng rồi mới ra ngoài.

Triệu Chân nằm trong chăn cho tới khi không nghe thấy tiếng bước chân chàng mới thở dài buồn bã: Chỉ mong chuyện này có thể giải quyết êm đẹp...

Trần Chiêu không rời phủ Quốc công vội, chàng tới chỗ Thẩm Kiệt, cũng may Dự Ninh Vương thế tử không dám phái người tới phủ Quốc công giám sát Thẩm Kiệt, Trần Chiêu tới tìm hắn xem như cũng an toàn.

Thẩm Kiệt biết từ khi Trần Chiêu bước vào phủ Quốc công nên khi Trần Chiêu tới tìm, hắn cũng không ngạc nhiên gì, điều duy nhất làm hắn nghi ngờ là lần này Trần Chiêu lén lút đi vào trong những lén lút trắng trợn, dễ dàng bị người ta phát hiện, không biết là muốn làm gì.

Thẩm Kiệt hành lễ. Thái thượng hoàng.

Trần Chiêu khoát tay. Không cần đa lễ, ta tới đây định nhờ đệ phái người đuổi ta ra khỏi phủ Quốc công, đuổi càng thảm hại càng tốt, đánh ta một trận cũng không sao.

Thẩm Kiệt nghe vậy có hơi chần chờ. Chuyện này...

Trần Chiêu nói thẳng. Người của phủ Dự Ninh Vương đang ở bên ngoài, chỉ diễn kịch mà thôi, đuổi ra ngoài giống như ta là kẻ trộm hương là được.

Thẩm Kiệt nghe vậy cũng không hỏi thêm. Vậy thì đắc tội rồi.

Trần Chiêu gật đầu. Không sao đâu, nhưng trưởng tỷ của đệ còn phải nhờ đệ chăm sóc, gặp chuyện nhớ nhắc nàng ấy đừng nên quá kích động.

Thẩm Kiệt đồng ý. Vi thần hiểu rồi, vi thần sẽ không để trưởng tỷ gặp nguy hiểm.

Giao Triệu Chân cho Thẩm Kiệt chăm sóc còn an toàn hơn khi giao cho con trai chăm sóc.

Dù sao Trần Chiêu cũng là hoàng đế, Thẩm Kiệt không dám để thuộc hạ ra tay tàn nhẫn, dặn dò bọn họ phải khéo léo, trông thì bị thương rất nặng như lại nhẹ, không thể làm bị thương thật được.

Trần Chiêu bị đuổi ra khỏi phủ Tề Quốc công chật vật làm sao, bị hộ vệ phủ Tề Quốc công cho một đòn hiểm, mặt nạ trên mặt còn bị rơi xuống, vừa nhìn cũng đã bị bị đuổi ra ngoài vì trộm hương đây mà.

Trần Khải Uy đứng cách đó không xa quan sát, cậu ta nghe thuộc hạ nói Trần Thanh Trầm âm thầm lẻn vào phủ Tề Quốc công nên cậu ta mới đích thân tới đây. Tình xưa của Triệu Chân và Trần Chiêu ai mà không biết, thấy Trần Chiêu bị đuổi ra ngoài trong chật vật cậu ta mới thở phòa nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt của Trần Chiêu nhờ ánh đèn lồ ng ở phủ Quốc công, cậu ta không khỏi hít sâu một hơi...

Bình luận

Truyện đang đọc